Lời vừa ra khỏi miệng, Vũ Tuyết Trang đơ luôn, suýt chút nữa tự cắn vào lưỡi.
Mày nói mày đi, bình thường tự tưởng tượng thì thôi, nhưng lộ trước mặt người ta lại là chuyện khác.
“Cái đó… anh mua gì thế?” Vũ Tuyết Trang muốn thử nhìn thứ trong túi ni lông trắng trên tay Lê Chí Cường. Đánh trống lảng là điểm mạnh của cô, cứ như chưa có gì xảy ra nói sang chuyện khác.
Lê Chí Cường đưa qua cửa sổ xe, lông mày giãn ra.
Bánh bao, sữa, bánh mỳ pate, xôi… Vũ Tuyết Trang sững sờ hỏi: “Đống này sao một người ăn hết được.” Ước chừng là phần ăn của ba người, có phải mua hơi nhiều không?
Lê Chí Cường nói rất đương nhiên: "Anh ăn rồi, thế này đủ cho em ăn chưa? Anh thấy bình thường em ăn uống rất ngon miệng."
Phụt!
Quá hiểu cô ấy!
Vũ Tuyết Trang giả vờ dè dặt: "Em ăn uống cũng bình thường thôi, không phải gì cũng ngon miệng đâu. Nhưng không thành vấn đề, lát nữa em sẽ chia cho đồng nghiệp."
Anh ấy nói đúng, trước đây lúc chưa giảm cân, quả thật cô ấy phải không kiểm soát chế độ ăn uống, đặc biệt là khi chị Khả Như đưa cô ấy đến các bữa tiệc khác nhau, cô ấy chỉ im lặng ngồi trong góc, có thể xơi tái đủ món.
Chỉ sau vài phút ngồi trên xe, Vũ Tuyết Trang đã không biết xấu hổ mà ăn, hơn nữa mùi trong xe quá nồng, bất lịch sự.
Mấy phút sau, cả hai đến cổng bệnh viện.
“Em đi đây không muộn mất, cám ơn anh.” Vũ Tuyết Trang bước ra khỏi xe như một tên trộm, lao vào đám đông đang đi làm.
Môi Lê Chí Cường mấp máy, định nói gì đó, nhưng người nào đó di chuyển quá nhanh, anh ta không nói được.
Đôi mắt trong suốt của anh ta chớp chớp, như có điều suy nghĩ, vậy... cô ấy xấu hổ sao?
Tiến độ quá nhanh?
Không lẽ vậy.
So với giám đốc Việt, anh ta vẫn tuần tự từng bước.
Lê Chí Cường dừng tại chỗ mấy giây trước mới rời đi.
“Bác sĩ Trang, thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống lại sẽ nghiêm trị, chiếc Volkswagen đen vừa đưa mày tới là ai?” Lưu Văn không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh cô ấy, hùng dũng ôm lấy vai cô.
Trong thang máy có rất nhiều người, nhất là vào giờ cao điểm, tất cả đều là đồng nghiệp của bệnh viện.
Đương nhiên, Vũ Tuyết Trang không thể nói là Lê Chí Cường. Thằng khốn Tôn Khải La đã bôi nhọ thanh danh của cô ấy, lúc này mà cô bảo mình có bạn trai, thì khác gì bảo lời thằng đấy là thật.
Ít nhất cũng phải đợi Tôn Khải La và con tuesday kia lộ mặt, nếu không cô ấy sẽ bị coi là loại lẳng lơ mất.
Vũ Tuyết Trang do dự một chút nói: "Còn có thể là ai, sáng dậy muộn nên gọi grab, có vấn đề gì không?"
"Có thật không?"
"Đương nhiên, Lưu Văn, không nói chuyện nữa, đi điểm danh đây, không lại bị trừ chuyên cần."
Hai người điểm danh xong, cùng vào phòng làm việc ăn sáng, Lưu Văn nghi ngờ hỏi: "Không phải mày bảo giảm cân à? Sao hôm nay mua lắm đồ ăn sáng thế?"
Vũ Tuyết Trang không khỏi thở mạnh nói: "Không phải mấy bữa trước tao thất tình còn gì, cho nên hóa bi phẫn vào thức ăn, tự bồi thường cho mình."
"Cũng có lý, Tôn Khải La, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, không ngờ lại là cái loại này. Thế mà vẫn còn trơ trẽn đi kể khổ với bác sĩ Khả Như!"
"Đừng nhắc đến thằng đấy, mất cả hứng, ảnh hưởng đến tâm trạng của tao."
Bác sĩ Trang quyết định sẽ yêu đương bí mật với Lê Chí Cường trước, cô ấy không muốn công khai trong thời điểm hiện tại. Chung quy do cảm thấy tiến độ gần đây với Lê Chí Cường quá nhanh, quá suôn sẻ, có cảm giác không chân thực. Ngôn Tình Hay
Đúng như lời Lê Chí Cường, họ biết nhau hơn hai năm, sớm không đến lại đến vào đúng lúc này.
Điều duy nhất cô ấy hiểu là mình thích Lê Chí Cường, tình cảm này chưa bao giờ phai nhạt theo thời gian, chẳng qua bị đè nén trong tiềm thức, ngày càng rõ ràng hơn.
Cô ấy không rõ ý Lê Chí Cường có thực sự thích mình không hay chỉ là nông nổi nhất thời, hay là do chị Khả Như và giám đốc Việt khuyên bảo, tóm lại, có quá nhiều yếu tố không chắc chắn khiến cô ấy lo được lo mất.
Dù là Tôn Khải La hay Lê Chí Cường, cô ấy cũng không muốn công khai quá sớm.
Cao ốc Á Châu.
"Trợ lý Cường, hôm nay anh đến muộn, giám đốc Việt đã đến văn phòng rồi."
Thư ký Linda có quan hệ khá tốt với Lê Chí Cường nhắc nhở, Lê Chí Cường nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, quả nhiên đã hơn chín giờ.
Giám đốc Việt như tắm gió xuân, Lê Hoàng Việt mặt lạnh, một đi không trở lại.
"Giám đốc Việt, xin lỗi, tôi đến muộn."
Lê Chí Cường gõ cửa, Lê Hoàng Việt đang ngồi đọc tài liệu trên bàn, tiếng lật giấy lớn khác thường.
Lê Chí Cường liếc một cái, thứ trong tay đối phương chính là thu chi, lợi nhuận và tình hình tài chính mấy tháng qua của tập đoàn MTP mà sáng nay anh ta đã sắp xếp cho Linda sửa sang. Hôm qua khi nhận được fax, anh ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Lê Hoàng Việt nói nhanh: "Lê Chí Cường, cậu chuẩn bị đi, đến thành phố Hồ Chí Minh kiểm tra sổ sách của công ty."
"... Anh không tự đi sao?"
Đến thành phố Hồ Chí Minh kiểm tra là chuyện trong dự kiến, dù sao thì việc thua lỗ mấy tháng tuyệt đối không bình thường. Lê Chí Cường không ngốc, anh ta có thể nghe được ẩn ý của giám đốc Việt.
"Tôi tin tưởng cậu, cậu có thể làm tốt."
"..."
Lê Chí Cường nghĩ thầm, thật ra giám đốc Việt cố ý không muốn đi, thanh kiểm tra tài sản không phải chuyện mấy tiếng, ít nhất anh ta phải ở lại thành phố Hồ Chí Minh hai ba ngày. Giám đốc Việt không bỏ được vợ con, lên mới đẩy chuyện này lên anh ta.
Dù sao, tập đoàn MTP cũng là Trương Phước Thành để lại cho con gái mình, quẳng xó không ổn lắm.
Nhưng đối với giám đốc Việt mà nói, nó như gân gà vậy, ăn thì vô vị, bỏ thì tiếc.
“Cậu đi trước, tôi sẽ để Linda tiếp quản công việc của cậu… Có vấn đề gì sao?” Bị Lê Chí Cường nhìn thấu, Lê Hoàng Việt cũng không cảm thấy xấu hổ, trong lòng rất thoải mái.
"Không có vấn đề gì."
Sau khi đồng ý, Lê Chí Cường khẽ nhíu mày.
Anh ta vừa hẹn hò với bác sĩ Trang, giờ lại phải đi công tác. Hơn nữa, nghe giọng điệu của giám đốc Việt, e rằng sẽ mất hơn hai ba ngày, có thể là mười ngày nửa tháng.
Đến lúc đó, Vũ Tuyết Trang có suy nghĩ lung tung không?
Anh không phải người Đà Nẵng, quê ở miền Nam, nhà đông con cháu, công việc bề bộn nên rất ít trở về,hàng năm đều gửi về quê một khoản tiền lớn.
Giám đốc Việt coi trọng anh ta, ngoài khả năng làm việc và sự trung thành, hài lòng nhất chính là gọi đến là đến, không có gì vướng bận, không có thời gian riêng.
Thời gian gần đây, tình cảm giữa giám đốc và phu nhân ổn định, gia đình hòa thuận, chuyện bất ngờ lại càng ít, cuộc sống của anh ta dường như đã ổn định trở lại.
Trước đây lúc Trần Khả Như đề cập đến chuyện tình cảm của anh ta, anh ta thực sự không rảnh đâu mà quan tâm. Nhưng công việc của anh chính là như vậy, Vũ Tuyết Trang biết rất rõ, anh ta khác với nhân viên văn phòng bình thường, chín giờ vào làm, năm giờ tan ca.
Vì vậy, anh ta hy vọng Vũ Tuyết Trang có thể thông cảm.
Trước khi đi, Lê Chí Cường nhắn tin cho Vũ Tuyết Trang báo mình sẽ đi công tác.
Sau khi nhận được bản tin, tâm trạng bác sĩ Trang như đưa đám, trái lương tâm chúc anh thuận buồm xuôi gió. Thực ra, cô ấy muốn nói, đi sớm về sớm.
Vừa mới yêu nhau đã đi công tác, cảm giác này chán thật.
Bác sĩ Trang không thiết ăn thiết uống cả tuần, Trần Khả Như thấy cô ấy như vậy còn trêu ghẹo, em lại giảm cân à? Mặt nhỏ hơn rồi.
Chẳng nhẽ buồn khổ vì bác sỹ La khoa ngoại?
Trừ những điều này, bác sĩ Khả Như cũng sẽ lân la hỏi tiến độ vối trợ lý Cường thế nào? Được rồi, vậy là chị ấy còn không biết chuyện Lê Chí Cường đến thành phố Hồ Chí Minh công tác. Nhắc đến, giám đốc Việt không tốt, sao không tìm người khác đi, hết lần này đến lần khác toàn lôi cổ Lê Chí Cường.
Sau đó Bác sĩ Trang nghĩ một đằng nói một nẻo: "Lê Chí Cường và em là bạn bè bình thường, chưa tiến triển gì hết."
"Thật không?"
"Tất nhiên."
Tuy nói như vậy, tinh thần bác sĩ Trang ra rời suốt mười ngày. Đến tột cùng. Lê Chí Cường quá bận rộn công việc hay có gì khác, tại sao một tin nhắn cũng không gửi, bặt vô âm tín? Vũ Tuyết Trang nói xa nói gần, chỉ có thể chắc chắn Lê Chí Cường hẳn vẫn đang ở thành phố Hồ Chí Minh.
Hai ngày sau, trong bệnh viện có hội thảo giao lưu, địa điểm là ở thành phố Hồ Chí Minh. Nhẽ ra Trần Khả Như phải nhận trách nhiệm này, nhưng bác sĩ Khả Như không chịu nỡ xa hai con nên để việc ăn chùa vô tích sự này cho Vũ Tuyết Trang.
Vũ Tuyết Trang thầm nghĩ: Đây không phải là cơ hội trời ban sao?
Thành phố Hồ Chí Minh, tôi đến đây!
Ngày đầu tiên, Vũ Tuyết Trang và đồng nghiệp tham gia buổi hội thảo giao lưu xong, trái tim cô ấy đã sớm vọt ra khỏi cổ họng bay đến bên cạnh Lê Chí Cường.
Vũ Tuyết Trang vốn định làm Lê Chí Cường bất ngờ, nên không hề nói cho đối phương biết. Cô ấy đến tòa nhà của công ty tập đoàn MTP, bị an ninh chặn lại.
"Thưa chị, nếu không có hẹn trước, không thể tùy tiện đi vào."
"Tôi là bạn của giám đốc Cường, sếp mới đến của các anh"
"Xin lỗi chị..."
Không còn cách nào, Vũ Tuyết Trang đành phải gọi cho Lê Chí Cường. Trợ lý Cường lăc mình một cái trở thành giám đốc Cường, Vũ Tuyết Trang đã có linh cảm, chẳng nhẽ Lê Hoàng Việt định để Lê Chí Cường ở lại thành phố Hồ Chí Minh luôn.
Yêu xa?
Không, cô ấy không thích.
Khoảng cách không phải đẹp, mà là người thứ ba.
Nhưng điện thoại di động của Lê Chí Cường đã tắt nên Vũ Tuyết Trang quyết định ngồi xổm bên cửa tòa nhà. Một lúc sau, Lê Chí Cường tan việc, bước ra ngoài có thể nhìn thấy cô ấy.
"Cô gì ơi, vừa rồi tôi nghe cô nói chuyện với bảo vệ, cô là bạn gái của giám đốc Cường phải không?"
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đứng trước mặt cô, Vũ Tuyết Trang ngẩng đầu, phát hiện là một anh chàng cao ráo đẹp trai, trên ngực đeo thẻ công tác, anh ta trông hình như là nhân viên của tập đoàn MTP.
Mấu chốt là cực đẹp trai, mặt mũi niềm nở, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Gò má Vũ Tuyết Trang đỏ bừng: “… Xin hỏi anh là?” Cô nhỏ giọng thì thầm: kỳ quái, làm sao anh ta biết mình là bạn gái của Lê Chí Cường? Chẳng nhẽ khí chất của mình rõ ràng như vậy sao?
Anh cười sáng lạn: "Tôi là phó tổng giám đốc của công ty MTP. Cô có thể gọi tôi là Phương Văn Tuấn. Giám đốc Cường không có bạn bè ở thành phố Hồ Chí Minh. Nghe khẩu âm của cô, hình như cô đến từ Đà Nẵng. Một cô gái từ Đà Nẵng vội vàng chạy đến cửa công ty, quan hệ giữa cô và giám đốc Cường chắc chắn không đơn giản."
Vũ Tuyết Trang gật đầu, hớn hở ra mặt: “Phương Văn Tuấn, giám đốc Tuấn đúng không, đúng làm tầm mắt của anh hơn bảo vệ của các anh nhiều.” Gặp được tri âm, Vũ Tuyết Trang thiếu chút nữa mừng đến chảy nước mắt.
Hai người trò chuyện mấy câu, biết được điện thoại của Lê Chí Cường không liên lạc được, Phương Văn Tuấn tốt bụng nói: "Cô Trang, thật không may, giám đốc Cường đi ăn với khách hàng. Nếu cô không ngại, tôi sẽ đưa cô đến gặp anh ấy, thế nào? Vừa đúng lúc tôi có một tài liệu cho anh ấy."
Vũ Tuyết Trang vui mừng khôn xiết: "Được, cám ơn anh."
"Cũng không có gì."
Sâu trong mắt của Phương Văn Tuấn lóe lên tia hung ác.
Vũ Tuyết Trang mừng thần, ra ngoài gặp được người tốt, cô không ngờ Lê Chí Cường lại hòa nhập tốt ở thành phố Hồ Chí Minh thế.
Vài phút sau, Lê Chí Cường từ trong thang máy đi ra, vừa đi qua cổng đã bị bảo vệ gọi tới: "Giám đốc Cường, vừa rồi có một cô gái mắt to, nói là bạn của anh..."