Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 246: Chương 246: Mì... Ăn rất ngon




Cô cảm thấy mình không thể để cho Lê Hoàng Việt kiêu ngạo như vậy được.

Nghe vậy, ánh mắt của Lê Hoàng Việt dần dần trầm xuống: “Thật sao?”

Lời như thế này anh không thích nghe, thì ra mì ngon được như vậy, đều là công lao của nước tương chứ không liên quan gì đến anh sao.

“Vì Bác sĩ Như có vẻ như rất miễn cưỡng, vậy thì tôi sẽ tự mình ăn.”

Khi Trần Khả Như đang vui vẻ, Lê Hoàng Việt đã trực tiếp di chuyển cái bát đến bên cạnh chính mình, một bó sợi mì được treo lơ lửng lên không trung, không ngừng lắc lư lắc lư.

Trần Khả Như trừng mắt nhìn Lê Hoàng Việt, đó là mánh khóe trả thù điển hình của người đàn ông kia, đã nói là an ủi cô mà...

Toàn bộ khuôn mặt của Trần Khả Như tràn đầy tức giận, hai lỗ mũi nho nhỏ hít thở phập phồng, hai má ửng hồng, sinh động mà tinh xảo, ngoạm lấy từng miếng, nhai kỹ rồi nuốt xuống bụng. Đôi mắt dài và hẹp của Lê Hoàng Việt càng lúc càng sâu, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều dán chặt vào cô, không hề thay đổi vị trí.

Đột nhiên, anh ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh cô: “Nào, anh đút cho em ăn, há miệng.”

Trần Khả Như sững sờ, nhưng vẫn máy móc nghe theo mệnh lệnh của anh, mở miệng ra để cho Lê Hoàng Việt gắp mì đưa đến... không hiểu sao, cơ bắp trên toàn thân đều trở nên tê dại.

“Không phải em không có tay…”

Trần Khả Như lúng túng, sợi mì sền sệt trong miệng đột nhiên thay đổi mùi vị, cô nhanh chóng đứng dậy, tỏ ý muốn rời đi. Cô không thích như vậy, nhịp điệu chậm chạp, từng giây từng phút đều tê dại không có sức lực, còn không kiểm soát được mà bày ra vẻ mặt si mê, cư xử ngớ ngẩn và mất mặt đến như thế, cô xấu hổ nói: “Anh tự mình ăn đi, em xuống dưới lầu xem phòng tư vấn một chút, xem xem có gì cần giúp đỡ hay không!”

“Khoan đã.”

Tốc độ của Lê Hoàng Việt nhanh hơn cô, anh luôn tung ra những đòn tấn công nhanh chóng và mạnh mẽ nhất khi bạn không ngờ tới. Nhưng mỗi lần khi anh nguy hiểm tiến lại gần, vẫn sẽ khiến tim cho tim người ta đập nhanh hơn, rung động không thôi.

Anh chỉ nhẹ nắm lấy cổ tay của Trần Khả Như, mặc dù không dùng nhiều sức lực nhưng cô cũng không thể tiến thêm một bước.

“Làm sao?”

Cô nghiêng đầu, cố gắng che giấu sự phấn khích bởi cái đụng chạm quyến rũ vừa rồi, nâng lấy khóe miệng lên, giả vờ bình tĩnh hỏi.

Hai tròng mắt anh không ngừng lởn vởn trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, cuối cùng mắt anh lưu lại trên vị trí của môi cô, lướt qua nhìn lại trên khu vực cố định. Ngay sau đó, môi mỏng như cánh hoa được điêu khắc khẽ nhếch lên, lời ít ý nhiều tăng lên giọng điệu nhấn mạnh: “Ăn mì.”

Anh bình tĩnh, thong dong mà kéo cô qua, thân thể đã bị mất khống chế theo phản xạ bật ngược trở lại, nhưng rất nhanh chóng đã bị đôi môi hoa đào của Lê Hoàng Việt áp lên.

Những nụ hôn giữa hai người đã được tiến hành vô số lần, sớm đã trở nên quen thuộc từ lâu.

Trần Khả Như trợn to hai mắt, cô chỉ muốn nói rằng trong miệng vẫn còn thứ gì đó chưa được tiêu hóa hết, làm như vậy thật sự rất mất vệ sinh, đầu óc cô như trở thành một chiếc kính hiển vi, vô số vi khuẩn bắt đầu sinh sôi và lây lan.

Trần Khả Như cố gắng chống cự, nắm đấm mềm mại không xương chống trên ngực anh, đấm đấm mấy lần.

Nếu như anh chỉ ma sát, va quẹt một chút ở bên ngoài thì cũng thôi đi, nhưng cố tình hết lần này đến lần khác đều không bằng lòng với hiện trạng, hung hăng, mãnh liệt khuấy đảo vào bên trong.

Trái tim của Trần Khả Như đột ngột lạnh đi, cảm giác gì cũng không cảm thấy nữa.

Hóa ra, lời anh nói “ăn mì” chính là như thế này... há chỉ là mất vệ sinh, rõ ràng đây chính là lây nhiễm chéo, phát sinh từ nước bọt... Tất cả những từ ngữ không tốt nháy mắt đều hóa thành khiếp sợ, sau đó đồng loạt bị sự nhiệt tình của anh thâu tóm.

Vừa mới bắt đầu cô còn giữ được sự tỉnh táo, nhưng mà con người là loài động vật rất dễ bị lây nhiễm, dù sao thì Lê Hoàng Việt đã gián tiếp ăn một nửa miếng nhai của cô rồi, dù có ghê tởm đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ không còn ghê tởm tiếp được, dứt khoát cùng nhau trầm luân đi.

Lòng bàn tay to lớn của anh dường như là muốn đâm sâu vào làn da bên trong lớp áo khoác trắng, mặc cho bàn tay làm mưa làm gió bên trên chất liệu vải, khiến cho bầu không khí xung quanh mang theo sự nóng bỏng, cả phòng khách vẫn vẫn quanh quẩn hương vị của mì sợi và cả hơi thở nồng đậm mùi vị nam tính của anh.

Cô dần trở nên mềm nhũn, vào thời điểm đầu óc trống rỗng, một tiếng chuông điện thoại lạnh lẽo và bén nhọn đột nhiên vang lên.

Điện thoại...

Trần Khả Như bị giật mình, nhanh chóng đẩy Lê Hoàng Việt ra, chẳng những không thể nhúc nhích một chút, mà thậm chí còn có một loại kích động muốn đẩy ngã chính mình.

“Không quan tâm.”

Lê Hoàng Việt hít một hơi rồi hờ hững như không mà nói, hơi thở gấp gáp, mất trật tự, trực tiếp lao tới, ép sát người nào đó vào trên ghế sô pha, ánh sáng từ ban công tràn vào, bị hơi lạnh điều hòa trong phòng chặn lại,

chỉ còn thừa lại mấy phần lười biếng cùng say mê.

Tiếng chuông reo lên một hồi, cuối cùng cũng dừng lại.

Trần Khả Như nhắc nhở: “Có thể là Lê Chí Cường gọi tới.” Hàm ý hết

sức rõ ràng, nếu như là Lê Chí Cường gọi tới thì nhất định là có chuyện công.

Trong hai con ngươi của Lê Hoàng Việt hiện lên một chút oán hận, dục vọng dưới đáy mắt vẫn chưa yên ổn, vốn dĩ rõ ràng là chỉ định nấu mì cho cô ăn, sao lại thành ra dáng vẻ như bây giờ? Lê Hoàng Việt cảm thấy, là do cô quá trêu người.

Ngay khi anh chuẩn bị rời khỏi bên trên người cô tiến lên không trung, hơi thở của Trần Khả Như còn chưa kịp được trút ra một lần thì hơi thở nóng rực của đối phương lại uốn lượn quanh co bên tai của cô, nhưng lại không có động tĩnh muốn tiến thêm hành động tiếp theo.

“Tối nay anh đến đón em.”

Hơi thở nóng rực của anh men theo hình dáng tai cong cong của cô.

Gò má của Trần Khả Như lại lần nữa được phủ lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, chỉ cảm thấy tóc đen da trắng của cô xinh đẹp đến không gì sánh bằng, dịu dàng và mạnh mẽ cùng tồn tại, lúc này, mùi vị lạnh nhạt giữa hai hàng lông mày của cô dường như đã nhạt đi rất nhiều.

Khi Lê Hoàng Việt đứng dậy, tầm mắt của anh xoáy sâu vào nơi nào đó bên dưới xương quai xanh của cô một giây, giây tiếp theo, anh dứt khoát thu người lại và rút lui.

Qua một lúc lâu Trần Khả Như mới để ý thấy cúc áo của chiếc áo khoác lớn màu trắng đã bị cởi ra, để lộ một mảng lớn... Thì ra vừa rồi anh đang nhìn nơi này... Xấu hổ, Trần Khả Như thật không thể tưởng tượng nổi, làm sao mà có thể liên hệ Lê Hoàng Việt đến hình ảnh của một tên cuồng rình trộm được.

Trong thế giới chỉ nhìn mặt này, bạn đẹp trai bạn xinh gái thì dù cho có làm bất cứ động tác hay hành vi gì cũng vẫn là cảnh vui mắt lời vui tai, hơn nữa, vốn dĩ Lê Hoàng Việt vẫn luôn bình tĩnh không chút lo lắng, anh tinh tế, âm thầm từng chút đem ý muốn của anh truyền nhiễm vào cơ thể bạn, thời gian lâu ngày, ngay cả chính cô cũng bắt đầu trở nên hoài nghi rồi.

Vũ Tuyết Trang luôn nói, chị Khả Như, chị giỏi tất cả mọi thứ, nhưng chị quá bảo thủ, phụ nữ ấy à, thứ nên cởi mở thì phải cởi mở, như vậy thì mới có thể khóa chặt trái tim đàn ông.

Khi cô còn đang suy nghĩ miên man thì Lê Hoàng Việt đã gọi lại cho đối phương một cuộc điện thoại, vẻ mặt đã khôi phục vẻ nghiêm nghị như thường ngày. Bên kia, anh cũng nhanh chóng dùng một tay cài lại cúc áo trên áo sơ mi.

“Anh đi trước nhé, tối nay gặp, mì... ăn rất ngon.”

Sau khi Lê Hoàng Việt cúp điện thoại thì sâu kín nói với người phụ nữ hấp dẫn đến mê hoặc lòng người và lộn xộn trên ghế sô pha.

Không hiểu sao trong cổ họng của Trần Khả Như lại có một loại cảm giác kỳ lạ, đương nhiên cô biết Lê Hoàng Việt đang ám chỉ điều gì, đừng nhìn vẻ ngoài ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ lại tiết chế của anh, thật ra trên thực tế, bản tính của anh cực kỳ tồi tệ, trước kia thì chưa tắm đã vội lăn giường, buổi sáng còn chưa đánh răng đã hôn môi, này cũng thôi đi, nhưng đến hiện tại, đã phát triển đến mức dùng đến phương thức đút ăn đặc biệt rồi.

Sau đó, anh thật sự là một khi bắt đầu thì lập tức bị mất kiểm soát, thú vị tà ác đâu chỉ giới hạn ở mì, thực phẩm, trái cây,... Tóm lại, bất cứ thứ gì có thể nghĩ tới được, anh đều hứng thú làm thử mà không biết mệt.

Tâm trạng hiện tại của Trần Khả Như, cho dù nghĩ đến Minh Lâm, cũng không quá mức khó chịu nữa.

Có lẽ như Lê Hoàng Việt đã nói, Minh Lâm sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn khi không có cô. Trên đời này làm gì có ai là không thể sống được nếu phải rời khỏi một ai đó, cô cũng không cần quá coi trọng bản thân, không cần đánh giá quá cao trọng lượng của chính mình.

Lúc xuống lầu, Vũ Tuyết Trang cứ lén lút nhìn cô, lâu lâu lại mím môi: “Chị Khả Như, em tưởng hai người sẽ ở lại cả một buổi chiều cơ đấy, xem ra thuốc của Tổng giám đốc Việt thật sự có tác dụng...”

Cô gái nhỏ này có phải là bị ngứa da rồi không, dám trêu ghẹo lên cả đầu cô nữa nhỉ, mấu chốt là, ngoài một vài người trong số họ, trong phòng còn có những bệnh nhân bị say nắng đang truyền nước biển.

“Vũ Tuyết Trang, em đã bao giờ nghĩ qua hay chưa, hiện tại em rốt cuộc là đang làm công cho ai vậy?” Lời nói của Trần Khả Như đầy ẩn ý, đôi mắt nheo ​​nheo lại đầy nguy hiểm.

Vũ Tuyết Trang nghe thấy vậy thì lập tức vào trạng thái cầu khẩn, cô ấy méo miệng cầu xin thương xót: “Chị Khả Như, em sai rồi, lần sau em sẽ không nói nữa. Dù chị có ở lại đến tối, chị ở lại đến sáng hôm sau, em cũng không phản đối...”

“...”

Trần Khả Như bật cười, cô gái nhỏ nào đó thật sự quá biết cách để huyên thuyên lắm điều, chọc cười cho mọi người suốt một ngày dài.

Có lẽ vì không có Minh Lâm ở đây cho nên Trần Khả Như luôn cảm thấy trong phòng khám thiếu vắng điều gì đó.

Sau đó, cô phát hiện ra rằng ngoài Minh Lâm ra thì còn có một người nữa không có ở đây, chính là Trần Văn Bảo.

Lúc sáng khi Minh Lâm rời đi, thái độ của anh ta có chút kỳ quái, so với Trần Khả Như, quan hệ của anh ta với Minh Lâm tốt hơn rất nhiều, cho nên việc Minh Lâm rời đi mà anh ta lại không giữ lại như vậy, thực sự là rất kỳ lạ.

Về điểm này, không mất nhiều thời gian để giải thích.

“Bác sĩ Như, không, Bác sĩ Như, tôi có chuyện muốn nói một mình với cô.”

Mặc dù Trần Khả Như đã tìm lại được tên của chính mình, nhưng Trần Văn Bảo lại vẫn chưa bao giờ đổi giọng, cho đến ngay lúc này, cuối cùng anh ta cũng đã gọi đúng được một lần.

“Được.”

Không biết tại sao, Trần Khả Như luôn cảm thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của đối phương hẳn là cũng phải có chuyện gì đó rất trọng đại. Khi Trần Văn Bảo nói chuyện, cô và Vũ Tuyết Trang đang đứng trước bàn, kiểm tra lại số tiền và số lượng thuốc được giao tới ngày hôm nay.

Vũ Tuyết Trang nhướn mày, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Trần Văn Bảo một cái, sau đó nhanh chóng thu lại, không hề lên tiếng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu.

Mấy ngày nay Trần Khả Như còn đang tự lo không xong, chỉ cơ bản biết được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, từ khi Trần Văn Bảo đưa Vũ Tuyết Trang về nhà vào đêm hôm đó, cả người đều không được bình thường, giữa hai người có rất ít giao tiếp, thậm chí còn giống như mắc phải bệnh ung thư ngượng ngùng vậy.

Chuyện tình cảm không thể nào ép buộc được, cô cũng không thể nói nhiều.

“Bác sĩ Như, tôi định rời khỏi Thành phố Đà Nẵng và trở về làng Văn Quán.”

Trần Văn Bảo đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt chất phác và trung thực, trong con ngươi còn mang theo mấy phần nhẹ nhõm giống như đã trút được gánh nặng.

Trần Khả Như dường như cũng đã có dự đoán từ trước, hỏi lại: “Đã nghĩ kĩ rồi sao?”

“Đã suy nghĩ kĩ rồi.” Anh ta trả lời: “Thực ra hôm qua Minh Lâm quyết định rời đi thì tôi cũng đã nghĩ xong rồi. Tất nhiên, cũng không phải là vì Minh Lâm. Tôi thấy nhịp sống ở đây không phù hợp với mình cho lắm, hơn nữa cái gì đó, công việc của một y tá nam...”

Vốn dĩ lúc trước khi còn ở làng Văn Quán, Trần Văn Bảo thường xuyên có việc cũng như không có việc chạy đến phòng khám đưa tin, mục đích cơ bản đến là vì Trần Khả Như, sau đó lại cùng nhau chuyển tới Thành phố Đà Nẵng xa xôi, nhưng kết quả lại phát hiện ra giai nhân đã có lương phối. Không những như vậy, đến khi tìm được mục tiêu mới, anh ta chủ động tấn công nhưng lại bị từ chối.

Người đàn ông bị vết thương lòng hai lần liên tiếp, không đả thương nổi nữa.

“Anh Văn Bảo, nếu đã như vậy rồi thì tôi cũng không ép buộc anh.

Nhưng, xin anh hãy nhớ rằng, nếu anh gặp khó khăn hoặc muốn quay lại trong tương lai, anh luôn được chào đón ở phòng khám của tôi.”

Trần Khả Như dành cho anh ta một cái ôm ấm áp như một người bạn, tình bạn chân thành, không hề cảm thấy ngượng ngùng hay xấu hổ.

“Bác sĩ Như, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong thời gian này. Xin hãy giúp tôi nói lời từ biệt với Bác sĩ Ngô được không. Cô ấy là một cô gái tốt, tôi không hề trách cô ấy.”

Trần Văn Bảo quả nhiên là đã đưa ra quyết định từ lâu, chiều hôm đó, anh ta đã thu dọn xong đồ đạc và rời khỏi phòng khám. Thật ra thì, anh ta đến hay đi đều giống như một kẻ thức thời, hành trang ít ỏi đến đáng thương.

Trần Khả Như lặng lẽ nhét vào ba lô một xấp tiền, khoảng hai mươi triệu, đúng mức, thích hợp.

Khi thời gian đã muộn, Trần Khả Như thường thường lại nhìn về phía cửa, sau đó lại nhận được cuộc gọi của Lê Hoàng Việt, bởi vì đột nhiên có cuộc họp, không tới được.

Đột nhiên, bên ngoài xuất hiện một chiếc xe lăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.