Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 183: Chương 183: Rất khó khỏi bệnh




Một người đàn ông cuộn tròn ở băng ghế sau, hơn nữa bị trói gô, trong miệng nhét vải, phát ra tiếng rì rầm.

Trần Thế Phong.

Cô lạnh cả cổ họng.

Trương Phước Thành đẩy xe lăn tới gần: “Thế nào, cô có hài lòng với món quà này không?”

“Ông ta... làm sao chú tìm được ông ta?”

Sắc mặt Trần Khả Như nghiêm túc. Bởi vì khi Trần Thế Phong mất tích, là người mang án bỏ trốn. Đến bây giờ lệnh truy nã của ông ta vẫn chưa bị thu hồi, giải thưởng truy nã vẫn còn treo đó.

Những ngày Trần Thế Phong bỏ trốn khổ không chịu nổi. Tóc ông ta dài ra, hệt như nam chính trong phim mưa sao băng một thời, lâu rồi chưa đi cắt.

“Trời nổi gió, tôi đi trước đây.”

Trương Phước Thành bỏ đi, nhưng để lại một mớ hỗn độn cho Trần Khả Như.

Lại không nói làm thế nào để đưa Trương Phước Thành trở về. Nếu ông ta bị nhận ra trên đường, há chẳng phải cô thành kẻ bao che nghi phạm sao?

Trần Khả Như không nói chuyện luôn với Trần Thế Phong. 160 triệu tiền chuộc cùng việc mẹ cô đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của của cô với ông ta.

Cô vĩnh viễn không tha thứ cho ông ta.

Khi cô chuẩn bị đi, cô gặp xe cảnh sát đang chuẩn bị trở lại thành phố Đà Nẵng.

“Bà chủ Á Châu? Trần Khả Như?”

Hoàng Thế Dư thò đầu ra khỏi cửa kính xe, mất một lúc lâu mới nhận ra đó thực sự là cô. Có một người đẹp đứng trên đường, nhìn ngắm lâu hơn là bản năng của đàn ông.

“Đúng vậy, anh là... Cảnh sát Dư?”

Trần Khả Như sau khi do dự, khẳng định nói.

Sĩ quan Dư trở thành Đại úy Dư. Hai người vốn là người quen cũ nên họ trò chuyện thêm vài câu. Đội trưởng Dư kể về cảnh tượng ly kỳ trong cuộc giải cứu vài ngày trước, cùng với những gì Lê Hoàng Việt đã làm, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Cái gọi là người nói vốn không có ý gì, người nghe lại hiểu ra ý khác, chính là chỉ Trần Khả Như lúc này.

Cô hận không thể mọc cánh, bay thẳng về thành phố Đà Nẵng luôn bây giờ, đến bên cạnh Lê Hoàng Việt.

“Nhưng mà, chị không sao là tốt rồi, hôm đó giám đốc Hoàng Việt lo lắng lắm...”

Nhìn sắc mặt của đối phương thay đổi trầm trọng, đội trưởng Dư đột nhiên nhận ra mình đã nói sai, liên tục bổ sung: “Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm, may quá là may.”

“Đội trưởng Dư, không biết anh có còn nhớ cha tôi, Trần Thế Phong không?” Trần Khả Như đè ép lo lắng, hỏi.

“Trần Thế Phong? Tội phạm bị truy nã?”

“Đúng vậy, tôi đã tìm thấy ông ta, phiền anh hãy đưa người về đồn cảnh sát giùm.”

Trần Khả Như chỉ vào Trần Thế Phong, người đang cuộn tròn ở băng ghế sau với vẻ mặt hơi đờ đẫn. Nãy ông ta còn vùng vẫy một hồi, lúc này đây lại yên tĩnh đến lạ thường. Thực sự là kỳ lạ.

Không chần chừ, Trần Khả Như liên giao người cho đội trưởng Dư, coi như giải quyết xong việc canh cánh trong lòng.

Hiện tại, cô không có kế hoạch theo đuổi chân tướng sự việc, tội ác của Trần Thế Phong phải bị pháp luật trừng trị.

Sau mấy giờ đi xe rồi chuyển máy bay, cô mơ màng buồn ngủ, lại vô cùng đau khổ.

Bỏ qua hết thảy mọi thứ ở thành phố Hồ Chí Minh, nhưng hận thù và chiến tranh giữa cô với Lương Như và Lương Huy vẫn sẽ tiếp diễn.

Đương nhiên, bọn họ sẽ không ngu đến mức trực tiếp chạy thẳng đến địa bàn thành phố Đà Nẵng. Trương Phước Thành trở lại nắm quyền, nội bộ tập đoàn MTP nhất định phải cải tổ.

Người của Phan Huỳnh Đông luôn theo sát, hộ tống cô đến bệnh viện đa khoa An Tâm mới đi. Trần Khả Như vốn thấy khó chịu trong người, định báo với Vũ Tuyết Trang mình trở lại rồi. Vừa đến nơi, cô đã bị trưởng khoa Đức Sơn tóm luôn. Cô mất gần một tiếng rưỡi, để viết cặn kẽ báo cáo hôm hội thảo ở thành phố Hồ Chí Minh.

Trưởng khoa Đức Sơn mới đầu hung hãn, sau cũng khen cô một phen. Cũng khéo léo nói với cô ấy nên chú ý hơn đến việc nghỉ phép trong tương lai. Những người như cô đi làm bữa đực bữa cái sẽ ảnh hưởng không tốt đến nội bộ khoa.

“Vâng, trưởng khoa, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”

Cô hơi cúi đầu, cắn chặt môi và răng, chỉ cảm thấy bụng dưới đau nhức rõ ràng. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, hai má cũng dần trở nên tái nhợt, xem ra ngay cả đứng cũng có vấn đề.

Trưởng khoa Đức Sơn ngước đầu, ưỡn ngực hóp bụng, tạo cảm giác lãnh đạo, cuối cùng gật đầu hài lòng: “Khả Như, cô là bác sĩ trẻ tuổi và tài năng nhất trong khoa chúng ta. Tôi vẫn luôn đánh giá cao cô, tiếp tục cố gắng lên!”

Ông ta vỗ vỗ vai Trần Khả Như rồi ngẩng đầu rời đi, không nhận ra sự khác thường của cô.

Vài giây sau, cơ thể Trần Khả Như run lên

.”A, chị Khả Như, chị làm sao thế, chị đừng làm em sợ!”

Vũ Tuyết Trang nhìn thấy Trần Khả Như trở lại bệnh viện từ một tiếng trước rồi. Nhưng thấy cô còn đang bận viết báo cáo, nên không đến nỗi không biết xấu hổ mà làm phiền. Đợi giám đốc đi rồi mới đi vào.

Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thể nào bày tỏ hết. Cứ như bệnh lao, trông còn khó chịu hơn nhịn tiểu.

“Chị…”

Hơi thở cô mong manh.

Vũ Tuyết Trang vừa chạm vào cơ thể cô đã cảm thấy vô cùng lạnh, cô ấy sừng sộ lên: “Đừng nói với em rằng chị không sao, em sẽ cho chị làm kiểm tra!”

Trần Khả Như đành bất đắc dĩ nói với cô ấy: “Chắc chị đang hành kinh.”

Hành kinh?

Vũ Tuyết Trang suy nghĩ một chút, triệu chứng tuy rằng giống đấy nhưng có chút trầm trọng hơn. Trước kia cô chưa từng thấy chị ấy đau như thế này!

Đột nhiên, cô ấy giật mình nói: “Chị Khả Như, lần trước em cùng chị đi cấy silicone hình như được hai tháng rồi. Trời ạ, không phải chị lại đón ngày đèn đỏ chứ?”

“Ừ.”

Trần Khả Như gật đầu một cái: “Chắc lâu mới bị lại, nên cơ thể chưa quen.”

“Kinh nguyệt của chị không đều, mà ngày đèn đỏ hai tháng mới đến một lần, còn đau như vậy... Chị... Được rồi, em sẽ cùng chị đi bệnh viện lấy ra cái kia ra. Dù sao chị và Lê Cặn Bã muốn sống muốn chết, em đoán đời này hai người có muốn tách cũng không tách ra nổi!”

Vũ Tuyết Trang đun nước đường đỏ nóng cho Trần Khả Như. Chờ cô khỏe hơn chút, liền dùng tốc độ vũ bão hoàn thành công việc.

Buổi tối, Trần Khả Như được đưa trở lại căn hộ của Di Linh. Sau khi Vũ Tuyết Trang đỡ người lên giường, cô ấy nheo mắt nói: “Không được, ngày mai em sẽ đến gặp bác sĩ đông y để xin cho chị ít thuốc bắc trị đau bụng kinh và rối loạn kinh nguyệt. Chị phải chăm sóc thân thể thật tốt, đừng ỷ mình tuổi trẻ, cứ liên tục không có việc gì để làm là lại... “

Lúc Vũ Tuyết Trang rời đi, vẫn liên tục vỗ trán mình: “Cơ mà ngay từ đầu em đã sai, sao lại có thể đồng ý đưa chị đi cấy que tránh thai.”

Trong lòng Trần Khả Như ấm áp. Nằm trong chăn, dường như trời không còn lạnh nữa.

Trước kia cô không thích phòng ngủ, vì nó trống trải, nhưng bây giờ ngủ trên giường của mình, lại cảm thấy an toàn.

Cô gọi cho Lê Chí Cường, bên kia có vẻ đang rất bận. Lê Hoàng Việt bận xanh mặt, Lê Chí Cường làm trợ lý đương nhiên không thể ném trách nhiệm cho người khác, làm gì có chuyện rảnh.

Trần Khả Như khá quan tâm đến những tin tức sau đó về vụ ngộ độc thực phẩm khu vui chơi Cực Quang. Lúc Lê Hoàng Việt đang bận sứt đầu mẻ trán, cô không nên làm phiền hoặc làm đối phương phân tâm.

Lê Hoàng Việt rất coi trọng sự nghiệp. Anh là người có tham vọng, cái gì cũng muốn, cái gì cũng muốn làm tốt nhất.

Cô không biết giúp kiểu gì, ít nhất cố không gây rắc rối. Mặc dù cô đã gây ra vô vàn rắc rối cho Lê Hoàng Việt.

Lần này, chính vì Lê Hoàng Việt Thành tin tưởng vào nhân phẩm của Phan Huỳnh Đông nên mới có thể yên tâm và tập trung vào việc khác.

Cô bật đèn cả đêm, đến rạng sáng, Lê Hoàng Việt vẫn chưa trở về như dự kiến.

Khi công việc bận rộn, anh sẽ quên ăn quên ngủ, làm việc thâu đêm suốt sáng, không về.

Trần Khả Như không biết anh đang đi công tác hay làm thêm giờ ở văn phòng.

Kể từ khi trưởng khoa Đức Sơn nhắc nhở, cô không dám xem thường, mỗi ngày đi làm một cách quy củ, từ 9 giờ sáng đến 5 chiều. Khi định nạp thẻ điện thoại, cuộc gọi của đội trưởng Dư khiến cô giật mình.

Đem Trần Thế Phong giao cho cảnh sát, cô không cố ý dò hỏi tin tức của đối phương. Bởi vì sau nhiều ngày như vậy, bản án của Trần Thế Phong cơ bản đã được tuyên xong.

“Chị Khả Như, chị đến bệnh viện tâm thần trong thành phố một chuyến đi. Em sẽ đợi chị ở cửa.”

Bệnh viện tâm thần?

Trần Khả Như lờ mờ có linh cảm xấu. Khi nhìn thấy Trần Thế Phong điên điên khùng khùng trong bộ áo bệnh nhân, cô hoàn toàn sững sờ, cả người đứng đờ ra đó.

“Đường... Tôi muốn ăn kẹo đường...”

Trần Thế Phong đang chơi với một bệnh nhân khác như một đứa trẻ. Vẻ mặt ngây thơ trái ngược hẳn với khuôn mặt già nua của ông ta.

Khi thì mê sảng, khi thì điên khùng, đôi khi sẽ gọi ra vài cái tên cố định, chẳng hạn như Tô Mi.

Đội trưởng Dư cho biết: “Ông ta được chẩn đoán có vấn đề về tâm thần và tâm lý, bác sĩ bảo bị cái bệnh hay thấy trong phim đó, bị mất trí nhớ.”

“Tại sao ông ta lại thành ra như thế này?”

Trần Khả Như không ngờ lại nhớ tới ánh mắt đờ đẫn của Trần Thế Phong ngày hôm trước, lẽ nào...

“Không thể loại trừ khả năng là do sợ hãi hoặc bị lạm dụng và đe dọa trong thời gian dài... Có rất nhiều nguyên nhân, mà cũng khá phức tạp. Nhưng không tìm thấy vết thương hay dấu vết bị đánh đập trên người ông ta. Chuyện gia tạm thời không đưa ra được kết luận.”

“Sau này ông ta có thể trở lại bình thường không?”

“Rất khó nói, tình trạng của Trần Thế Phong khá nghiêm trọng. Bác sĩ tâm lý phải kê đơn thuốc phù hợp và tìm ra nguồn gốc của bệnh để điều trị. Nói chung, khả năng chữa khỏi là rất nhỏ.”

Trần Khả Như im lặng, trong lòng hỗn độn, không biết dùng từ gì miêu tả. Trần Thế Phong rơi vào tình cảnh này, trong lòng cô không vui mà còn thấy ngột ngạt.

Đội trưởng Dư thuyết phục: “Chị Khả Như, thật ra, kết quả này là tốt nhất cho chị và cho cha chị. Trần Thế Phong không phải chịu trách nhiệm hình sự, mà sẽ dành nửa đời sau ở bệnh viện tâm thần.”

Trần Khả Như gật đầu, hoặc có lẽ.

Trần Thế Phong điên rồi, cô không cần gánh trên vai cái danh vì nghĩ diệt thân, mà ông ta cũng phải nhận sự trừng phạt thích đáng, đây là kết quả tốt nhất.

Đội trưởng Dư liếc nhìn bóng dáng của Trần Thế Phong đang nhảy nhót dưới ánh chiều tà, cảm khái nói: “Chúng ta tỉnh táo nhưng chưa chắc đã hạnh phúc hơn những người điên khùng kia.”

“Đội trưởng Dư nói không sai.”

“Không nói vài lời với ông ta sao?”

“...”

Trước khi Trần Khả Như rời đi, cô đã trả một năm phí cho Trần Thế Phong. Cô trù trừ tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng bước đến cạnh Trần Thế Phong đang ngồi xổm,bình tĩnh hỏi: “Ông đang làm gì vậy?”

“Tôi đang đếm kiến.”

Trần Thế Phong trả lời đâu ra đấy. Giọng nam non nớt và thô khàn hợp thành một giai điệu vừa buồn cười lại buồn bã.

“Ông có còn nhớ tôi không?”

“Cô?”

Trần Thế Phong ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô một hồi lâu. Trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, ngã xuống cỏ, lăn lê bò toài, sợ hãi kêu lên: “Tô Mi... Đừng tới tìm tôi... Tôi không giết cô...”

Bóng Trần Khả Như từ trên cao nhìn xuống, bao trùm lấy ông ta.

Giọng cô lạnh như băng: “Trần Thế Phong, tôi hỏi ông, rốt cuộc có phải ông phái Vương Kỳ tới giết tôi không?”

“Tôi…”

Trần Thế Phong run như cầy sấy, miệng run lẩy bẩy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.