Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 342: Chương 342: Ngoại truyện: Vũ Tuyết Trang say rượu




Cô ấy quay mặt đi, lồng ngực cuồn cuộn, sao Lê Chí Cường lại ở đây? Vậy nãy cô ấy cãi nhau với Tôn Khải La, anh ta nghe thấy hết rồi à?

Nghe thì nghe, có vấn đề gì sao?

Vũ Tuyết Trang cố gắng phớt lờ anh ta, dù sao cô cũng biết chắc chắn Lê Chí Cường đi theo Lê Hoàng Việt tới đón bác sĩ Khả Như, không liên quan gì tới cô ấy, chẳng nhẽ cô còn trông mong anh ta đến tìm cô sao?

Cô đã sớm nhìn thấu bản chất cuồng công việc của người này.

Dùng công việc bận rộn để uyển chuyển cự tuyệt một cô gái, cảm giác thực sự không tốt cho lắm.

Ngay khi cô ấy đang định coi như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên lướt qua người đàn ông này, Lê Chí Cường gọi cô lại: "Bác sĩ Trang, cô chia tay với bạn trai à?"

Đã không muốn bắt chuyện rồi mà vẫn cứ phải nói.

Vũ Tuyết Trang dừng lại bên cạnh anh ta, bây giờ cô chính là một bình xăng, ai đụng vào cũng phát hỏa: "Trợ lý Cường, tôi chia tay hay không chia tay, xin hỏi có liên quan gì đến anh, tôi thân thiết với anh lắm sao?"

Cô châm chọc dường như đã nằm trong dự liệu của Lê Chí Cường.

Lê Chí Cường dừng lại, ánh mắt dưới gọng kính pha chút thâm ý: "Bác sĩ Trang, cô phải dùng thái độ này để nói chuyện với tôi sao? Chẳng nhẽ không làm người yêu được, thì phải thành kẻ thù, đến làm bạn cũng không được sao?"

Vũ Tuyết Trang tức bụng. Mặc dù giọng điệu của Lê Chí Cường nhẹ nhàng, không có chút lực công kích nào, nhưng lúc này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Cô ấy cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Điều cô ấy thấy ân hận và xấu hổ nhất chính là bị chị Khả Như biết tâm sự trong lòng mình, hơn nữa còn để Lê Chí Cường biết. Chưa bao giờ nghĩ thích một người lại khiến cô ấy đau đớn và hụt hẫng như vậy, nhưng lại bị xem như một trò đùa. Cùng với việc của Tôn Khải La, cô ấy muốn độn thổ cho xong.

Chị Khả Như nói đúng, cô chỉ là một con hổ giấy, thích tỏ vẻ ta đây để che đậy sự sợ hãi và hèn nhát của mình.

Trong mắt cô sóng gió khuấy qua đảo lại, cuối cùng tất cả bình tĩnh trở lại. Cô ấy cố gắng hết sức để học sự bình tĩnh và sắc bén từ bác sĩ Khả Như, miệng cười tâm lạnh nói: "Xin lỗi, trợ lý Cường, vừa rồi thái độ của tôi hơi quá đáng, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."

Mặc dù thái độ của cô ấy tốt, nhưng so với lúc mồm năm miệng bảy con khó nghe hơn. Lê Chí Cường đang định nói, nhưng góc mắt quét thấy giám đốc và phu nhân nắm tay đi ra, hơn nữa, phu nhân nhìn có chút lạ, người cứ rúc vào người giám đốc, cứ như không còn xương, trông vô cùng ân ái.

Trong mắt anh ta đấu tranh, cuối cùng bước nhanh về phía trước: "Giám đốc, phu nhân, lên xe đi."

Ai ôi, giám đốc Việt nói nửa tiếng, nhưng anh ta lại phải đợi bốn mươi lăm phút... Chỉ có điều, anh ta là trợ lý, làm sao dám chất vấn ông chủ.

Cho đến khi ngồi vào ghế sau, Trần Khả Như cảm thấy không được tự nhiên, hai má đỏ bừng. Vốn tưởng Lê Hoàng Việt nói đùa, nhưng không ngờ anh làm thật.

Anh thậm chí còn nói một cách trơ trẽn nói lần đầu tiên ở bệnh viện nhìn thấy cô mặc áo blouse trắng, anh đã muốn thịt cô. Kết quả lại bị Trần Khả Hân đột nhiên chen ngang nên không xong, sau đó cứ cồn cào trong lòng.

Trần Khả Như cảm nhận được, Lê Hoàng Việt đã ủ mưu từ lâu, đã sớm định làm việc đó trong văn phòng, đạo đức bác sĩ của cô đã bị Lê Hoàng Việt phá vỡ, nếu không phải lập trường cô vững vàng thì phải mất hơn 45 phút.

Cũng may, Lê Hoàng Việt vẫn biết chừng mực, không để lại dấu vết rõ ràng trên làn da cô.

"Sao vậy?"

Thấy cô khó chịu, giám đốc Việt đang vui sướng như tắm gió xuân, trìu mến vòng qua eo cô, ấn cơ thể mềm nhũn vào người.

"Em không muốn đi, giày cao quá, lâu rồi không đi sợ tí đi không vững." Trần Khả Như không trước mặt Lê Chí Cường và tài xế, bảo sau khi lăn lộn trên bàn với giám đốc Việt, than phiền toàn thân đau nhức, đặc biệt là chân. Mệt đến mức đi không nổi, tí nữa đến yến tiệc lại mất mặt.

"Hay anh mua cho em một đôi giày bệt nhé?"

"Không cần đâu, tôi không khỏe, anh đi một mình đi. Hơn nữa, em cũng không hiểu chuyện của công ty."

Ngay sau đó Lê Hoàng Việt ra lệnh: "Được rồi, Lê Chí Cường, hủy buổi xã giao tối nay đi, cứ nói là tôi có việc gấp, không thể tham dự."

Lê Chí Cường ở hàng ghế đầu đột nhiên cảm thấy có cảm giác thất bại, không chút sức, giám đốc Việt đúng là tùy ý, tạm thời hủy bỏ buổi gặp mặt, làm anh ta chuẩn bị lâu như vậy! Hơn nữa, Lê Chí Cường lén liếc nhìn phu nhân, rõ ràng mặt mũi rạng rỡ đỏ hồng, làm gì có vẻ không chịu đâu.

Ai ôi, đúng là chiều vợ đến cuồng! Vì tư bỏ công!

"Sao, Lê Chí Cường, cậu có ý kiến?"

"Không, giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ giải thích cho khách hàng."

Khi một người đàn ông yêu chiều một người phụ nữ sẽ như vậy sao? Lê Chí Cường chỉ cảm thấy giám đốc Việt càng ngày càng không có nguyên tắc, nhưng giám đốc và phu nhân ân ái như vậy, đôi khi khiến người khác hâm mộ.

Đột nhiên Lê Chí Cường nhớ tới Vũ Tuyết Trang, tại sao người phụ nữ đó luôn chân thật, luôn cục tính như vậy? Không dễ thương chút nào.

Trần Khả Như vội vàng nói: "Hoàng Việt, em chỉ muốn về nhà với hai đứa nhỏ. Anh đi làm việc của anh đi, đừng trì hoãn công việc."

Bị Lê Hoàng Việt quấy nhiễu, cô lại đặc biệt hào phóng, chẳng qua cô phân biệt được trường hợp nào cần nguyên tắc, trời mới biết cô không có ý này!

Lê Hoàng Việt không bằng lòng nói: "Anh biết em đang lo lắng điều gì. Một buổi xã giao bớt một hai người không ảnh hưởng nhiều đến tập đoàn Á Châu như vậy. Chồng em có chừng mực."

"..."

Dứt lời, Trần Khả Như cảm thấy mình lo bò trắng răng.

Chồng cô là người đàn ông kiệt xuất nhất, trong mắt cô, anh là người toàn năng, khí nuốt sơn hạ, bày mưu lập kế, không gì lay chuyển được anh.

Cô lặng lẽ dựa vào vai anh, nhìn lướt qua những tòa nhà cao tầng và cảnh vật vụt qua ngoài khung cửa, trong lòng cảm thấy bình yên và thỏa mãn chưa từng có.

Đây là cuộc sống mà cô muốn.

Có chồng bầu ban, con cái lớn lên khỏe mạnh, gia đình hòa thuận, công việc ổn định, thỉnh thoảng có vài chuyện vặt vãnh làm gia vị, nhưng không hại đến đại thể.

Sau khi đưa giám đốc và phu nhân về, Lê Chí Cường lại vội vàng đến chỗ hẹn, hao miệng tốn lưỡi một phen, may mà như lời giám đốc Việt nói, đối phiên không dám phàn nàn, ngược lại còn khách khí.

Tối nay không có việc gì, Lê Chí Cường cảm thấy trống rỗng không biết nên làm gì.

Thật ra, khi ở cửa bệnh viện, anh ta muốn gọi Vũ Tuyết Trang lại. Nhưng cái miệng của Vũ Tuyết Trang câu nào câu nấy mọc gai, căn bản không thể nói chuyện tử tế.

Tính tình của cô ấy bị một người đàn ông lừa dối bị chế giễu, chắc chắn trong lòng không thoải mái gì.

Vì vậy, Lê Chí Cường tự nhiên không định có kế hoạch gì với cô ấy.

Lê Chí Cường lái xe vu vơ, mọi chuyện đều ổn, hay là anh ta đến công ty kiểm tra lịch trình ngày mai của giám đốc Việt. Vừa lái xe được nửa đường thì nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc mặc áo len màu hồng, bước đi lảo đảo, gật gù đắc ở trước cửa quán bar.

Hồng?

Lê Chí Cường vừa lái xe vừa nghĩ. Cuối cùng anh cũng nhớ ra, không phải Vũ Tuyết Trang mặc áo len màu hồng sao. Tuy rằng một cô gái hai mươi lăm tuổi mặc thế có chút cưa sừng làm nghé, nhưng mặt cô ấy non nớt, nên không đến nỗi không hợp, trên người tràn đầy khí chất thiếu nữ.

Vấn đề không phải ở chỗ này, vấn đề là có một người đàn ông đứng bên cạnh Vũ Tuyết Trang, nhìn qua trông thô bỉ.

Do dự vài giây, Lê Chí Cường lập tức dừng xe bên lề đường, lông mày nhíu chặt.

"Người đẹp, em say rồi, anh đưa em về nhé?"

"Buông ra... Cút..."

Vũ Tuyết Trang to mồm, đang cố gắng đẩy con ruồi đáng ghét kia ra. Đúng vậy, hôm nay tâm tình cô ấy rất tệ, thất tình thì thôi, còn bị người đàn ông đáng ghét kia thấy, châm chọc, chế giễu... Bây giờ cô hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.

"Người đẹp, anh biết tâm trạng em không tốt, để anh đi cùng em."

Gã kia tướng mạo, hành vi không đứng đắn nhân cơ hội ôm eo Vũ Tuyết Trang nhích lại gần, tay còn lại càng không đứng đắn lần xuống theo eo của cô, trong mắt hiện lên vẻ dâm tà.

Trong lòng Vũ Tuyết Trang rất rõ, nhưng thân thể lại không theo kịp chuyển động của đại não, vẻ mặt gần như muốn khóc: "Đừng... Chạm vào tôi..."

Ngay lúc gã đàn ông đang sắp được như ý, đột nhiên một đấm sấp mặt từ đâu bay đến, không kịp chuẩn bị đã bị quăng bịch xuống đất.

Gã kia tỉnh hồn, nhìn thấy đối phương là một người đàn ông môi đỏ răng trắng, ôm chặt gò má phải đau nhức, ánh mắt dữ tợn: "Thằng ranh con, mày dám quản việc của ông, con này là ông thấy trước!"

Lê Chí Cường không yếu thế, uy hiếp: "Mày thử động vào cô ấy nữa, có tin tao bẻ gãy tay mày không!"

"Mày… "

Gã kia biết mình không thể đánh bại đối thủ, run rẩy đứng dậy, trước khi đi còn tức giận rú lên: "Chúng mày cứ đợi đấy!"

Lê Chí Cường không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, nói tóm lại, khi nhìn thấy gã đàn ông đó sàm sỡ Vũ Tuyết Trang, liền không thể kiềm chế.

"Hả... anh là... trợ lý nhỏ à?"

Vũ Tuyết Trang bĩu môi, đôi mắt hạnh nhuốm men say.

"Tôi đưa cô về!"

Lê Chí Cường phát hiện anh ta rất muốn mắng Vũ Tuyết Trang, đêm hôm khuya khoắt, một cô gái say rượu trong quán bar, không biết xã hội rất nguy hiểm sao? Nếu anh ta không đến kịp, có lẽ vừa rồi cô ấy đã bị gã đàn ông vừa rồi lợi dụng rồi.

Nghĩ tới điều này, Lê Chí Cường phát cáu.

Người phụ này có gặp nguy hiểm hay không liên quan gì đến anh ta?

Thôi được rồi, làm người tốt đến cùng.

Lê Chí Cường kéo Vũ Tuyết Trang đang lảo đảo nhưng người phụ nữ kia sống chết không chịu đi, mượn rượu làm càn: "Đừng kéo tôi... Tôi không cần anh quản... Lê Chí Cường, anh là đồ khốn kiếp... khốn kiếp... đần độn... hu hu... đồ khốn nạn, tôi đang yên đang lành... tại sao anh trêu chọc tôi... Nếu anh đã không thích tôi thì đừng xen vào chuyện người khác... Hu hu... "

Vũ Tuyết Trang càng nói càng hăng hái, cuối cùng bật khóc.

Lê Chí Cường thực sự không biết làm sao, mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, cho rằng anh ta đang bắt nạt cô ấy!

Vũ Tuyết Trang khóc một hồi, ý thức có chút thanh tỉnh, nhưng mất hết mặt mũi rồi, hiện tại cũng không có biện pháp khắc phục, đã làm thì làm đến cùng vậy.

"Này, Lê Chí Cường, anh làm gì thế, anh thả tôi ra!"

Vũ Tuyết Trang lập tức bối rối, nhưng Lê Chí Cường không nói gì, ôm thẳng cô lên vai. Mẹ nó, đang kiểm tra nhịp tim của cô ấy đấy hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.