Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 96: Chương 96: Ngàn cân treo sợi tóc




Sự tuấn mỹ và sức quyến rũ của Lê Hoàng Việt không ai có thể phủ nhận.

Anh có vẻ đẹp bên ngoài mạnh mẽ mà lại có khí chất, chỉ một ánh mắt đơn giản cũng sắc bén, thông minh khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp.

Lúc anh đến gần, cả người Trần Khả Như giống như bị điểm hoạt, vẫn giữ nguyên tư thế thắt lưng và xương sống không thể động đậy, giống như một nhà sư đang nhập định.

Tay anh đặt ở vòng eo nhỏ của cô, Trần Khả Như nhẹ nhàng nhưng không thể tránh khỏi việc rơi vào giữa vòng tay anh.

Hôm nay Trần Khả Như rất đẹp.

Khuôn mặt của cô xinh xắn bẩm sinh, mỗi bộ phận đều có thể làm mẫu để phẫu thuật thẩm mỹ, trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp mà không thầm thường, cô cũng thanh nhã, chỗ nào cũng đẹp, làm cho cảnh đẹp ý vui.

Bộ váy màu nude đính đá đủ màu đủ sắc được cắt may vừa vặn với dáng người, lộ ra cần cổ thon thả và xương quai xanh xinh đẹp, làm nổi bật lên làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu tinh tế, đường cong lay động lòng người.

Lúc không cười, cô giống như một tiên nữ cao quý không thuộc về trần gian.

Lê Hoàng Việt không kìm lòng được mà nói: “Vợ, anh xin lỗi, anh đến chậm.”

Đôi mắt lấp lánh như sao dưới lông mày và lông mi tỏa ra tình cảm nồng động, từ đôi môi mỏng gợi cảm từ từ lan ra.

Dưới ánh sáng chói lọi, Trần Khả Như giống như đang đứng trên mây trắng, ở bên tai anh thì thầm những tiếng yêu thương.

Cô nhìn chằm chằm anh, ánh mắt giật mình lo lắng quên cả thở.

Lê Hoàng Việt, tình cảm thắm thiết tình nghĩa của anh lúc này là thật sao?

Anh không từ mà biệt, anh không quan tâm, chắc chắn là đang tức giận.

Nhưng vì sao, em càng nhìn càng không hiểu.

“Các vị phóng viên và các đơn vị truyền thông, mười phút nữa chúng ta sẽ chính thức khai mạc buổi lễ và thời gian còn lại sẽ dành cho phỏng vấn, bây giờ mời mọi người hợp tác một chút, tự giác đứng ra phía ngoài vạch màu vàng.”

Sau khi Lê Chí Cường nhận được ám chỉ, ngay lập tức tận dụng thời gian sắp xếp cho phóng viên.

Dù vậy nhưng quay phim vẫn lưu luyến không ngừng cố gắng quay. Bên tổ chức lại dùng hàng rào và tường người để ngăn đám đông bên ngoài, mọi người ai cũng nhốn nháo, một đám người đen kịt, bọn họ duỗi cổ lên nhìn, khắp nơi ồn ào náo nhiệt.

Trần Khả Như bị Lê Hoàng Việt dẫn đến cửa chính của Aurora City Entertainment, bước lên thảm đỏ, xung quanh đều là hoặc là ánh mắt ngưỡng mộ, hoặc là ngạc nhiên, hoặc là ghen ghét, làm cho lòng ham hư vinh của cô được thỏa mãn.

Bàn tay anh nắm chặt bàn tay cô, ấm áp dễ chịu nhưng kiên định. Cảm giác như sự tức giận ngăn cách hai người đều biến mất.

Bao nhiêu ngày tháng không nơi nương tựa, lo sợ bất an, bây giờ giống như tìm được đúng phương hướng. Nhiều năm trước, hôn lễ của cô và Lê Hoàng Việt, chỉ là trò cười của một mình cô, còn không bằng một phần vạn của buổi lễ khai mạc ngay lúc này.

“Cẩn thận.”

Bậc thang cuối cùng có chút cao, Lê Hoàng Việt nhắc nhở cô đầy ôn nhu.

Tiếng nói của anh đi vào tai cô, như có như không lượn quanh vành tai trắng nõn mẫn cảm.

Lòng cô nhẹ bẫng, tan chảy thành nước.

Trước sự ôn nhu của anh thất bại thảm hại, cam tâm tình nguyện buông bỏ sự phòng bị và cố chấp, từ chút một đắm chìm vào đó.

Một giờ đọc lời chào mừng và phát biểu nhiệt liệt dài dằng dặc, sau mỗi lần đều vang lên tiếng vỗ tay và hò reo sôi trào.

“Bây giờ xin mời tổng giám đốc Lê và bà chủ lên sân khấu, nói vài lời chúc mừng với chúng ta.”

Trước mặt rất nhiều người, Lê Hoàng Việt nắm tay cô lên sân khấu, nói chuyện chậm rãi mà dõng dạc, ánh mắt anh tuấn nổi bật, thể hiện sự phóng khoáng tự do, trình bày những kế hoạch hoàng tráng.

Trong thời gian này, tay của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt vẫn luôn nắm chặt không rời, trời thu lạnh dần, lòng bàn tay Trần Khả Như thấm ra một tầng mồ hôi dày đặc tinh tế, cùng với tay anh hòa hợp với nhau, cũng không cảm thấy dinh dính chút nào.

Cảnh này có chút giống như kịch bản phim cổ trang, anh hùng và mỹ nhân… Trần Khả Như tự rơi vào tưởng tượng của bản thân.

Mãi cho đến tận lúc cắt băng, khí chất dịu dàng của cô, nụ cười nhẹ nhàng, Lê Hoàng Việt ở bên cạnh cũng không che giấu ý cười, đúng là nam thanh nữ tú, đứng cạnh nhau lại càng làm người bên cạnh nổi bật.

Phía dưới vang lên những tiếng ca ngợi, ánh mắt tổng giám đốc Lê đúng là quá tốt rồi, bà chủ đẹp như là tiên nữ vậy.

Nghi lễ cắt băng kết thúc, ngay sau đó Aurora City Entertainment tuyên bố chính thức bắt đầu kinh doanh.

Tất cả khách khứa từ bốn cửa lớn xếp hàng tiến vào, khung cảnh vô cùng hùng hổ sôi động, vởi vậy số người đến bên này nhìn vợ chồng tổng giám đốc Lê Thị hầu như không còn.

“Bây giờ mời các phóng viên và các đơn vị truyền thông có thể bắt đầu thực hiện phỏng vấn, nhưng tổng giám đốc Lê của chúng tôi và bà chủ sẽ không trả lời những vấn đề không liên quan đến Aurora City Entertainment.”

Lê Chí Cường ngay lập tức giành lấy micro của người dẫn chương trình, lãnh đam nghiêm túc nói.

Dù là đã sớm rào trước rằng một số phóng viên có thể dùng câu hỏi khác để thay đổi không khí và hôm nay Lê Hoàng Việt cũng rất bình tĩnh, nhưng nhìn vào thái độ nóng nảy trước đây của anh, cũng có rất ít người dám hướng về phía anh. Mọi người đều đồng loạt đưa micro về phía người dễ nói chuyện hơn là Trần Khả Như.

"Bà chủ Lê, cô và Tổng giám đốc đã kết hôn hai năm ngọt ngào ân ái, có suy xét đến việc lúc nào thì sinh một bé yêu chưa, dù sao thì gien của hai vị tốt như vậy, sau này chắc chắn gương mặt của bé yêu sẽ có giá trị nhan sắc sắc nước hương trời, gây khiếp sợ toàn bộ thành phố Đà Nẵng!"

Mấy câu nịnh nọt này đúng là trần trụi thật, lời vừa nói ra, những lời khen ngợi phụ họa ùn ùn kéo tới.

"Đúng vậy đó đúng vậy đó, hai vị đang tuổi thích hợp, là thời điểm tốt nhất để có con!"

Chỉ tiếc, vỗ mông ngựa đến mức đánh luôn trên đùi ngựa.

Trần Khả Như cảm nhận rõ được cảm giác nắm tay của hai bên, nắm rất chặt.

Lê Hoàng Việt theo bản năng tiến lên, bá đạo chắn trước người của cô, từ góc độ của Trần Khả Như, vừa khéo nhìn thấy được gương mặt khi nghiêng của anh, đẹp trai, sắc bén và lãnh khốc.

Anh lạnh lùng nghiêm nghị nói: " Không trả lời vấn đề riêng, phỏng vấn hôm nay chấm dứt."

Tất cả mọi người nhìn ra được, mặt Lê Hoàng Việt kéo căng ra, đang không vui, nên thức thời không hỏi lại, những người phía dưới đều thổn thức một phen.

Gương mặt như sen của Trần Khả Như thay đổi, khóe mắt đờ đẫn, trong lòng đầy sự đắng chát.

Phải trả lời câu hỏi này rất khó sao? Đúng vậy, kết hôn hai năm rồi, muốn một đứa bé, không phải là chuyện thường tình của con người sao? Trường hợp xấu nhất cũng sẽ có ít người mỉm cười nói rằng “Tạm thời không suy tính, muốn trong thế giới của hai người nhiều thêm vài năm.”

Lê Hoàng Việt, anh cần gì phải vội vã phủ nhận chứ?

Mới ban nãy, cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, dường như Lê Hoàng Việt đều cho cô toàn bộ thế giới, giờ khắc này, hạnh phúc đó, giống như một cảnh hoa trong gương, trăng trong nước.

Đi theo nhóm vệ sĩ và nhân viên bảo vệ đang túm tụm, Lê Hoàng Việt đổi thành bắt lấy cổ tay Trần Khả Như, nhanh chóng chuẩn bị rời đi, thân thể và bước chân cứng ngắc Trần Khả Như, cuối cùng không thể di chuyển một bước.

"Làm sao vậy?"

Lê Hoàng Việt cúi người, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cô.

Cơ thể của con người phản khángtheo bản năng, rất dễ dàng cảm nhận được, huống chi Lê Hoàng Việt là người nhạy cảm tới cỡ nào.

Vui vẻ trong đáy mắt Trần Khả Như từng chút từng chút trôi đi, chậm rãi tránh thoát lòng bàn tay của anh. Chua xót trong cổ đã đến bên miệng biến thành bình tĩnh lành lạnh: "Hơi đau, tự tôi đi."

Bỗng dưng, sóng mắt Lê Hoàng Việt chuyển một cái, nổi lên một đường độ cong sâu thẫm.

Hai người đứng nguyên tại chỗ giằng co, ai cũng không nhúc nhích.

Nhưng Trần Khả Như cảm nhận được, Lê Hoàng Việt nắm chặt, từ đầu đến cuối không có dấu hiệu buông tay.

Bốn mắt nhìn nhau, không phải tia lửa văng khắp nơi, mà là nhiều sự đối đầu không đồng nhất.

Cô khó hiểu, đáy mắt cô hơi chát, ánh mắt anh sâu thẩm, tay nắm mãi không buông.

Ánh mắt các phóng viên phía dưới sáng như tuyết, phát hiện Tổng giám đốc Lê và bà chủ Lê không đúng, không chỉ có mỗi cái bước chân không nhúc nhích một xíu, trái lại là theo dõi sát sao.

Lúc trước ngay tại trên phố truyền ra một dạng phỏng đoán oanh tạc, hiện tại, trong lòng rất nhiều người dần dần cực kỳ nghi ngờ.

"Tổng giám đốc Lê và bà chủ Lê trong hai năm kết hôn ít khi xuất hiện, bởi vì gần đây bà chủ Lê phát ngôn cho hạng mục khu giải trí Cực Quang, hai vị mới liên tiếp hiện ra hành động thân mật, nhưng quan hệ ngầm của hai vị thật ra cũng không tốt nhỉ? Theo như tôi được biết, trong thời gian hai năm hai vị ẩn hôn, là ở riêng đấy, có thể sánh với người lạ, Tổng giám đốc Lê càng thêm không cần phải nói, anh ta có một loạt chuyện tai tiếng với bạn gái sớm đã không phải là chuyện mới mẻ gì."

Trong đám người, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên, trang điểm kiểu điển hình mộc mạc, cầm microphone trong tay, lời được nói ra hơi có vẻ như đã trải qua nhiều lần diễn tập và diễn luyện, bóng dáng cao lớn ngăm đen thô lỗ đẩy mọi người ra, chen đến phía trước nhất, nói tiếp: "Tổng giám đốc Lê và bà chủ Lê thật ra chính là vì lăng xê nê làm màu để nổi nhỉ, chơi tất cả mọi thứ trong bí mật!"

Mọi người không thể không hít ngược lại một ngụm khí lạnh. . ngôn tình hài

Đây là vị phóng viên nào, gan lớn có phải hay không, không muốn lăn lộn tiếp nữa rồi có phải không? Cho dù là trong lòng ôngcó loại suy nghĩ này, cũng không thể nói ra ở trước mặt chứ, muốn chết!

Lê Hoàng Việt xoay đầu, lãnh khốc, âm trầm, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào người mới nói đó, như đao, cực giống như dao.

Trần Khả Như như bị cảnh tỉnh một cái, hô hấp nặng nề trầm xuống.

Lăng xê? Làm màu để nổi?

Biết rất rõ người nọ đang nói điên nói khùng, tất cả phóng viên đều thích tin đồn thất thiệt..Nhưng vì sao, cô cứ hết lần này tới lần khác cứ chui vào rúc vào trong sừng trâu, càng nghĩ lại càng khủng hoảng, sự thay đổi trong cách đối xử củaLê Hoàng Việt với cô, đúng là từ lúc cô nổi danh trên internet, hơn nữa là sau khi đã trở thành người phát ngôn của khu giải trí Cực Quang.

Sau khi Lê Chí Cường ngu ngơ một cái, liền lớn tiếng trách cứ: "Nhanh đuổi cái tên nói khùng nói điên quấy rối người ta này ra đi!"

Thế nhưng bên này thật sự là quá chen lấn, bốn mươi năm mươi nhà truyền thông, gần trăm cá nhân, cùng với người phụ trách, giám đốc điều hành tập đoàn Á Châu, vân... vân... Vay chặt như nêm cối một lối đi dài nhỏ, đám nhân viên bảo vệ nhận lệnh, nhưng tạm thời khó có thể chế ngự được người nọ.

"Trần Khả Như, cô chính là một bác sĩ giả nhân giả nghĩa, hồ ly tinh rõ đầu rõ đuôi! Cô đi chết đi!"

Chỉ nghe một tiếng hét phẫn nộ, người đàn ông trung niên nói chuyện lúc nãy, đột nhiên ném microphone xuống, anh lấy từ trong áo khoác màu đen, nhanh chóng lấy ra một bình màu nâu.

"Là Axit sunfuric!"

Trong đám người có người phát ra một cái phỏng đoán, tất cả mọi người thay đổi nét mặt trong thoáng chốc, sợ hãi kêu lên, ôm đầu chạy thục mạng.

Người đàn ông trung niên vặn mở nắp bình, thuận lợi tránh được những người vướng víu, vọt tới phía trước nhất.

Lúc ấy, khoảng cách ông và Trần Khả Như chỉ thua một thước, hơn nữa, giữa đó không có bất kỳ vệ sĩ và đồ vật ngăn cách.

Trong mắt của ông ta hiện lên một nụ cười ác độc, vung bình cao cao, chất lỏng trong suốt xen lẫn mùi vị gay mũi, chính xác nhắm vào Trần Khả Như.

"Cẩn thận!"

Trần Khả Như đứng thẳng bất động ở tại chỗ, tiếng thét chói tai trào ra từ cổ họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.