Trần Khả Như?
Lê Hoàng Việt nhìn lướt qua một bên mặt, xác định đó là cô.
Anh chợt cảm thấy lòng bàn tay trái của mình có chút tê dại, nhưng đối phương có vẻ ngủ rất say, anh cũng không rút tay lại ngay lập tức.
Tay phải day huyệt thái dương đau đau, con ngươi mẫn cảm nhìn lướt qua một vòng, có chút suy nghĩ. Anh hôm qua uống rượu với một khách hàng cũ nghiện rượu, có vẻ như là uống sau, ký ức sau đó vô cùng mơ mồ, làm sao Trần Khả Như lại ở đây?
Chẳng lẽ là Lê Chí Cường!
Cơn tức giận đang trào lên của Lê Hoàng Việt không biết bị ngăn cản bởi cái gì mà không bùng lên nữa.
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt điềm tĩnh và nhu hòa kia, thật kỳ lạ, thật ra nhìn Trần Khả Như yên tĩnh không bày ra bộ mặt bí xị, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, vần là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng gối đầu lên tay anh ngủ là có ý gì?
Lê Hoàng Việt nhìn tay chân lèo khèo lộ ra bên ngoài cũng sắc mặt trắng bệnh của cô, lông mày lập tức nhắn lại, đồ phụ nữ ngu xuẩn này!
Hai tay anh đưa ra giống như ôm trẻ con, dễ như trở bàn tay ôm cô quấn vào tấm chăn mỏng. Đúng là trên người cô rất lạnh.
Trời đang bắt đầu vào thu, mở cửa sổ rộng như vậy, mặc một bộ váy ngủ mỏng manh như vậy, còn tư thế ngủ không khỏe mạnh chút nào, lần trước cũng ngủ lúc tóc ướt, Trần Khả Như, cô luôn thích làm loạn như vậy sao?
Cô yên tĩnh nằm bên kia giường, Lê Hoàng Việt phát hiện ra hôm nay hình như là cuối tuần, anh cũng nằm xuống chuẩn bị ngủ thêm một lát, nhưng lại không buồn ngủ, bất kể thế nào cũng không tĩnh tâm được.
Phập phồng không yên.
Tổng giám đốc Lê, người có giao dịch mấy triệu trong vài phút đang suy nghĩ chọn lựa xem nên tỉnh dậy hay ngủ tiếp.
Không lâu sau đó, Trần Khả Như cũng tỉnh rồi.
Nhìn dung nhan trước mặt gần sát mình, Bác sĩ Trần không bình tĩnh nổi, có chút ngẩn người.
Cô, cô sao lại có thể lăn đến bên này giường, cô nhớ rằng mình đã vô tình ngủ ở đầu giường mà!
Lê Hoàng Việt nhắm mắt, nói thẳng ra là còn chưa tỉnh ngủ, chẳng lẽ là cô mộng du nên vô thức làm việc này? Trần Khả Như đột nhiên muốn vò đầu mình, cô có tiềm năng của một người phụ nữ ham tình dục như thế này từ lúc nào, không đúng, thật sự cũng không liên quan gì đến tình dục cả.
“Đang nghĩ nên né ra như thế nào sao?”
Tiếng nói khàn khàn pha chút thuần hậu bỗng nhiên vang lên.
Cả người cô khẽ giật mình, tim đập như trống chầu.
Cuối cùng vẫn phải đối mặt!
Có lẽ là chột dạ, cô chỉ cảm thấy bên hông có chút nóng, trong phòng cũng rất nóng.
Ngẩng đầu lên là con người thâm thúy đen như đêm tối của anh.
Nhìn rồi cảm thấy không tự kiềm chế được.
Cô đổi sang biểu cảm lạnh lùng như lúc trước, lắc đầu, “Không có.”
Lúc này ánh mắt của cô thanh tịnh giống như một cơn gió ấm áp thổi qua cây liễu trên mặt hồ.
Lê Hoàng Việt có chút không thể tin, ánh mắt càng sâu và tối hơn, “Trần Khả Như, cô có ý gì?” Không, anh nhanh chóng đổi kiểu hỏi khác, “Cô biết cô đang nói gì sao?”
Đàn ông sáng sớm… Tất nhiên mọi người đều hiểu! Nhất là người nào đó từ lâu không có gì rồi.
Trần Khả Như ngượng ngùng nhắm mắt lại, cô vốn không thể hiện nhiều, cùng lắm chỉ là lúc Lê Hoàng Việt ngủ hay không tỉnh táo mới lén lén thể hiểu mưu kế của mình, mỗi lần đều giống như đi ăn trộm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng không tỳ vết của cô, thật kỳ lạ là không có bất kỳ sự từ chối và trốn tránh nào.
Lê Hoàng Việt cảm thấy nếu như anh còn do dự thì đúng thật sự là ngu xuẩn!
Anh chuyên tâm cúi người hôn xuống.
Trái tim bị giam cầm cũng không có cách nào ngăn cản được.
Cô thấy rèm cửa sổ chập chờn, ánh nắng ngoài cửa vừa vặn chiếu vào làm cho ánh mắt cô trở nên mơ hồ.
…
Cô trốn trong chăn giả vờ ngủ.
“Có đói bụng không?”
Một luồng khí lạnh xông đến, Lê Hoàng Việt toàn thân vui vẻ nhẹ nhàng mặt mày thoải mái hớn hở hỏi.
Anh thấy Trần Khả Như rụt người như đà điểu, đầu vai bóng loáng và cần cổ duyên dáng lộ ra trong không khí, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một chút dấu vết khả nghi.
Làn da của cô quá mẫn cảm, anh chỉ dùng một nửa lực để bóp xuống mà đã bị tụ máu đỏ lên, cơ thể yếu ớt như tâm trí lại vô cùng mềm dẻo và kiên cường.
Khiến cho người ta vừa yêu vừa hận, không biết là nên cảm thấy đau lòng hay là nên mạnh bạo hơn?
“Không đói.”
Trần Khả Như ồm ồm đáp lại.
“Trần Khả Như, cô xấu hổ sao?”
“…Không có.”
Cô thừa nhận kiểu phụ nữ như cô, theo người ngoài là bẩm sinh không biết xấu hổ, bởi vì quá lý trí.
“Ăn sáng cùng nhau đi, à không, ăn trưa?”
“Không cần phải để ý đến tôi, tôi rất buồn ngủ.”
Cô chôn đầu vào trong chăn, quả hoảng loạn, cô vậy mà lên giường với Lê Hoàng Việt, buổi sáng còn tiếp tục đến tận trưa… Không những thế mặc dù suốt cả hành trình cô không phát ra nhiều thanh âm, nhưng vẫn phối hợp hơn mấy lần trước, làm cho người nào đó rất vui vẻ.
“Được.”
Mặt mày Lê Hoàng Việt thoáng nụ cười nhàn nhạt như gió xuân, khóe miệng cong lên đến mức ngay cả chính anh cũng không ý thức được.
Có vẻ như Bác sĩ Trần mạnh mẽ thật sự xấu hổ.
Bọn họ ngủ với nhau nhiều lần như vậy hoàn toàn đều trong trải thái thanh tỉnh, sự dịu dàng vừa rồi là thứ làm Lê Hoàng Việt hài lòng nhất, bất kể là cơ thể hay tâm lý.
Đến tận khi tiếng bước chân đã xa, có tiếng gõ cửa dưới lầu, Trần Khả Như mới để lộ ra sắc mặt tràn ngập xuân sắc của mình.
Bác sĩ Trần làm một hành động sống hơn hai mươi năm qua chưa từng làm.
Đó chính là đi chân đất, binh binh bang bang úp sấp lên cửa sổ, thò đầu ra tìm hình bóng Lê Hoàng Việt.
Nhìn cô lúc này cực kỳ giống fan hâm mộ.
Hoặc giống như bà chủ gia đình sáng sớm, à không, là buổi sáng, đưa mắt nhìn chồng mình đi ra khỏi nhà.
Dưới ánh mặt trời có chút chuếnh choáng, thân hình thẳng tắp của anh đang đi trên con đường trước cửa, lờ mờ có thể thấy được bước đi không nhanh không chậm, trầm ổn trấn định, một loại khí chất lỗi lạc từ từ tràn ra.
Mãi cho đến khi một chiếc Maybach đỗ lại, anh lên xe, Trần Khả Như mới thu lại ánh mắt nóng rực của mình.
Chưa bao giờ cô lại ngờ đến cảnh tượng lúc này.
Cô vui vẻ giống như thiếu nữ biết yêu lần đầu, lăn qua lăn lại trên giường lớn, hồi hộp, vui vẻ nhướng mày lại không thể trốn tránh.
Bệnh viện Đệ nhất.
“Bác sĩ Trần, sắc mặt cô dạo này không tệ nha.”
“Phải vậy không, cảm ơn.”
Trần Khả Như sờ lên khuôn mặt nóng nóng, rõ ràng như vậy sao.
Tình yêu thật sự sẽ thay đổi con người, côn phát hiện ra mọi người đều thuật mắt hơn, đáng yêu hơn, thế giới từ chỗ ác ý tĩnh lặng trở nên vô cùng sáng sủa tốt đẹp.
Tình cảm riêng tư là tình cảm riêng tư, công việc vẫn phải hoàn thành nghiêm túc, tuyệt đối không thể để hai chuyện này ảnh hưởng nhau.
“Chị Khả Như, anh Lê cặn bã nhà chị có phải hoàn lương rồi không, lâu rồi không thấy anh ta làm chuyện xấu gì.” Vũ Tuyết Trang thấy cô tâm trạng vui vẻ, ít nhiều cũng đoán ra được một chút.
"Ừm."
Hả?
Ừm là có ý gì?
Vũ Tuyết Trang tặc lưỡi, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Chủ yếu là vì ấn tượng đầu tiên Lê Hoàng Việt để lại cho cô không tốt chút nào, hình tượng đàn ông cặn bã đi sâu vào lòng, cho nên dẫn đến việc không có giác nghiêm trọng, không liên quan đến việc anh ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế nào.
Hai người đứng sóng vai trước cửa sống rộng rãi, nhìn thoáng qua cây cối xanh tươi, thảm cỏ, hoa lá và lối đi rải sỏi ở tầng dưới, cảm thấy thả lỏng, thoải mái dễ chịu không cách nào giải thích được.
“Chị Khả Như, chị thật sự rất thích anh Lê cặn bã, không, Lê Hoàng Việt đúng không.”
Không ngờ vậy mà Trần Khả Như không phủ nhận.
Từ góc nhìn của Vũ Tuyết Trang vừa vặn thấy được góc nghiêng của Trần Khả Như, mũi nhỏ thẳng, ánh mắt trong suốt, có vẻ sáng hơn nhiều so với thường ngày, đôi môi anh đào nhẹ nhàng chuyển động chầm chậm: “Chị không thích anh ấy, chị yêu anh ấy.”
"..."
“Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi. Chắc em sẽ cảm thấy kỳ lạ vì trước đây ấn tượng chỉ để lại cho em lúc nào cũng rất thâm thúy. Nhưng thật sự chị cũng chỉ là một người phụ nữ nông cạn, Lê Hoàng Việt quá ưu tú, thậm chí ở trước mặt anh ấy chị còn cảm thấy tự ti, có lẽ bởi vì mối tình đầu của anh ấy tức giận bỏ đi, nên anh ấy mới phóng túng như vậy…”
“Cho nên bây giờ anh ta đã hồi tâm chuyển ý, next qua chị rồi?”
Vũ Tuyết Trang tạm thời không lý giải được, có lẽ là do cô có rất nhiều tưởng tượng tốt đẹp về người bạn đời tương lai của mình, bởi vậy không thể chấp nhận được trong tình cảm của mình có chút tì vết nào.
Cô hít sâu một hơi, “Không sao, chị nghĩ thông rồi, chỉ cần chị yêu anh ấy là được, nếu như tình yêu mà phải lo lắng liên tục như vậy thì quá không thuần khiết rồi.”
“Lỡ như…” Vũ Tuyết Trang muốn nói lại thôi, cuối cùng lại ủ rũ không nói ra, chị Khả Như đang lúc cảm xúc dâng trào, tốt xấu gì bọn họ cũng là vợ chồng, “Chị Khả Như, chỉ mong là chị chọn đúng. Nếu như em là đàn ông chắc chắn em sẽ trân trọng chị.”
“Cảm ơn em.”
Vũ Tuyết Trang phát hiện ra khí chất của Bác sĩ Trần thay đổi, như hòa hơn rất nhiều, mà lúc cô nói đến Lê Hoàng Việt, sự xấu hổ như thiếu nữ kia thật sự rất giống một người đang yêu cuồng nhiệt.
Anh Lê cặn bã, cuối cùng cũng ghìm cương trước bờ cực, ánh mắt cuối cùng cũng chạm đến chuẩn mực mạch máu não của người bình thường.
Hai người nói chuyện một lúc, chủ để chuyển đến mạng lưới blog nhỏ mấy hôm nay. Vũ Tuyết Trang vui vẻ nói, Bác sĩ Trần lần này thật sự nổi danh rồi, trở thành người tình trong mộng của nam thanh niên thành phố Đà Nẵng, ngay cả những nữ diễn viên cũng không xinh đẹp bằng cô.
Có không ít công ty quản lý, đạo diễn, nhà sản xuất ngo ngoe gây động tĩnh, Vũ Tuyết Trang ngạc nhiên nói: “Chị Khả Như, nếu lỡ như bọn họ muốn tìm chị quay quảng cáo thì làm sao bây giờ? Sau này chị sẽ trở thành ngôi sao lớn sao?”
Trần Khả Như nhàn nhạt nói: “Không đâu, vì chị không thích đóng phim, còn có, cười giả tạo như thế.”
Vũ Tuyết Trang: "..."
Chị Khả Như, chị đúng là thẳng thắn.
Nhưng diễn viên người ta chính là kiếm cơm như thế.
Đột nhiên, hộ sĩ Lưu Văn lo lắng chạy vào.
“Bác sĩ Trần, không xong rồi, có một người phụ nữ có thai xuất huyệt rất nhiều được đưa tới, chị nhanh đến phòng phẫu thuật xem một chút đi.”
Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang trao đổi một ánh mắt với nhau, toàn thân tiến vào trạng thái chuẩn bị.
“Vũ Tuyết Trang, đi thôi.”
Hai người một trước rất sau chạy nhanh đi.
Tình huống bình thường, Trần Khả Như sẽ chờ lệnh để cấp cứu sản khoa hoặc phụ khoa, vì người gia một chút thì thể lực nhãn lực đều yếu đi, chỉ ngồi trong phòng khám bệnh, bác sĩ trẻ như Trần Khả Như là bác sĩ phẫu thuật chính được đào tạo trong bệnh viện, kinh nghiệm lâm sàng các kiểu về cơ bản đều đã thành thạo, do đó cô càng là một nhân tài kiệt xuất.
Bệnh nhân nữ được cô cứu sống không ít, nhưng tóm lại phẫu thuật cũng có nguy hiểm, cũng đã có nhiều tiếc nuối.
Thật ra bác sĩ với chuyện sống chết cảm thấy rất nhạt, bởi vì mỗi ngày đều tiếp xúc, chào đón sinh mệnh mới.
Hôm nay người phụ nữ có thai này lúc được đưa đến chảy máu không ngừng, nghe nói là bị ngã trong phòng tắm, bụng bầu đã tám tháng chắc cũng sẽ sớm sinh.
Người phụ nữ có thai cả người đầy máu tươi, trên mặt vô cùng đau khổ nhưng không ngừng kêu lên: “Nhanh cứu con tôi, nhanh cứu con tôi…”
Tình thương của mẹ quá vĩ đại.
Tay Trần Khả Như bị người phụ nữ có thai bóp chặt đến phát đau, cô cầm ngược lại tay đối phương, hét to: “Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức cứu chị và con của chị!”
Lúc nói lời này, tâm tình của Trần Khả Như rất phấn khởi, trong ngực cô như có lửa, cô cảm thấy mình phải cố gắng hết sức để người phụ nữ có thai và đứa con đều bình an.
Cho đến khi được đẩy vào phòng phẫu thuật để kiểm tra, tiến hành phẫu thuật. Lúc được một nửa, Trần Khả Như lộ ra biểu cảm tiếc nuối phức tạp: Đứa bé đã mất đi dấu hiệu sống, càng tệ hơn là cuống rốn bị bong ta, chảy máu trong quá nhiều cho nên người phụ nữ có thai cũng rơi vào hôn mê...
Nếu không cứu được rất có thể sẽ là một thi thể hai sinh mệnh!