Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 235: Chương 235: Lê Hoàng Việt, anh bị tâm thần sao?




Đôi lông mày rậm rạp của Đội trưởng Dư nhíu chặt lại: “Xác định được không?”

“Không xác định được, nhưng mà cái xác đã nổ chia năm xẻ bảy gần như không thể phân biệt được nữa…”

Cảnh sát trả lời, phỏng đoán có một cái xác là dựa vào số mảnh vụn cơ thể người còn sót lại để ước lượng của nhóm Pháp y.

“Tất cả tập trung, tìm cẩn thận một lần nữa cho tôi!”

“Rõ!”

Lúc xảy ra vụ nổ, Đội trưởng Dư cũng nhìn thấy, dù sao chỉ cách nhau một cánh cửa, đội đặc công cũng đã báo cáo với anh ta rồi, tỉ lệ trốn thoát của Lê Hoàng Việt và Tống Quốc Minh khỏi vụ nổ này là rất ít, nhìn tình huống bây giờ thì rất có thể hai người đã nổ thành từng khối thi thể vụn rồi, không thể phân biệt được nữa, có lẽ việc tìm thấy chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Trần Khả Như đứng bật dậy từ dưới đất với tốc độ đáng ngạc nhiên, cứ như lắp lò xo.

“Cô không có phận sự thì không được vào trong đó, trong kia rất nguy hiểm, sẽ xảy ra sự cố sụp đổ lần hai đó!”

Lính cứu hỏa đứng sát rào phong tỏa nghiêm nghị trách cứ cô, anh ta biết có lẽ cô là người thân của nạn nhân kém may mắn trong kia, nhưng cũng không thể dựa vào thân phận đó để gây cản trở cho quá trình làm việc của Cảnh sát được, chuyện đã đến nước này rồi, huống chi bây giờ người cũng nát tươm như miếng cặn đậu phụ rồi, có gặp lại cũng bằng không.

Trần Khả Như không quan tâm, cô lách qua rào phong tỏa rồi xông vào trong kia, hai Cảnh sát cao to lực lưỡng như hai bức tường người chặn cô lại, không cho cô bước tiếp.

“Thưa cô, nếu cô còn tiếp tục làm vậy thì chúng tôi sẽ khởi tố cô vì tội gây cản trở người thi hành công vụ!”

Trần Khả Như mạnh mẽ lao vào, cơ bản là không rảnh để ý đến bọn họ, ánh mắt nặng nề cứ như không hề nghe thấy âm thanh gì.

Người bên ngoài nói gì hay làm gì thì cũng đâu liên quan đến cô, mà so với nỗi đau tan nát tim gan của cô, thì có liên quan gì chứ? Vị trí trái tim trong lồng ngực đã trống rỗng rồi, cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

Cánh môi tái nhợt khô khốc của cô giật giật, lạnh lùng nói: “Kẻ nào ngăn tôi lại, thì tôi sẽ tự sát ngay trước mặt kẻ đó!”

Đúng thật là cô không muốn sống nữa, nhưng lúc gào lên chỉ cảm thấy khàn hết cuống họng, mỗi âm thanh đều như thấm đẫm cảm xúc đau thương tột cùng, khiến Đội trưởng Dư và vài vị Cảnh sát khác cũng bị cảm động.

Cổ họng Đội trưởng Dư nghẹn một chút, đang muốn nói gì thì bỗng nhiên, có người Lính cứu hỏa ở phía xa hô to: “Dưới bức tường bên này có người, mau đến đây hỗ trợ đi! Người đó còn sống!”

Sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị thu hút qua bên đó, mấy Cảnh sát phản ứng nhanh đã vội dẫn đầu qua hỗ trợ.

Cảm xúc của Đội trưởng Dư đang hơi kích động, không kịp lo cho Trần Khả Như nữa mà nhanh chóng chạy về phía bên kia.

Rốt cuộc Trần Khả Như cũng hoàn toàn yên tĩnh lại, không tiếp tục càn quấy hung hăng nữa, cứ như đang im lặng sau khi đã nổi giận một trận đã đời.

Cô cứng đờ xoay đầu qua bên đó, chậm rãi quan sát vị trí nhóm Cảnh sát đang tụ tập, rõ ràng cô cảm nhận được một tia hy vọng đang nhen nhóm, nhưng sao chóp mũi cay xè lại lộ ra vẻ không chân thực như vậy, bởi vì cô đang sợ mọi thứ là giả, sợ người được cứu không phải là anh.

Trong mông lung, hình như có hai người đen ngòm được đào lên.

“Cáng cứu thương đâu?”

Nghe vậy, ngay lập tức có người nhanh chóng chuyển hai cáng cứu thương qua đó.

Trần Khả Như bịt miệng bịt mũi lại ngăn không để nước mắt tuôn ra thêm nữa, thật sự có vài thứ không thể nhịn được, cho đến khi rốt cuộc cô cũng phân biệt được khuôn mặt của Lê Hoàng Việt và Tống Quốc Minh đã đen sì, lúc bấy giờ mới phát ra một tiếng nghẹn ngào hết sức kiềm chế.

Lúc khiêng hai người ra đã có Bác sĩ cấp cứu đứng chờ lệnh ở vị trí an toàn, kiểm tra tình huống cho người bị thương.

Trong cơn loạn lạc, Trần Khả Như bị người ta đẩy một chút, suýt thì không đứng vững nổi, cả người lắc lư mấy giây không tìm được điểm tựa, cô đã không còn sức lực gì nữa, bước chân cứng đờ không biết nên nhìn bọn họ thế nào, chỉ có thể chạy đến trước mặt người đàn ông mà cô âu yếm.

Trong lòng cô lại hơi chùn bước, nếu lỡ như thấy người ta đang kiểm tra mạch đập và nhịp tim của Lê Hoàng Việt, hay là vết thương trên da thịt và xương cốt anh… Nếu thế sẽ chỉ tăng thêm sự đau lòng, sẽ càng khiến cô không chịu nổi.

“Ca này khá nghiêm trọng, mau chóng gọi xe cứu thương đến đây, chuẩn bị đầy đủ thiết bị hỗ trợ hô hấp cho tôi…”

Bác sĩ cấp cứu đang chỉ vào Tống Quốc Minh, dưới ánh mắt chết lặng của Trần Khả Như, cậu ta được nhân viên y tế nhanh chóng vận chuyển bằng cáng cứu thương.

Trần Khả Như thấy xung quanh Lê Hoàng Việt có rất nhiều người đang xúm lại, vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng lạ thường.

Áo sơ mi màu trắng của anh đã thay đổi hoàn toàn, da trên mặt trên người lấm tấm đầy đốm đen, hình như tóc cũng bị đốt rụi không ít, tóm lại trông anh khá tơi tả, bây giờ nhìn anh lại quá thê thảm.

Anh nên là người đứng ở trên cao, tự tin theo kiểu không ai bì nổi với mình, đôi mắt nguy hiểm mà kiêu ngạo, ánh mắt sâu xa khiến người khác e sợ mới đúng.

“Nhịp thở hơi yếu… Coi như bình thường… Không ổn rồi, sao nhịp tim lại đột ngột dừng lại! Một giây đồng hồ, hai giây đồng hồ… Tiến hành công tác cấp cứu khôi phục tim phổi ngay!”

Lúc bắt đầu cấp cứu thì Bác sĩ kiểm tra rất bình tĩnh, nhưng càng về sau giọng nói lại càng không thích hợp, nghiễm nhiên là cũng nghiêm túc nặng nề, toát ra nỗi hoảng sợ.

Gần như nhịp tim của Trần Khả Như cũng đột ngột ngừng lại trong chớp mắt, mới bước hai bước đã thấy một Bác sĩ nam đang nâng cằm Lê Hoàng Việt lên cao, ấn mạnh hai lần lên lồng ngực rồi lặp đi lặp lại động tác đó, cứ thế không dưới mười lăm lần mà anh vẫn không tỉnh lại.

Mày của Trần Khả Như nhíu chặt không tin nổi, chẳng phải vừa rồi còn rất bình thường, tình huống khả quan sao, vì sao lại đột ngột xuất hiện triệu chứng sốc tim thế này? Ngược lại còn khiến Bác sĩ phải tiến hành thao tác cấp cứu khôi phục tim phổi nghiêm trọng thế này! Nếu sau khi cấp cứu vẫn không thể tìm lại mạch tượng và nhịp tim, vậy thì thật sự không còn gì để cứu chữa nữa.

Trong phút chốc có vô số suy nghĩ cùng xuất hiện khuấy đảo tâm trí cô, làm não cũng phát đau.

Đầu cô đau như muốn nứt ra, hai tay ôm chặt vị trí hộp sọ, nhưng dù vậy, lại không thể ngăn cản nỗi đau đang không ngừng lan rộng, hô hấp cũng đông đặc lại.

Mọi người chỉ thấy sau khi Bác sĩ nam hít một hơi thật dài rồi cúi người xuống, miệng nhắm vào miệng chuẩn bị tiến hành hô hấp nhân tạo với anh.

Hoàng hôn dần nhường chỗ cho đêm đen, lúc này đám lửa đã được dập tắt hoàn toàn, mùi cháy khét và hương vị khói lửa tràn ngập trong không khí.

Đúng lúc này, Lê Hoàng Việt lại bất ngờ tỉnh lại, anh mở đôi mắt sáng rõ tỉnh táo rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, bờ môi bóng mỡ kia chỉ kịp vồ vào khoảng trống, mọi người ngạc nhiên nhưng vẫn thở phào một hơi, may mà không chết! “Anh kia, anh làm gì thế, anh không thể bước xuống cáng cứu thương được!”

Bác sĩ cấp cứu lại hoảng hốt can ngăn anh lại, đúng thật là hai nhân viên y tế không đủ trình cản Lê Hoàng Việt lại, dù anh đang rất chật vật nhưng khí thế và sự quyết đoán vẫn còn đó, chỉ cần một ánh mắt sắc lẻm đã đủ khiến mọi người không dám làm gì khác.

“Tránh ra.”

Sau một tiếng nói lạnh lùng dứt khoát, anh lại bắt đầu ho khan dữ dội, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn động tác của anh.

Trước đó Trần Khả Như còn lo anh sẽ bị tan xương nát thịt không còn nguyên vẹn nữa, nhưng bây giờ lại lo anh sẽ bị Bác sĩ tuyên bố đã chết mất.

Chết sớm hay chết muộn, nguyên xác hay nát xác rất khác nhau.

Nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của anh, cảm giác sống sót sau tai nạn, như mất mà được lại khiến cõi lòng cô rung động và vui sướng vô cùng.

Cô tham lam mở to mắt, nhìn anh một cách chăm chú.

Nhìn kỹ khuôn mặt anh giữa làn tro bụi và sương mù, khuôn mặt đó đang lắc lư tiến về phía cô.

Bởi vì Lê Hoàng Việt luôn thích cậy mạnh, cứ như ngày nào không tỏ ra ngầu lòi thì sẽ khó chịu vậy, rõ ràng vết thương trên người đang rất nghiêm trọng, rõ ràng bất cứ lúc nào anh cũng có thể đổ gục xuống! Nhưng cố tình anh vẫn gượng bước qua đó, trong mắt là tình yêu điên cuồng, bá đạo, cướp đoạt, sự tự tin đến mức ngạo mạn.

Anh vẫn còn sống.

Loại cảm giác này thật tốt.

Rốt cuộc Trần Khả Như cũng hiểu tâm trạng của Lê Hoàng Việt vào lần cô nhảy xuống núi, bất lực và đau khổ dày vò đến cỡ nào.

Chỉ vỏn vẹn mấy phút mà cô đã cảm giác trời sụp đất đổ rồi, mà Lê Hoàng Việt thì sao, ròng rã nửa năm trời, anh đã phải vượt qua như thế nào đây? Nghĩ đến đó là Trần Khả Như lại thấy áy náy và tủi thân không sao kiềm chế nổi, cô hít sâu một hơi rồi cố sức chạy lại.

Trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau, tất cả mọi thứ xung quanh, mọi người đang đứng đó đều trở nên trong suốt không tồn tại.

Trần Khả Như không cẩn thận bị vấp chân bởi một đống đổ nát, ngay sau đó đã đổ nhào vào lồng ngực anh khiến cô hơi hoảng hốt.

“Lê Hoàng Việt, anh là đồ khốn nạn!”

Bàn tay trắng mịn như phấn của cô vừa vung lên, giương cao trong không trung, ngón tay lại hơi nhíu lại rồi rút về.

Lê Hoàng Việt như có như không tóm lấy cổ tay cô, trả lời không hề chân thành: “Được được, anh là đồ khốn nạn.”

Rất tùy ý, quá nhẹ nhàng lại rất bỡn cợt, đây hoàn toàn không phải những lời mà một người vừa trở lại từ cõi chết nên nói.

Trần Khả Như vừa tức vừa buồn bực, lúc nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đã trở nên đen sạm của người kia, rõ ràng gò má bên cạnh bị vật gì đó quẹt qua để lại thật nhiều vết xước, thậm chí có vết còn làm lộ máu thịt đỏ hồng… Cô không thể buông những lời trách móc nặng nề được nữa, giờ phút này, ngoài cảm giác đau lòng ra thì cô không biết mình còn có thể làm gì khác được nữa.

Đau lòng cay mũi cả buổi, cô cố kiềm chế nhịp thở rồi hít sâu một hơi, mắng anh: “Lê Hoàng Việt, anh bị bệnh tâm thần sao?”

Tiếng nói rất nhẹ nhàng, người xung quanh vây xem chỉ coi là hai người đang liếc mắt đưa tình nói chuyện yêu đương với nhau, dù sao vừa rồi bọn họ đã trải qua một cơn nguy hiểm liên quan đến chuyện sống còn, nên lúc này không ai lại gần làm phiền bọn họ cả.

“Đúng, anh bị bệnh tâm thần đó.”

Ngay sau đó Lê Hoàng Việt lại bắt lấy bàn tay mềm mại còn lại của cô, kéo cô rơi thẳng vào lồng ngực mình rồi vòng tay ra sau, giữ chặt lấy bờ eo của cô.

Tư thế yêu đương mập mờ thế này cũng không xấu hổ lắm.

Anh cúi người xuống nhìn, còn cô ngẩng mặt lên, hai khuôn mặt chỉ cách nhau trong gang tấc.

Hơi thở mãnh liệt trộn vào nhau, bờ mi run lên, ánh mắt nhìn nhau chăm chú, không cần nói mà vẫn có thể hiểu hết những gì đối phương đang nghĩ.

Cô cất giọng đầy khổ sở và chật vật: “Lê Hoàng Việt, anh đừng bỏ em lại, được không?”

Trong mắt ánh lên vệt nước, lời nói gần như cầu xin anh.

Ban đầu Lê Hoàng Việt chỉ định trêu ác cô một phen, ai bảo vậy mà nửa năm qua người phụ nữ này nhẫn tâm không liên lạc với anh, nhưng lúc nhìn thấy vệt nước mắt đã hong khô trên mặt cô, bỗng nhiên góc nào đó trong tim lại trở nên mềm nhũn, anh trả lời: “Anh không bỏ em lại, chẳng phải anh đã trở về rồi sao, mà hơn nữa anh đã từng nói rồi, hãy tin anh, em quên rồi sao?”

“Lừa đảo.”

Trần Khả Như không phát hiện anh lại không nghiêm túc nói chuyện đàng hoàng.

“Vì sao còn một phút đếm ngược anh không trốn đi, cho dù Lương Huy chạy lại đó…”

Trần Khả Như nói chưa xong đã bị Lê Hoàng Việt ngắt lời: “Anh đã căn thời gian rất chính xác rồi, định tiện tay kéo Tống Quốc Minh theo, nhưng với cái tên khốn nạn như Lương Huy, chỉ nổ chết thôi thì đúng là lời cho ông ta quá!”

Lừa đảo! Trong lòng Trần Khả Như thừa biết là vì anh không chắc chắn, thể chất Lương Huy rất cao lớn vạm vỡ, tố chất cơ thể tốt hơn anh, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không có cách đánh bại ông ta, mà nếu Lê Hoàng Việt có đánh thì cũng chưa hẳn là một cuộc đấu sức cân bằng.

Nếu có thể đánh bại sớm một chút thì tội gì anh phải kéo dài hết lần này đến lần khác như vậy! Nhưng nhất định phải dùng loại lý do sứt sẹo này để dỗ dành cô sao? Nếu cô chấp nhận đáp án thế này, thì coi như tất cả đã nằm trong dự đoán của anh, anh vẫn luôn là người lên kế hoạch rất hoàn hảo.

Ngay chớp mắt sau đó, Trần Khả Như đã ôm lấy cần cổ anh rồi kéo thẳng xuống, in cánh môi anh đào xinh đẹp nhưng đang đau đớn, khô khốc lên môi anh.

Cô nhắm mắt lại, cố hết sức mà hôn.

Cứ như giây phút này là khoảnh khắc cuối cùng được âu yếm nhau, động tác của cô gần như rất thô lỗ, vừa vội vừa đòi hỏi mãnh liệt.

Bọn họ đều rất chật vật, thậm chí bẩn chết đi được, trong khoang miệng hai người toàn là mùi máu và mùi thuốc khử trùng trộn lẫn vào nhau, nhưng loại cảm giác đã trải qua quá nhiều cửa ải sống chết này, lại chỉ khiến hai người càng khao khát hòa mình vào đối phương thật sâu thật lâu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.