Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 370: Chương 370: Ngoại truyện Phan Huỳnh Đông (4)




Bây giờ là thời điểm Trần Khả Như cần sự an ủi nhất, anh không thể không đi! Anh bỏ mọi chuyện qua một bên, chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh mà bay đến bên cạnh Trần Khả Như ngay lập tức.

Cho dù ý định có trong sáng hay không, vẫn là một cơ hội cho anh!

Đúng như anh nghĩ, cả người Trần Khả Như tiều tụy, gần như sụp đổ, gay go nhất là cô đang mang thai, đối với một người đàn ông mà nói, chuyện này khó mà chịu đựng được.

Nghĩ lại thì, anh có An Tịnh, Trần Khả Như có con với chồng trước, cũng không phải là vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề.

Anh yêu cô, nên sẽ yêu mọi thứ của cô.

Mãi đến khi anh khuyên bảo thành công, bây giờ Trần Khả Như vô cùng yếu đuối… Anh quả thực không thể tin, cô lại đồng ý.

Quen biết cô đến bây giờ là một năm, lần đầu tiên Trần Khả Như trực tiếp trả lời, không thể phủ nhận, là anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng không phải tình yêu vốn dĩ là như vậy sao?

Ích kỷ, độc chiếm, dối trá.

Cho dù trở thành người đê tiện không biết xấu hổ như vậy, anh cũng sẽ không hối tiếc!

Lê Hoàng Việt do dự, cơ bản không xứng ở bên cạnh Trần Khả Như, nếu tiếp tục tha thứ, sẽ chỉ khiến cô chịu đầy tổn thương, anh phải bảo vệ cô, chăm sóc cô, không để cô chịu một chút tổn thương nào nữa! Hơn nữa, anh có thể bảo đảm sẽ xem đứa trẻ như con ruột của mình.

Ngay lúc anh đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hôm sau Trần Khả Như laị thay đổi ý kiến, hơn nữa lại vô cùng quyết tâm, giống như một trận sét đánh mạnh giữa một ngày nắng.

Tình yêu, hôn nhân, sự nghiệp, công việc của cô đều mất hết rồi, vì sao lại không muốn đi cùng anh, lại một lần nữa bắt đầu với anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong một khoảng thời gian rất lâu, anh nghĩ mãi cũng không thể hiểu được.

Anh thường hay nghĩ, nếu anh có thể giữ vững quyết tâm của mình hơn một chút, có thể mọi chuyện có thể xoay chuyển.

Vốn dĩ anh là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Trần Khả Như, vậy mà cô lại vứt đi. Phan Huỳnh Đông tự nói với bản thân, sẽ không có lần sau, anh sẽ không ôm hy vọng với Trần Khả Như nữa!

Trần Khả Như quá độc ác, quá tuyệt tình! Trái tim của người phụ nữ này làm bằng sắt, anh đã dùng hết sự kiên nhẫn, tin tưởng, lòng tự trọng của bản thân rồi.

Trở lại thành phố Hải Phòng, anh suy sụp tinh thần suốt một tuần, nhốt bản thân trong phòng, không muốn ăn muốn uống, đương nhiên chưa đến nỗi đói chết, chẳng qua tinh thần đã sụp đổ.

Anh không biết làm sao để đối mặt với An Tịnh, vì một người phụ nữ không yêu mình, lại khiến bản thân thảm hại như vậy.

Từ yêu biến thành hận, dĩ nhiên trong lòng anh hận Trần Khả Như đến chết, vì sao sau khi cho anh hy vọng, rồi lại tàn nhẫn phá hủy! Nhưng mà, toàn bộ đều là do anh tự chuốc lấy! Bám theo người ta để rồi bị xem thường!

Anh đau lòng khổ sở, không ai có thể hiểu được nỗi đau đớn của anh, cho đến một ngày An Tịnh nói với anh.

Ông nội bà nội từng gọi điện thoại cho chị Khả Như, là bọn họ cảnh cáo chị Khả Như không được ở bên canh bố.

Anh vô cùng tức giận và đau buồn, những tình cảm, căm hận, oán trách không thể dứt bỏ trong nháy mắt trở nên lẫn lộn, không biết phải xử lý những cảm xúc này như thế nào… Hóa ra là như vậy… Ha ha…

Phan Huỳnh Đông đột nhiên cười rộ lên, nụ cười này vô cùng không hợp với dáng vẻ đầu xù tóc rối của anh, càng thêm vẻ kỳ lạ bất thường. Trong căn phòng nhỏ đóng cửa âm u tỏa ra mùi ẩm mốc, khiến cho An Tịnh rất sợ hãi.

“Bố, bố cười gì vậy?”

An Tịnh không thể hiểu được tâm trạng của Phan Huỳnh Đông, tuy rằng cô bé thích chị Khả Như, nhưng càng lớn thì lại càng giống mẹ, hơn nữa cô bé đã lớn rồi, cũng không cần thiết phải có mẹ.

Phan Huỳnh Đông không trả lời ngay, sau khi anh cười đủ rồi, mới chậm rãi nói: “Chỉ là bố đột nhiên hiểu ra rồi.”

Khóe mắt anh dường như có nước mắt chảy xuống, An Tịnh lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của anh: “Bố à, chị Khả Như khiến bố đau lòng như vậy, sau này chúng ta đừng thích chị ấy nữa, được không?”

So với Trần Khả Như, cô bé quan tâm đến bố mình hơn.

Phan Huỳnh Đông đột nhiên hiểu được, bởi vì đây là ý trời. Có nhiều thứ, người thật lòng yêu thích thì không thể có được, rốt cuộc khiến cơ hội mà anh đợi từ rất lâu, lại bị chính bố mẹ mình phá hủy ngay trước mắt.

Anh muốn tiến hay lùi cũng không được, đã đâm lao phải theo lao. Đây là sự sắp xếp của số phận, anh không thể oán trách ai được! Anh không có lý do gì để quay rầy hay giữ Trần Khả Như lại!

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng, hai mắt đầy nước của An Tịnh, anh tỉnh táo lại, vẻ mặt đau lòng ôm lấy đứa con gái bé bỏng, ôm vào trong ngực, nghẹn ngào nói: "... Được rồi, chúng ta sẽ không nhắc đến cô ấy nữa, hoàn toàn quên cô ấy đi.”

Sau lần đó, Phan Huỳnh Đông dần lấy lại tinh thần, anh lại khôi phục trạng thái lúc trước, làm việc, sinh hoạt, làm bạn với con gái.

Bố mẹ cũng không tiếp tục bắt anh tìm một người để kết hôn, chỉ là trong lòng hai người chắc chắn vô cùng sốt ruột.

Thêm nữa, lúc biết được tin dữ của Trần Khả Như, trong lòng anh cảm thấy khó chịu, nhưng không còn đau đớn giống như lúc trước. Tình yêu của anh dành cho Trần Khả Như, dần dần bị tuyệt vọng và thất vọng làm hao mòn.

Bố mẹ chuyển vào trong biệt thự, quả thật náo nhiệt hơn rất nhiều, mọi người đều tránh nhắc đến chuyện Trần Khả Như bị rơi xuống vách núi, nhưng làm sao có thể che giấu được? Trong thời gian dài, tất cả tin tức, báo chí, truyền thông đều liên tục đưa tin về chuyện này, rốt cuộc không tìm được thi thể.

Trần Khả Như đã chết, tất cả đều là lỗi của Lê Hoàng Việt, khiến cho cái tên chỉ lo cho lợi ích của bản thân kia hối hận!

Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ phần ích kỷ tối tăm trong lòng, anh luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho Trần Khả Như, luôn cố gắng hết sức… Nhưng kết quả lại không toàn vẹn, thậm chí còn trở thành bi kịch.

Nghĩ lại thì nửa đời của anh, chỉ có thể nói, cố gắng hết sức rồi.

Lần tiếp theo gặp lại Sman đã là chuyện của hai tháng sau, ở lễ đính hôn của Đường Việt Minh.

Đường Việt Minh trước kia là bác sĩ riêng của An Tịnh, cũng là một trong số ít bạn tốt của anh, một bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi tài năng và có tương lai, danh hiệu lớn nhỏ đạt được không phải là ít, chàng trai ngay thẳng có hoàn cảnh gia đình tốt, sau ba mươi năm độc thân, rốt cuộc cũng tìm được người con gái định mệnh của mình.

Phan Huỳnh Đông từ trước đến nay vẫn cư xử khiêm tốn với mọi người, bạn bè thì có rất nhiều, thật tình lại rất ít. Ví dụ như loại như Lê Hoàng Việt, chỉ là một người quen biết xã giao mà thôi.

Đường Việt Minh cũng có quan hệ khá tốt với anh, nếu không anh cũng sẽ không đích thân dẫn theo An Tịnh tham gia.

“Huỳnh Đông, cậu đến rồi đấy à.”

Đường Việt Minh nhiệt tình chào hỏi, giống như gió xuân, vẻ tươi cười trên mặt không thể che giấu, xem ra hẳn là rất thích hôn thê của mình.

“Nếu tôi không đến, sợ là cậu đã có con luôn rồi…” Phan Huỳnh Đông cười nói đùa, hai người ôm nhau thân thiết, Phan Huỳnh Đông vẫn thấy nghi ngờ khó hiểu: “Việt Minh, không phải cậu ra nước ngoài nửa năm sao, không phải hôn thê của cậu là một người đẹp tóc vàng mắt xanh đấy chứ?”

An Tịnh cũng ngọt ngào gọi chú một tiếng, Đường Việt Minh xoa xoa đầu An Tịnh, khen một câu, An Tịnh chạy sang một bên tìm đồ ăn, hai người mới có không gian bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.

Dù sao để cho trẻ con nghe thấy cũng không thích hợp.

“Thế nào rồi, rốt cuộc đã điều chỉnh lại được rồi?” Sau khi về nước Đường Việt Minh mới biết được chuyện tình cảm oanh oanh liệt liệt của Phan Huỳnh Đông, chẳng qua nhân vật nữ chính đã không còn sống, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của bạn tốt, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, mới có thể yên tâm một chút.

“Ừ, qua rồi, con người luôn phải hướng về phía trước, lúc mẹ của An Tịnh rời bỏ bọn tôi, cũng qua được mà.”

“Nhìn xem, giọng điệu này, rõ ràng vẫn còn tình cảm.’

Đường Việt Minh nắm lấy vai của anh nói: “Huỳnh Đông, phụ nữ còn nhiều mà, đâu phải chỉ có một người, cậu phải nhìn thoáng hơn một chút, cho bản thân nhiều cơ hội hơn, cũng cho người khác cơ hội nữa!”

“Chuyện đó để sau, bây giờ tôi chỉ muốn chăm sóc An Tịnh cho thật tốt.”

Phan Huỳnh Đông cảm thấy rất có lỗi với con gái, một người đàn ông sắp trung niên, vô duyên vô cớ lại để cho một đứa trẻ lo lắng lâu như vậy, anh đã không thể theo đuổi và bảo vệ người phụ nữ mà mình yêu thương, cũng không phải là một người bố tốt.

Nhưng mà, từ nay về sau, sẽ không như vậy nữa.

Đường Việt Minh nói: “Huỳnh Đông, còn nhớ trước kia tôi có nói với cậu, tôi thích thầm một cô gái không, rốt cuộc tôi cũng theo đuổi được cô ấy.”

“Nhớ chứ, chúc mừng cậu.” Phan Huỳnh Đông cười nói: “Vốn dĩ tôi cho rằng bản thân còn thiếu quyết đoán, tính tình của cậu còn tệ hơn tôi, thích thầm người ta nhiều năm như vậy cũng không dám tỏ tình, vậy mà…”

Vậy mà lại thành công, quả thật là may mắn!

Phan Huỳnh Đông cảm thấy đây là duyên phận!

Dường như Đường Việt Minh vẫn vô cùng phấn khích, lúc nói chuyện ánh mắt sáng lên: “Huỳnh Đông, cậu có biết không, tôi rất vui, tôi lấy hết dũng khí để tỏ tình, tôi không cần biết trước kia cô ấy đã có bao nhiêu người bạn trai, tôi thích cô ấy như vậy… Thật xin lỗi, Huỳnh Đông, tôi không nên quá vênh váo, dù sao cậu cũng mới thoát ra khỏi ám ảnh, nhưng mà tôi tin rằng cậu sẽ tìm được một người phụ nữ để yêu thương, dù sao cuộc đời này vẫn còn rất dài, không phải sao?”

“Việt Minh, cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi thấy mừng cho cậu, thật lòng đấy!”

“Huỳnh Đông, thật ra hôn thê của tôi, cậu cũng quen biết __”

Đang nói chuyện, trong số khách mời, không biết ai la lên một câu, bác sĩ Đường, hôn thê của cậu đến rồi.

Phan Huỳnh Đông ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ dáng người cao gầy mềm mại, mặc một chiếc váy vô cùng đoan trang lộng lẫy, lớp trang điểm khéo léo cũng không thể che đi những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt, vẻ đẹp vô cùng mê hồn còn có tính công kích và áp chế, khiến tất cả những cô gái có mặt ở đây đều bị đàn áp.

“Sman, hôm nay em thật xinh đẹp!”

Đường Việt Minh vui vẻ đón Sman, Sman chủ động khoác lên tay anh, hai người một đôi trai tài gái sắc xuất hiện trước mặt Phan Huỳnh Đông.

Nụ cười trên mặt anh ngay lập tức cứng lại, sao lại là cô ta?

Nếu Sman không xuất hiện bằng cách này, Phan Huỳnh Đông đã gần như quên mất cô ta, chỉ là vào những đêm chán nản, lúc mê man sẽ nhớ tới người phụ nữ này!

“Huỳnh Đông, chắc không cần tôi giới thiệu hai người với nhau đâu nhỉ?” Đường Việt Minh vô cùng hăng hái thay hai người giới thiệu, nói thế nào thì, Sman từng làm bác sĩ riêng cho An Tịnh và nhà họ Huỳnh, hẳn là sẽ có chút ảnh hưởng.

“Anh Huỳnh Đông, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Sman không hề do dự chào hỏi, ngoài mặt mỉm cười xinh đẹp động lòng người.

Phan Huỳnh Đông cảm giác cả người đều không ổn, người phụ nữ này mấy tháng trước ngày nào cũng bám lấy anh, tìm cách quyến rũ anh, cuối cùng bọn họ còn lên giường, đã xảy ra quan hệ. Không nghĩ đến, cô ta nhanh chóng biến thành hôn thê của Đường Việt Minh… Theo lý mà nói, chuyện này không liên quan gì đến anh.

Nhưng bạn tốt của anh, bây giờ lại giống như tên ngốc bị người phụ nữ này lừa, sao anh có thể ngồi yên không quan tâm?

“Huỳnh Đông, cậu làm sao vậy, có phải có thể khó chịu ở đâu không?”

Thấy sắc mặt bạn tốt đen đến mức dọa người, Đường Việt Minh thân thiết hỏi.

Vẻ mặt Phan Huỳnh Đông vô cùng nghiêm túc: “Việt Minh, chúng ta nói chuyện đi, tôi có một chút chuyện quan trọng muốn nói cho cậu biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.