"Nghĩ hay quá ha!"
Lúc quay người đi, trên mặt cô đang nở nụ cười rạng rỡ cứ như vừa được ăn một viên kẹo, vị ngọt của kẹo bao phủ khắp từng bộ phận cơ thể, khắp nơi đều toát lên hương vị ngọt ngào không sao tả xiết.
Chỉ là cô không muốn Lê Hoàng Việt được vừa lòng như vậy, nhưng cho dù cô nói gì đi chăng nữa, chắc chắn Lê Hoàng Việt vẫn rất hả hê vừa lòng.
Cảm giác như vậy quá hoàn hảo, đến mức cô cũng rất hưởng thụ, và cũng không hối hận với quyết định của mình.
Mặc dù cô và chú của Minh Lâm đã nhận tiền của Lê Hoàng Việt, nhưng hôm nay cô đã nhận ra, bọn họ thật sự lo lắng cho Minh Lâm, không lý nào tình cảm tự nhiên chân thành như vậy lại là giả được. Minh Lâm đi với bọn họ thì cô cũng yên tâm rồi.
Cô có cuộc sống của mình, Minh Lâm cũng có cuộc sống của nó, nếu sau này nó sẽ trở thành lưỡi dao trong tay Tống Quốc Minh, chi bằng bây giờ tuyệt tình một chút, hoàn toàn buông tay cho rồi.
Lúc Trần Khả Như về tới phòng bệnh thì Vũ Tuyết Trang đang ăn đồ ăn, cô ấy vừa ăn vừa chậc chậc khen ngợi không dứt miệng, còn kêu gào đòi lần sau muốn ăn nữa.
Cô vừa bước chân vào, gót chân sau còn chưa kịp nhấc lên đã nói với Vũ Tuyết Trang: "Chiều nay chị còn phải ra ngoài một chuyến."
"Chị Khả Như, chị đi đâu vậy?"
"Bệnh viện."
Cô nói ngắn gọn súc tích.
Vũ Tuyết Trang buồn bực, thế chỗ này không phải là bệnh viện sao, chị ấy không phải là Bác sĩ sao?
"Nhưng mà chị đến bệnh viện nào cơ?"
Vũ Tuyết Trang vừa nuốt miếng đồ ăn nào đó, giọng nói lúng búng không rõ câu nhưng vẫn cố kiên trì hỏi với theo cô, chỉ tiếc người ta đã đi xa rồi, cơ bản không nghe cô ấy nói gì.
Vẻ mặt Vũ Tuyết Trang ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ hồi lâu, đừng nói là chị ấy đi tìm Tống Quốc Minh nhé? Có cần mật báo cho Tổng giám đốc Việt không? Đúng rồi, chị ấy không mang ô đi, có khi nào trời sẽ mưa không?
A a a, mặc kệ, trước tiên ăn uống no bụng đã rồi tính sau, biết đâu chừng người ta đi nói rõ ràng thì sao, có gì để lo lắng đâu.
Bầu trời bên ngoài Bệnh viện đa khoa An Tâm dần trở nên tối mịt.
Vốn dĩ thời tiết dạo này chính là mùa mưa dầm, cuối hè nên cũng xuất hiện chút hơi lạnh thấm vào da thịt người ta.
Trên đường đi gặp Tống Quốc Minh thì cô bất ngờ gặp Chủ nhiệm Phan Đức Sơn của khoa Phụ sản, Chủ nhiệm Sơn chủ động chào hỏi bắt chuyện với cô, đồng thời còn mời cô về khoa Phụ sản để tiếp tục công việc, vẫn là vị trí Bác sĩ Phó chủ nhiệm như trước đây, sau khi sự kiện phong bì được điều tra rõ ràng thì Viện trưởng đã khôi phục chức vị và danh dự cho cô, vẫn luôn để trống vị trí đó chờ cô quay về.
Đang định ra ngoài nên Trần Khả Như cũng không từ chối thẳng thừng, cô chỉ nói là để tôi suy nghĩ thêm một chút.
Cô bị ý nghĩ trong tiềm thức của mình dọa sợ, chẳng lẽ cô rất muốn trở lại khoa Phụ sản của Bệnh viện đa khoa An Tâm?
Phòng khám bệnh tư nhân rất khác với bệnh viện công, cho dù là ai cũng rất rõ chuyện này, đương nhiên là phòng khám tư nhân kiếm được nhiều tiền hơn, cũng bớt lo hơn, mà còn không phải sợ bị người ta khinh thường.
Trần Khả Như duỗi hai bàn tay ra, xòe ra nhìn xem, ngón tay có da thịt đầy đặn, hình dáng xinh đẹp, phần chai mỏng ở lòng bàn tay đã dần mờ đi, trở lại là làn da bóng loáng mịn màng như trước.
Đã bao lâu rồi cô chưa làm phẫu thuật?
Có lẽ là nửa năm rồi, cũng có lẽ là khoảng tám tháng, hoặc có lẽ càng lâu hơn nữa! Những mộng mơ ngây thơ của ngày còn ngồi trên giảng đường đại học, nay đã trở nên xa vời không sao với tới được. Lê Hoàng Việt đã từng nói rồi, nếu cô thích thì anh có thể mở cho cô một bệnh viện nhỏ, để cô tự mình quản lý, muốn vào khoa nào thì vào khoa đó.
Nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt, khái niệm cũng khác hẳn.
Cô thừa nhận lúc đó cô chỉ thuận miệng nói vu vơ, đúng là cô rất nhớ thời gian được cầm dao làm phẫu thuật, những ngón nghề tinh luyện trên bàn phẫu thuật, dưới ánh đèn công suất cao nóng rực trong phòng phẫu thuật, từng động tác chuyên chú ăn nhịp với sự quan sát qua kính phóng đại chuyên dụng. Sau mỗi ca phẫu thuật thành công, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, cô sẽ cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Cũng không phải vì lòng hư vinh của mình, mà là quen thuộc, là một loại khát vọng sâu thẳm trong lòng cô, cô thích cảm giác đó.
Cô cũng không chắc, sau khi nói những suy nghĩ trong lòng với Vũ Tuyết Trang thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào, sẽ ủng hộ hay là phản đối đây? Cô ấy có thất vọng không?
Trần Khả Như giấu kín những cảm xúc phức tạp rối ren trong lòng, đi thẳng vào phòng bệnh của Tống Quốc Minh.
Hai bên cửa phòng có vệ sĩ đứng canh gác, là người do Lê Hoàng Việt cố ý cử đến để canh giữ Tống Quốc Minh sao? Sau khi bọn họ nhìn thấy Trần Khả Như đang bước đến, dù đã có kính râm che khuất nhưng vẫn không thể giấu hết biểu cảm hơi hốt hoảng trên mặt bọn họ, cơ bản không thể giấu nổi.
Trần Khả Như nghiêm mặt nói: "Mời hai anh nhường lối cho tôi vào, tôi có chuyện muốn nói riêng với người ở bên trong phòng bệnh này."
"... Vâng."
Sau khi hai người hiểu ý thì sải bước đi xa khỏi vị trí cũ, một trái một phải đứng ở phía cuối cùng, xa xa trên hành lang.
Cô mở cửa ra, phát hiện thạch cao trên người Tống Quốc Minh đã được tháo xuống và đổi thành băng vải cùng gậy cố định, cả người nhẹ nhàng hơn không ít, trông cậu ta như thiếu niên đẹp trai tuấn tú bước ra từ trong sách vậy, chắc chẳng mấy ai tin nổi cậu ta đã ba mươi tuổi, cho dù nhìn kiểu gì cũng chỉ cảm giác như thiếu niên đang độ tuổi xuân hai tư hai lăm gì đó.
"Chị đến rồi, mời ngồi."
Giọng điệu của cậu ta như một người bạn đã lâu ngày mới gặp lại bạn cũ của mình, không hề có chút vướng mắc nào, cực kỳ chân thành thân thiện.
Nhưng nếu tập trung quan sát kỹ, chắc chắn sâu trong ánh mắt cậu ta là gợn sóng chập trùng đang điên cuồng cuộn lên, chẳng qua tất cả đã bị cậu ta cố hết sức che giấu hết, cố giả vờ tỏ ra mình bình tĩnh.
"Không cần, tôi nói mấy câu rồi đi luôn."
Tình cảm của Trần Khả Như đối với Tống Quốc Minh rất phức tạp, ít nhất là bắt đầu từ khi cậu ta xả thân cứu cô, cô đã không còn chán ghét cậu ta như trước đây nữa.
Trong lòng Tống Quốc Minh hơi hồi hộp một chút, nhưng thấy vẻ mặt cô vẫn bình thản, hai đầu lông mày toát lên hơi thở cứng cỏi kiên cường, nhìn qua vẫn không có gì khác lạ, trên thực tế khí thế lại hơi mạnh mẽ, hoặc nên nói là, cô chuẩn bị làm một quyết định quan trọng nào đó.
Ánh mắt cậu ta nhìn cô thật chăm chú, nửa muốn nhìn ngắm cô, nửa lại sợ trông thấy cô.
Cô là vẻ đẹp hoàn hảo thuần túy nhất trên thế giới này, độc lập mà kiêu hãnh, trông xa như bông hoa sen trắng noãn thanh cao nhã nhặn, mong muốn được chạm vào nhưng không thể với tới.
Cô trở thành khát vọng trong lòng cậu ta, trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí cậu ta, cho nên không thể buông tay cô được.
Thật ra số lần bị từ chối đã rất nhiều rồi, cứng hay mềm cũng đều không thể có tác dụng với Trần Khả Như, sức chịu đựng cũng rất mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể ngăn cản chút hoảng sợ trong lòng được.
Mặc dù ở bệnh viện cậu ta không hề nghe được lời đồn thổi nào, thậm chí đến cả hành động cũng bị Lê Hoàng Việt giám sát trong lòng bàn tay suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ mỗi ngày, nhưng cậu ta biết, chắc chắn bên phía Minh Lâm đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.
"... Được, chị nói đi."
Cậu ta bình tĩnh trả lời.
"Tống Quốc Minh, anh rời khỏi Thành phố Đà Nẵng đi."
Trần Khả Như không hề áy náy nói ra câu này, có đôi khi, chỉ cần con người hiểu rõ lòng mình thì sẽ không thể do dự, hay lại mềm lòng được nữa.
Lê Hoàng Việt đồng ý thay cô dẹp hết mọi khó khăn gian khổ, sao cô lại không nỗ lực một chút để góp sức cùng anh chứ. Quá khứ cũng đã trôi qua rồi, sống trên đời phải luôn hướng về tương lai tươi đẹp đang đón chờ ngày mai.
Biểu cảm trên mặt Tống Quốc Minh dần trở nên cứng đờ, cậu ta nhẹ nhàng hỏi lại: "Vì sao vậy?"
Đôi môi xinh đẹp hồng hào khép mở liên tục: "Đến nỗi cả bạn bè bình thường, cũng không thể làm được sao?"
"Ừm." Trần Khả Như gật đầu: "Bởi vì tôi không muốn khiến anh ấy hiểu lầm hơn nữa, càng không muốn bất cứ ai khiến anh ấy không thoải mái, nếu anh vẫn còn tình cảm với tôi như anh đã nói, thì rời khỏi đây sẽ là lựa chọn tốt nhất cho anh, rốt cuộc mai sau anh cũng sẽ gặp cô gái khác, cô ấy sẽ là người tốt hơn tôi, sẽ kết hôn và sinh con với anh, cùng nhau chung sống hết quãng đời còn lại."
"Biết không?"
Giọng nói khàn khàn của cậu ta bất ngờ vang lên.
Bỗng nhiên cậu ta bật cười, không khống chế được mà cười khanh khách thành tiếng, thậm chí đến mức giường bệnh cũng vang lên âm thanh rung lắc rất nhỏ.
"Trần Khả Như, tôi đã từng nói rồi, trên thế giới này không còn kẻ nào yêu chị hơn tôi đâu."
Khóe mắt Tống Quốc Minh đã có giọt nước mắt tràn ra, cậu ta mặc quần áo bệnh nhân trên người, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng làm nổi bật khuôn cằm gầy gò, vót nhọn của cậu ta. Trên gương mặt cậu ta là biểu cảm như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười, không biết nên khóc hay nên cười, hay nên nói là càng giống một loại tuyệt vọng đau đớn khó nói thành lời.
Trần Khả Như phải thừa nhận rằng cô không thể chứng kiến cảnh người khác đau khổ, cảnh tượng sợ nhất là cảnh người khác rơi nước mắt. Sáng nay lúc chia tay với Minh Lâm cũng thế, nhưng một khi đã quyết định thì phải vô cùng thoải mái.
"Tống Quốc Minh, ban đầu tôi nghĩ rằng chúng ta có thể làm bạn với nhau, nhưng bây giờ mới nhận ra là khó quá, anh muốn hận thì cứ hận tôi đi, hận tôi không yêu anh, đến cả chút đáp trả qua loa cũng không chịu giả vờ trao cho anh, sau này, hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, anh tự giải quyết cho tốt đi."
Cô và Tống Quốc Minh đều hiểu, bây giờ Lê Hoàng Việt chưa ra tay, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không ra tay.
Cho nên biện pháp tốt nhất là, cá quay về nước, quên hết chuyện trên bờ đi.
Đời này, cậu ta và Trần Khả Như không thể ở bên nhau được.
Cô xoay người bỏ đi.
Bóng lưng thon gầy xinh đẹp, theo tiếng giày cao gót gõ cộp cộp trên sàn nhà, dần dần bước từng bước rời xa căn phòng này.
Dứt khoát như vậy, không hề có chút đắn đo nào.
Tống Quốc Minh phát hiện ra cậu ta đã dùng hết tất cả các cách rồi, tất cả chuyện xấu hay chuyện tốt cũng làm xong hết rồi, ngược lại càng đẩy cô ra xa hơn, càng khiến cô hạ quyết tâm.
"Trần Khả Như, vì sao chị không yêu tôi?"
Khóe mắt cậu ta tràn ra giọt nước mắt tuyệt vọng, đó là bởi vì cậu ta biết, cậu ta không còn bất cứ cơ hội nào nữa. Cho dù khiến Lê Hoàng Việt tàn đời thì cậu ta vẫn không thể có được cô nữa.
Loại cảm giác kết cục thất bại đã được quyết định từ đầu, và cảm giác đau đớn tuyệt vọng không có cơ hội quay đầu rất đắng, lòng tự tin và ý chí chiến đấu trước đây cậu ta đánh mất, bây giờ cũng không thể khôi phục như trước đây được nữa.
Chẳng bao lâu sau, vệ sĩ trước cửa phòng bệnh đã rút lui hết.
Lúc Trần Khả Như bước ra khỏi cửa, dường như trời đã tối đen đi, mưa nhỏ rơi tí ta tí tách không ngừng.
Nhưng tâm trạng của cô lại sảng khoái, trong trẻo lạ thường.
"Bác sĩ Khả Như ra ngoài không mang ô sao, để tôi đưa cô đi nhé."
Đúng lúc đó Bác sĩ Triệu bên khoa Não đi đến cửa chính ở sảnh lớn, gặp phải Trần Khả Như, thấy cô ăn mặc phong phanh vô cùng thì tốt bụng gợi ý.
Trần Khả Như nhìn thoáng qua bầu trời càng lúc càng mưa nặng hạt, câu từ chối định thốt ra với đồng nghiệp cũng trôi xuống cổ họng: "Được, vậy thì làm phiền Bác sĩ Triệu một chút nhé..."
Nhưng còn chưa nói dứt câu, thì trước mặt đã vang lên một giọng đàn ông trầm thấp, xa xăm văng vẳng như vọng đến từ núi xa.
"Không cần làm phiền, Bác sĩ Khả Như có chồng của mình đến đón rồi."
Hai người cùng giật mình, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong màn mưa mù mờ tầm nhìn hạn chế, dưới ánh đèn công suất lớn trong sảnh của bệnh viện, một đôi chân dài đang bước nhanh trong màn mưa xối xả, giày da giẫm trên mặt đất, vẩy lên không ít bọt nước li ti dưới gót chân.
Chiếc ô màu đen đã che khuất nửa người trên của anh, nhưng vóc dáng anh cực cao, như hạc giữa bầy gà, mãi cho đến khi anh đứng trước mặt cách cô hai bậc thang, hai người bên trong sảnh đều nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt anh.
Khuôn mặt đẹp trai sáng láng, đường nét góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ.
Chỉ là, loại sắc bén mạnh mẽ đó chỉ dành cho người bình thường, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt xinh đẹp và khí chất xuất chúng của người nào đó, lại khác biệt hoàn toàn, lúc đó đôi mắt anh lại chất chứa một loại dịu dàng và thâm tình khó tả nổi.
"... Tổng giám đốc Việt đến rồi, vậy thì tôi đi trước đây."
Bác sĩ Triệu lúng túng cười một tiếng, ban đầu anh ta thật sự không có ý nghĩ xấu gì, bây giờ trông tình huống này lại hơi giống đang xum xoe lại bị bắt tại trận.
Vốn dĩ Trần Khả Như định nói câu cảm ơn hay xin lỗi gì đó với Bác sĩ Triệu, nhưng người ta chạy còn nhanh hơn thỏ, lúc cô tỉnh táo lại thì người kia đã đi thật xa rồi.
Cô phải thừa nhận một điều rằng, bây giờ Lê Hoàng Việt lại càng có sức quyến rũ hơn trước đây, mặc dù già thêm một tuổi, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, mỗi lần anh vờ đùa giỡn, mỗi lần anh ung dung làm gì đó, đều khiến trái tim cô nhảy bum ba la bum trong lồng ngực, trong lòng cũng ngọt ngào vô cùng.
Chiếc ô của anh che lên đỉnh đầu cô, anh nói bằng giọng điệu nặng nề: "Đi, về nhà thôi."
Ngay sau đó, bàn tay đã nắm chặt bên eo cô, ôm về phía trước.
"Là ai mật báo cho anh vậy?"