Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 155: Chương 155: Người tới không có ý tốt




Tại sao ông ta không chịu để cho Lê Hoàng Việt đi?

Trần Khả Như không hiểu, chẳng lẽ chỉ vì Lê Hoàng Việt lộ ra sự sắc bén, già néo đứt dây?

Đúng vậy, một người có ý chí kiên cường như Lê Hoàng Việt quả thật làm người khác ghen tị, nhưng đây tuyệt đối không phải là lý do.

"Được, tôi hiểu rồi, cậu để bọn họ chờ trong phòng khách trước".

"Vâng, thưa ngài".

Hà Văn Ba lên tiếng đáp lại, rồi ra khỏi phòng.

Trần Khả Như không khỏi ngẩn ra, hóa ra Trương Phước Thành đã kết hôn?

Có lẽ trước đó cô quá định kiến, nghĩ rằng ông ta là một người đàn ông trung niên, tính tình quái dị, mắc chứng cáu kỉnh hoặc là kẻ nghiện ma tuý. Ông ấy ở tầm tuổi này, lại có tài lực làm sao có thể là một ông già góa bụa, cô độc. Nói không chừng, con cái còn lớn hơn cô.

Nói cũng không hiểu tại sao, cô bỗng nhiên rất muốn chứng thật, Trương Phước Thành và mẹ cô đã từng yêu nhau.

Tầm mắt Trương Phước Thành dần từ trên mặt cô rơi xuống áo khoác lông chồn trắng như tuyết, trong mắt hiện lên vẻ tối tăm khó tả.

Trần Khả Như bị nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ. Chẳng lẽ quần áo là của vợ hoặc con gái ông ta mặc?

Trương Phước Thành này, để có chất lượng cuộc sống tốt, lại chạy vào nơi rừng sâu núi thẳm, thật là kỳ quái. Thế thì chẳng phải tình cảm vợ chồng sẽ không tốt lắm, nhưng Trần Khả Như không có tâm tư suy đoán về chuyện ân oán tình thù của bọn họ, dù sao cũng không liên quan gì đến cô ấy.

"Trước hết, xin lỗi vì không tiếp chuyện được".

Trương Phước Thành chống nạng nhìn có chút nghiêm túc, bước nhanh rời đi.

Sau khi định thần lại, Trần Khả Như vội vàng đuổi theo. Tuy rằng ông chủ nhà trông vừa gầy vừa yếu nhưng bước đi rất có lực, vừa nhanh vừa vững.

Chờ tới khi Trần Khả Như xách vạt váy dài, kéo theo cơ thể đói khát của mình đuổi theo, ông ấy đã bước xuống thêm một tầng.

Không được, cô nhất định phải thuyết phục Trương Phước Thành để hai người cùng đi. Tuyệt đối không bao giờ có chuyện cô để Lê Hoàng Việt thất vọng.

Bước chân nhỏ bé của Trần Khả Như bước từng bậc từng bậc, cùng với tiếng nạng của Trương Phước Thành gõ lên bậc thang vang lên rõ ràng.

Ngay khi cô ấy sắp đuổi kịp, thoắt một cái, sau một ngã rẽ, Trương Phước Thành biến mất trong hành lang. Trần Khả Như thẫn thờ nhìn cầu thang rộng và khoảng không trước mặt, thầm nghĩ có khi nào Trương Phước Thành cho thiết kế tháng máy và hiện đại hóa trang thiết bị bên trong không? Chiều cao của tòa biệt thự này ít nhất bằng khoảng một tòa nhà mười tầng bình thường. Đi lên và đi xuống quả thực rất tốn sức, nên suy đoán của cô là hợp tình hợp lý.

Nhưng Trần Khả Như không muốn biết thang máy của Trương Phước Thành được lắp đặt ở phòng nào. Cô chỉ cần chạy nhanh đến sảnh càng sớm càng tốt. Vợ và em vợ của Trương Phước Thành tới, nên ông ta chắc chắn là đi gặp khách.

Cô mặt đỏ bừng, bước xuống cầu thang, tìm đúng chỗ đại sảnh. Ước chừng mất sáu bảy phút, cơ thể yếu ớt không theo kịp cử động và ý thức của não bộ, làm người ta luống cuống lại ảo não.

Trong đại sảnh, lò sưởi rực lửa ấm áp.

Đèn chùm màu đen kiểu cổ điển và đèn tường xung quanh đều được thắp sáng. Đèn đuốc rải khắp toàn bộ biệt thự được thắp sáng choang. Nghe thấy tiếng đàn ông và phụ nữ, cô bỗng dừng chân lại, nét mặt trở nên vi diệu. Đôi mắt lấp lánh theo ánh lửa, lúc sáng lúc tối.

Trần Khả Như núp ở chỗ tối sau bức tường, không tiến lên phía trước. Không biết tại sao, mi nháy liên tục, cô cảm thấy sẽ có chuyện sẽ xảy ra, nên cũng không hấp tấp mà theo dõi diễn biến. Nghe giọng điệu Trương Phước Thành, Lê Hoàng Việt tạm thời an toàn.

Trên đường đi, cô không hề gặp một người nữ hay người làm nam nào, không phải rất kỳ lạ sao?

Cô hé mắt nhìn. Tổng cộng có bốn người trong phòng khách, Trương Phước Thành, quản gia Hà Văn Ba và một quý phụ dung nhan được chăm chút cẩn thận. Vẻ ngoài của bà ấy gần giống Phan Lệ Thu trước đây. Bà ấy giỏi phối đồ, chăm sóc da dẻ cẩn thận. Khuôn mặt lộ vẻ trầm ổn cùng tâm cơ. Không đúng, phải nói là, bỏ xa Phan Lệ Thu ngàn dặm.

Một người đàn ông khác, cao khoảng 1m75, dáng người vạm vỡ, mặt vuông chữ điền, không để râu, đầu đinh, ăn mặc sang trọng. Khuôn mặt có nét giống quý phụ. Nhưng mặt ông ta có phần đầy đặn hơn, trên gò má phải có một vết sẹo lõm, nếu không nhìn kỹ sẽ không phân biệt được. Sâu trong mắt lộ ra vẻ hung ác, dữ tợn và ngang bướng. Nhìn là biết không phải người tốt.

"Anh rể, lần này em với chị tới là muốn đón anh về quản lý trụ sở chính. Anh nhìn bản thân xem, anh gầy thành cái dạng gì rồi". Người đàn ông tiếc thương nói, nhưng trong mắt không có nửa điểm tình cảm.

Trương Phước Thành cười nhạt: “Tôi thấy, cậu chỉ mong tôi chết sớm hơn”.

“Anh rể, sao anh lại nói lời xa lạ như vậy. Chúng ta là người một nhà, em sao lại dám có suy nghĩ như thế. Công ty là tâm huyết của anh rể, các cổ đông ai cũng nhìn chằm chằm, huống chi bọn họ đều từng là cấp dưới của anh, lời của em nào có trọng lượng gì”. Người đàn ông tâng bốc nói.

"Biết thế là tốt, Lương Huy, đừng có lén lút sau lưng tôi. Nhất cử nhất động của cậu, tôi đều nắm trong lòng bàn tay. Trước khi có chuyện lớn, cậu tự mình xử lý ổn thỏa đi. Nếu không có việc gì, thì tùy mà làm".

Trương Phước Thành dứt lời, ánh mắt của người đàn ông trở nên tàn bạo hung ác, chỉ sợ người tới không có ý tốt.

Trần Khả Như chú ý thấy, ánh mắt bà Như cứ đảo qua đảo lại phòng của biệt thự. Bà ta không vội không vàng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó một. Hai vợ chồng nói chuyện cũng không thèm nhìn nhau, chẳng khác gì người xa lạ, thật quá kỳ quái. Từ đó có thể thấy tình cảm vợ chồng đã nguội lạnh nhiều năm, ba thước băng cũng không phải vì một ngày tuyết.

Trong nháy mắt, sự chú ý của cô bị cuộc nói chuyện giữa người đàn ông tên Lương Huy và Trương Phước Thành thu hút, đến nỗi cô không để ý việc bà Như đang âm thầm nói gì đó với Hà Văn Ba.

"Anh rể, anh nên cùng chúng em về đi thôi. Em có một dự án cần anh ký. Mấy ông nội kia ỷ vào công lao của mình thuở trước, hoàn toàn không xem em ra gì..."

Lương Huy vừa nói, một ngọn lửa xông thẳng lên. Lông mày càng ngày càng nhíu dữ dội, như có hận ý nghiến răng nghiến lợi.

"Lương Huy, với thân phận phó chủ tịch, cậu còn thiếu tiền sao? Mấy năm trước tôi đã nói rồi, nếu có ai trong công ty làm tiếp loại mua bán đó thì đừng trách tôi tàn nhẫn, không nhớ tới tình xưa!"

"Anh rể, ý của anh là không cho phép tôi hả? Anh có biết hiện tại vốn lưu động của công ty là bao nhiêu không? Ông anh à, hiện tại không phải là tôi đang ép anh, mà là anh đang ép tôi!"

Đang trong cơn kích động, Lương Huy nắm lấy cổ áo Trương Phước Thành. Trương Phước Thành vốn gầy lởm chởm, lại bị cơ thể cường tráng của Lương Huy nhấc lên, hai chân gần như lơ lửng giữa không trung.

"Cậu muốn làm gì?"

Sắc mặt Trương Phước Thành tối sầm lại, ánh mắt kinh ngạc. Cho dù Lương Huy hung hăng, bướng bỉnh, nhưng đã ở cạnh ông ta nhiều năm, không ngờ giờ phút này đối phương lại nổi loạn. Ông lớn tiếng hét: "Người đâu, đến đây! Mau đến đây!"

Lương Huy mỉm cười, một nụ cười quái dị và gian trá: "Anh à, tôi khuyên anh đừng phí sức nữa. Người ở đây đã bị tôi mua chuộc rồi, anh gọi cũng không ích gì đâu".

“Quản gia!” Ông nặng nề trầm giọng.

"NO, NO, Hà Văn Ba thì càng đừng mong chờ gì. Những năm gần đây, đầu óc anh càng ngày càng lẩm cẩm. Sống ở đây lâu quá nên bị ngu đi sao? Sau này toàn cục và sự phát triển của công ty cứ giao toàn bộ cho tôi, tôi đảm bảo giúp anh phát huy".

"Mày mơ đi!"

Trương Phước Thành mắng, vẻ mặt đầy tức giận.

"Ông anh à, trước đây tôi không dám đụng vào anh, là vì ​​thể diện của chị và cháu gái ngoại, còn bây giờ... ha ha..."

Lương Huy nhướng mày, ném người ra ngoài như miếng giẻ rách.

Trần Khả Như nhìn thấy thân hình gầy yếu của Trương Phước Thành ngã xuống đất. Khuôn mặt đau đớn, nếp nhăn ngang dọc, hồi lâu không nhúc nhích, hai mắt hốc hác mờ mịt.

Dáng vẻ kia làm cô có chút thương xót.

Bất kể như nào, Lương Huy và bà Như đối xử với Trương Phước Thành như thế là hành bi vô nhân tính, vong ơn bội nghĩa.

Cô đã quên sự thật, trước đó Trương Phước Thành mất trí, suýt bóp chết cô. Bởi vì cô cảm thấy, cô không ghét Trương Phước Thành.

Đáng tiếc là cô không thể làm gì, mà cô vẫn còn chưa tìm thấy Lê Hoàng Việt.

"Người đâu, mời anh rể thân yêu của tôi lên xe đi".

Vẻ lạnh lùng, đắc thắng hiện lên trong mắt Lương Huy. Sau đó có hai người đàn ông từ bên ngoài bước vào. Bằng trí nhớ, cô phân biệt được, hai người đó vốn là người của biệt thự Sơn Lâm.

Hầu hết những người ở biệt thự Sơn Lâm đều bị Lương Huy mua chuộc. Hai ngày nay có lẽ đã xảy ra chuyện, trong đó có việc Hà Văn Ba chắp nối và phản bội, đúng là loại ăn cây táo, rào cây sung, bụng một bồ dao găm!

"Người đẹp à, hóa ra cô ở đây, làm anh Văn Ba tìm một vòng không thấy đâu!"

Giọng nói không có ý tốt vang lên. Sau gáy Trần Khả Như dâng lên từng trận ớn lạnh, cả người sợ hãi.

Ngay giây tiếp theo, Hà Văn Ba giữ một bên tay và kéo cô vào đại sảnh rực rỡ ánh đèn.

Khi Lương Huy và bà Như nhìn thấy cô, biểu cảm của họ nháy mắt trở nên kinh ngạc và khiếp sợ.

Trương Phước Thành đã từng nói, ngoại hình của cô và mẹ cô Tô Mi có mấy phần giống nhau, cho nên bọn họ kinh ngạc cũng không lấy làm lạ.

"Bỏ ra!"

Trần Khả Như khẽ cau mày, bất đắc dĩ lắc lắc cánh tay, trong lòng cảm thấy không ổn. Hà Văn Ba, Lương Huy, bà Như đều không phải thiện nam tín nữ gì. Sự bất cẩn vừa rồi có thể khiến cô mất mạng.

Bây giờ nói bất cứ điều gì cũng đã muộn. Trương Phước Thành không thể tự bảo vệ chính mình, cô càng không thể trông cậy nổi.

Lương Huy nhân cơ hội khoát tay một cái, nháy mắt, hai người bắt Trương Phước Thành dừng động tác lại. Trương Phước Thành mặc dù đã khôi phục tự do, nhưng thân thể ông ấy yếu ớt, lảo đảo muốn ngã. Không hoài nghi chút nào, ông ấy có thể ngã xuống, tắt thở bất cứ lúc nào.

"Cô là ai?"

Ánh mắt bà Như sắc bén, đôi môi đỏ tím mấp máy, vẫn hồ nghi hỏi: "Cô là con gái của Tô Mi và Trần Thế Phong".

Hà Văn Ba đại khái cảm thấy Trần Khả Như nhỏ yếu, không đủ gây sợ hãi, nên thả lỏng tay.

Ông ta cúi đầy, khom người đến bên cạnh bà Như, nịnh nọt lấy lòng, nói: "Thưa bà chủ, hôm qua tôi nghe ông chủ nói chuyện với cô ta có nhắc tới chuyện này, chắc chắn không sai được. Nếu không, tối ngày hôm qua, lúc lão gia lên cơn, đã sớm lấy mạng cô ta rồi. Bao nhiêu năm qua, những người bị ông ấy giết chết hoặc làm bị thương trong biệt thự đều do tôi xử lý cả".

Sau khi được tự do, Trần Khả Như nghe lời Hà Văn Ba nói mà sởn cả tóc gáy. Cô có chút không dám tin, liếc nhìn Trương Phước Thành, mắt lộ ra vẻ kinh hãi và nghi ngờ.

Người sau mở trừng mắt, vẻ mặt ông ấy im lặng, ảm đạm.

"Lương Huy, giết cô ta đi, tôi không muốn gặp lại người phụ nữ này".

Bà Như sờ bộ móng tươi đẹp của mình, nhẹ nói.

Giết một người đối với bà ta mà nói, dễ dàng như thảo luận về thời tiết hoặc chuyện ăn uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.