Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 163: Chương 163: Ngoan ngoãn đợi tôi




Lê Hoàng Việt cất bước đuổi sát.

Nguyễn Phương Thanh, Lê Hoàng Long và Trần Khả Như chần chừ đuổi theo.

Lê Mỹ Hoa vừa mắng vừa lau nước mắt: "Đứng lại, đừng đuổi theo! Nếu không tôi chết cho mấy người xem!"

Nghe vậy, mọi người dừng lại.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Lê Mỹ Hoa dùng tay áo lau mặt qua loa, bỏ chạy màn đêm u tối.

Nguyễn Phương Thanh vội vã la lên: "Con bé chết tiệt này, tối om thế này còn chạy đi đâu? Gặp phải nguy thì phải làm sao? Trời lạnh như vậy..."

“Để cho con bé yên tĩnh một chút đi, dù thế nào nó cũng phải học cách để trưởng thành”. Lời Lê Hoàng Việt chứa thâm ý, nhưng sau đó lại yêu cầu tài xế lái xe ra ngoài, đi theo từ xa.

“Đúng là tạo nghiệp, tôi đã tạo nghiệt gì thế này, tại sao ngay từ đầu lại không nhìn rõ bộ mặt thật của Tống Quốc Minh!” Nguyễn Phương Thanh rên rỉ than, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng không có cách nào khả thi.

"Bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn".

Lê Hoàng Long thở dài. Với hành vi của con gái, hai người họ đều không tránh khỏi trách nhiệm.

Ánh trăng vằng vặc, màn đêm khắc khoải.

Lê Mỹ Hoa càng đi càng lạnh, càng lạnh càng sợ.

Cô đã rời khỏi khu biệt thự rồi, sao anh cả vẫn chưa đuổi theo cô? Cô ta nói không cần đuổi, thì thật sự không đuổi nữa? Bây giờ cha mẹ và anh cả đều bị hồ ly tinh lừa dối, liệu cô có còn chỗ đứng trong nhà họ Lê không?

Nếu không có Trần Khả Như, làm sao cô ta lại có thể gặp phải một tên cặn bã như Tống Quốc Minh... hu hu...

Nghĩ đến điều này, cô kêu gào và khóc lóc dữ dội hơn. Cô nên làm gì đây?

Lê Mỹ Hoa ngồi ở bậc thềm bên đường, nghĩ đi nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó, hận ý và ảo não đan xen vào nhau. Cô vỗ mạnh vào bụng mình, hận không thể chết luôn!

Động tác tay đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh và lạnh lẽo nắm lấy.

"Đứa nào..." Lê Mỹ Hoa không tránh kịp, ngẩng đầu địnhchửi bới, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, "Sao cô lại ở đây?"

Đôi môi đỏ chót của người phụ nữ khẽ hé mở: "Tôi đến đây để giúp cô. Xem đi, cô đường đường là em gái ruột của tổng giám đốc tập đoàn Á Châu Lê Hoàng Việt, suy bại đến mức này, tôi không đành lòng".

"Đừng có mèo khóc chuột, cô cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Đừng tưởng rằng tôi không biết, hai ngày trước cô tọc mạch báo chuyện..."

Lê Mỹ Hoa lau khô nước mắt, hất cằm nói chuyện bất cần, nói sao cũng không nên làm mất mặt cô chủ nhà họ Lê.

Cho dù trước đây gương mặt bị cô tự mình bôi tro trát trấu, tuyệt đối không cho phép người khác cười nhạo trước mặt cô.

"Cô Mỹ Hoa cứ đùa, tôi tới đây giúp cô."

“Thân phận của cô là gì, người tình cũ của anh trai tôi, quá tự cao tự đại đi?” Lê Mỹ Hoa khinh miệt nói. Trước mặt cô ta là một người phụ thân hình duyên dáng, mặc áo khoác da cừu dáng dài, khuôn mặt Vline. Chính là Đàm Thu Trang đã sớm bị lãng quên.

Trong mắt Lê Mỹ Hoa, Đàm Thu Trang còn chẳng bằng con tốt thí, vì vậy cô ta đương nhiên coi thường người phụ nữ này.

Đàm Thu Trang không hề khó chịu, ngược lại còn tốt bụng nói: "Cô Mỹ Hoa không cần thù địch với tôi như vậy, chúng ta đều có cùng kẻ thù không đội trời chung, Trần Khả Như".

Trần Khả Như?

Lê Mỹ Hoa bất giác nghiến răng nghiến lợi, cả người run lên.

Đàm Thu Trang thấy hết từng thay đổi nhỏ trên mặt cô ta, lại tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Người phụ nữ này cản trở tôi khắp nơi, lại mê hoặc tất cả đàn ông, chắc chắn là hồ ly tinh chuyển thế. Mọi thứ trong tay tôi đều bị cô ta phá hủy. Giờ tôi không chỉ hận thể đưa cô ta xuống địa ngục!"

Sự tức giận của Lê Mỹ Hoa đã bị Đàm Thu Trang đẩy lên đỉnh điểm, huyết dịch trở nên sôi sục, càng ngày càng nghiêm trọng...

"Đúng, cô ta đang chết!"

"Đáng chết!"

...

Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như muốn kiếm cớ không ở lại qua đêm, nhưng Nguyễn Phương Thanh giương mắt dòm. Đã nửa tháng hai người không về, chăn ga gối đệm trong phòng ngủ cách mấy ngày đều được giặt sạch sẽ. Lê Hoàng Việt không thích làm ngược ý các trưởng bối.

Trần Khả Như cười trứng chọi đá. Huống chi, Nguyễn Phương Thanh hiện tại sẽ không có tâm tư đối phó với cô.

Vừa vào phòng, Lục Tư Thành đã ôm lấy eo của cô, lưng của Trần Khả Như đè lên ngực anh.

Kín kẽ, gió không lọt nổi.

Cửa không kịp khép, cạch cạch một tiếng, giống như ám chỉ gì đó.

Mùi vị quen thuộc từng chút thấm dần từ phía sau. Bàn tay anh bắt đầu không quy củ, khắp nơi gây sóng gió.

"Vẫn chưa tìm được Lê Mỹ Hoa, giám đốc Hoàng Việt vẫn có có hứng?"

Trần Khả Như có chút mệt mỏi vì bị anh khiêu khích, mệt mỏi nói.

Lê Hoàng Việt cong môi: "Em giận à?"

Anh luôn có thể đoán trước mọi suy nghĩ của cô. Trần Khả Như xem ra hoàn toàn tự cho mình là đúng. Cô nắm lấy hai bàn tay đang mò mẫm, kiềm chế sự xâm phạm thêm của người kia, nhướng đôi lông mày, vẫn ung dung hỏi: "Anh nói thử xem, em tức cái gì?"

Cảm giác mềm mại nơi bàn tay rơi vào khoảng không, Lê Hoàng Việt có chút không vui, vẫn kiên nhẫn ghé vào tai cô: “Trách tôi không hòa giải được mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, hay là trách tôi không nên đồng ý ở lại đây đêm nay. Mà chăng, trách mấy lời tôi hứa với mẹ, ba năm hai đứa?"

Giọng nói khàn khàn của anh cùng với sự động chạm khiến làn da của Trần Khả Như ửng hồng.

Trợn mắt nhìn ánh mắt hả hê của anh, Trần Khả Như giận trách "Lê Hoàng Việt, sao trước đây em không phát hiện da mặt anh dày như vậy? Em hứa như thế lúc nào..."

Lê Hoàng Việt giả vờ suy tính một hồi: "Tôi nhớ lúc tôi hôn mê, nghe thấy một người phụ nữ nói với tôi, cô ấy yêu tôi, muốn sinh con cho tôi".

“Ăn nói bậy bạ”. Trần Khả Như lấy lại tinh thần, trở lại chuyện chính: “Anh cảm thấy cái thai của Lê Mỹ Hoa nên giữ lại sao? Con bé biết rõ đứa bé không phải của Tống Quốc Minh, nhưng con bé vẫn tự lừa mình dối người, định sinh cho bằng được? Hoặc chẳng qua chỉ muốn đối nghịch gia đình?”

“Em nghĩ thế nào?”

“Theo quan điểm của bác sĩ, tất nhiên em nên vì cơ thể của sản phụ mà cân nhắc, không nên phá. Nhưng nếu khách quan mà nói, đúng như mẹ tôi nói, chỉ cần còn tử cung và buồng trứng, sẽ luôn có khả năng có con”.

“Bác sĩ Khả Như nói điều này, chẳng khác gì không nói, quá nghiêng về học thuật”.

Lời tuy như vậy, mắt anh vẫn lộ ra sự tán thưởng. Phải biết rằng, khả năng phân tích tư duy lý trí của Trần Khả Như rất mạnh, thậm chí không kém gì mình. Chưa tới giới hạn, sẽ rất khó mất kiểm soát và bị cảm xúc chi phối.

Anh dừng lại, đôi mắt sâu xa: "Có lẽ ngày mai con bé sẽ hiểu ra, quyết định của mẹ là tốt nhất cho nó".

Trần Khả Như thở dài, nói: "Em không phải là Lê Mỹ Hoa, em sẽ không bao giờ cho phép mình rơi đến mức đó. Con bé rất may mắn, có cha mẹ và anh trai yêu thương mình. Bây giờ chỉ là là tình cảm không thuận lợi thôi".

Nếu là cô, coi tình yêu là tất cả, một khi mất đi, cô sợ cô sẽ suy sụp, rồi dần sa đọa.

Như cảm nhận được sự khác thường của cô, Lê Hoàng Việt lại một lần nữa ôm lấy thân hình mảnh mai, cuốn vào trong ngực, răng môi quấn quýt: "Cảm khái nhiều vậy làm gì, đừng suy nghĩ lung tung".

Có lúc, rõ ràng là đang ôm cô ấy, nhưng lại cảm thấy cơ thể cô quá lạnh. Lạnh ra như vậy, thiếu cảm giác an toàn.

“Lê Hoàng Việt, nếu mẹ anh yêu cầu anh lựa chọn giữa em và con bé, anh sẽ làm gì?” Cô mệt mỏi dựa vào vai anh hỏi.

"Khi nào em thấy, chuyện tình cảm và hôn nhân của tôi, bà ây có thể can thiệp chưa?”

Lê Hoàng Việt quá thông minh, cô chỉ nói đến phần nổi của tảng băng, anh đã dùng thực lực nghiền nát nó.

Đột nhiên, trong lòng cô trở nên thông suốt. Tình tiết của mấy bộ phim luân lý gia đình dường như không thể phát triển bình thường trước mặt Lê Hoàng Việt. Mà cô chắc chắn sẽ không trở thành một cô con dâu nhẫn nhục chịu đựng.

"Vì vậy, nếu em muốn lấy lòng bà ấy, không bằng lấy lòng anh".

Anh không nói gì, đè cô xuống giường. Dục vọng trong mắt không thèm che giấu.

Anh đã kiềm chế từ lâu, cho nên giờ phút này mới mãnh liệt đến vậy. Làn da chạm vào giống như tinh tú va chạm với nhau. Mỗi một ma sát đều khiến từng nhịp tim rộn ràng.

"Vết thương của anh đã lành đâu? Đừng cậy mạnh".

Trần Khả Như gấp gáp hỏi, một mảng da trắn như tuyết lộ ra bên ngoài, cả người co lại thành hình con tôm.

"Có cậy mạnh hay hông, một lát nữa em chẳng phải sẽ biết sao, em muốn một, hai, ba,... hay nhiều hơn?"

Anh cúi người gần hơn, hơi thở nóng hổi quanh quẩn cổ cô, nhấn chìm sự tỉnh táo của Trần Khả Như thành từng đợt.

"Đừng... bác sĩ nói... không được kịch liệt..."

Không lường được, anh dùng đôi môi ướt át của mình ngậm lấy tai cô.

Cô không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, lời kế tiếp, bị nuốt vào trong nụ hôn nóng bỏng quen thuộc.

Nhún nhảy trong ánh đèn, Lê Hoàng Việt say sưa, quyến luyến trên cơ thể xinh đẹp của cô.

"Giúp tôi cởi nó ra."

Anh ta tự nhiên xấu xa ra lệnh.

Đôi tay đang nghịch ngợm phía trước, đột nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại không xương nhưng nắm chặt sinh tử kia của cô, đẩy tới dưới eo.

Cô như bị điện giật, muốn rút tay lại, nhưng không chống cự lại cả mềm lẫn cứng của anh, như thể bản thân rơi vào lưỡng cực sông băng biển lửa.

Thứ kia sức mạnh quá đáng kinh ngạc, gần như khủng khiếp. Dường như anh đã thèm khát từ lâu, sự ăn khớp giữa anh và cô không thể ngăn trở.

Mấy ngày liên tiếp, Trần Khả Như phải thừa nhận, cô rất nhớ anh.

Cô ôm chầm lấy anh, mặc anh cởi nốt phần ngăn che cuối cùng. Mặc dù trong phòng đã bật điều hòa, làn da nhạy cảm của cô vẫn không khỏi run rẩy.

"Tin tôi đi, nóng ngay thôi".

Xương quai xanh tinh tế và gợi cảm của anh phía trên Trần Khả Như lờ mờ lại rõ ràng.

Trong mông lung, chỉ thấy rõ đường nét sắc bén. Vài vết thương mờ mờ, nhưng lại thêm vào đó một chút nam tính quyến rũ, khiến cô không tự chủ được mà đau lòng.

Khi cảm xúc đang tới cao trào, tiếng gõ cửa của Nguyễn Phương Thanh đập vào tai: "Hoàng Việt, em gái con về rồi, mau xuống đi"

Trần Khả Như ngay lập tức trở nên tỉnh táo, đẩy cái người hư hỏng, còn chưa thỏa mãn ra, nói: "Mẹ gọi anh đấy".

"Mặc kệ bà ấy, tiếp tục".

Anh vùi đầu, định cường thế tiến vào, thực tế anh cũng đang làm như vậy.

"Nhỡ đâu có việc gấp".

Trần Khả Như kìm nén âm thanh từ giữa hai hàm răng, lại đẩy anh ra. Nói thẳng ra, lúc này có chút mất hứng. Nhưng khi nghĩ đến bác sĩ nói tương lai còn dài, mới dần dần tỉnh táo lại.

"Em đấy, người phụ này..."

Lê Hoàng Việt bất đắc dĩ rút lui, trong mắt tràn đầy khó chịu: “Tí nữa sẽ khiến em phải cầu xin".

"Ngoan ngoãn chờ tôi".

"Anh đi mau đi".

Trần Khả Như không kịp ngượng ngùng. Sau đó bị sự thay đổi cảm xúc một trăm tám mươi độ của Lê Mỹ Hoa làm trở tay không kịp.

Đây chắc chắn không phải là điều mà Lê Mỹ Hoa có thể nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.