Hai bên phòng phẫu thuật, bác sĩ và y tá đứng thẳng tắp thành hai hàng.
Trần Khả Như ngơ ngẩn đi tới, cô nghĩ rằng bản thân mình lúc đó điên rồi, khi cô tới trước mặt Lê Hoàng Việt, đột nhiên thấy anh mở to hai mắt, nhìn cô chằm chằm.
Trần Khả Như giật mình, thân thể bất giác lùi về phía sau, ánh mắt cô không thể tin nổi, Lê Hoàng Việt ăn mặc tây trang chỉnh tề sạch sẽ, trực tiếp ngồi dậy bước từ trên giường xuống.
Sắc mặt anh bình thường, cơ thể khỏe mạnh, nào có dấu hiệu gì giống người vừa mới bị tai nạn giao thông chứ.
“Sao lại thế này?”
Đầu óc Trần Khả Như trở nên mơ hồ, giống như có vô số con ong vò vẽ đang bay trong đầu cô vậy.
Khi cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh đèn giải phẫu đột nhiên sáng rực lên, không gian xung quanh cũng thay đổi nhưng lại có vẻ như không hề thay đổi, bởi vì lúc cô đi vào không hề chú ý đến xung quanh mà chỉ mải lo lắng cho anh.
Vô số bóng bay rực rỡ trên trần nhà trắng, bốn bức tường xung quanh cũng được trang trí bằng màu sắc rực rỡ, giường bệnh đã được đẩy đi lúc nào không hay, pháo hoa ruy băng rực rỡ bay từ phía trên rớt xuống đầu cô, vướng vào tóc cô, vai cô.
Trần Khả Như bắt đầu không biết phải làm sai, gương mặt cô ngây ra, ánh mắt mê man nhìn Lê Hoàng Việt, anh nhàn nhạt cười, vẻ mặt mang ý tứ khó đoán.
Rốt cuộc, họ đang muốn làm gì vậy.
Lê Hoàng Việt chẳng những không bị thương mà còn trang trí phòng mổ như một bữa tiệc thế này.
Đột nhiên, ánh đèn lại tắt đi một lần nữa, cả người cô chìm trong bóng tối.
Một giai điệu quen thuộc vang lên trong sự ngượng ngùng của cô.
Cửa lớn mở ra, là ai đang hát khúc ca mừng sinh nhật?
Vũ Tuyết Trang mặc đồ y tá đẩy một xe bánh kem nhiều tầng, trên đó cắm đầy nến, phía sau cô ấy là một khuôn mặt mà Trần Khả Như vô cùng quen thuộc, là đồng nghiệp ngày trước ở khoa sản, giờ phút này ánh nến chiếu lên khuôn mặt họ sáng bừng, không gian tràn đầy nhiệt tình và ấm áp.
Trần Khả Như cũng không rảnh để tìm hiểu kỹ sự chân thành của họ, chỉ là cô cảm thấy khi bánh kem được đẩy tới trước mặt cô, trên bánh viết rất rõ ràng, mấy chữ Bác sĩ Như sinh nhật vui vẻ hiện lên trước mắt cô khiến lòng cô trở nên mơ hồ.
“Anh biết sao?”
Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm Lê Hoàng Việt, bóng dáng cao lớn và khuôn mặt tuấn tú của anh tới gần cô, người chiếm trọn suy nghĩ của cô, khiến lòng cô rung động.
Giai điệu vẫn phảng phất bên tai cô, bọn họ lại một lần nữa cùng nhau hát lên bài ca chúc mừng sinh nhật, không khí vô cùng vui vẻ.
Giọng nói khàn khàn của Lê Hoàng Việt thoảng qua tai cô nhẹ tựa như lông hồng trong đêm gió xuân khiến lòng người say đắm: “Bác sĩ Như, mau thổi nến, sau đó ước đi.”
“Thổi nến đi!”
“Ước đi, ước đi!”
Cảm đám người bắt đầu ồn ào, bọn họ đều biết Trần Khả Như thích yên tĩnh, nhưng cỗ cũng không chán ghét bầu không khí ầm ỹ lúc này. Cảm giác trở thành trung tâm, ảo tưởng bản thân là một cô công chúa, đi giày thủy tinh, thỏa mãn mong ước của cô.
Hóa ra cảm giác đó chính là như thế này.
Lê Hoàng Việt đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, anh âm thầm tận tâm tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô, hơn nữa còn chọn một nơi mà cô vô cùng lưu luyến. Có lẽ vừa mới vài phút trước cô còn cảm thấy bản thân mình đáng thương, bị lừa thảm hại, còn dùng cách này để làm cô lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Lê Hoàng Việt bình an vô sự không xảy ra chuyện gì, cô lại cảm thấy mọi chuyện chẳng sao cả.
Thích một người là có thể bao dung tất cả cho người đó, huống hồ là anh lừa gạt cô cũng vì nghĩ cho cô.
Giữa cô và thv không cần phải so đo những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Cô cúi người, đi tới chỗ ánh nến, nhắm mắt, chắp hai tay lại, miệng hơi lẩm bẩm.
Khi cô mở mắt ra, một hơi thổi tắt ngọn nến, trong tiếng reo hò hoan hô, pháo hoa bia rượu tràn ngập, căn phòng tuy nhỏ nhưng vô cùng ấm áp.
Vũ Tuyết Trang bắt đầu cắt bánh kem, khi cô ấy đang chuẩn bị cắt thì bị Hứa Mặc đoạt lấy con dao nói: “Loại việc nặng nhọc này vẫn nên để tôi làm đi.”
Vũ Tuyết Trang không hiểu chuyện gì, cái quái gì vậy?
Cô ấy thích nhất là chơi với đồ ăn, đặc biệt là chiếc bánh kem hôm nay, xung quanh toàn là trái cây, bên trên còn là kem ly nữa, việc này sao có thể gọi là nặng nhọc chứ!
Hứa Mặc cắt xong một miếng bánh ở giữa, ân cần đưa tới tay Trần Khả Như, nói: “Bà chủ, mời cô dùng.” Anh ta vô cùng hồi hộp, tự cho rằng kỹ năng diễn xuất của bản thân mình quá tốt, hoàn toàn qua mắt được Trần Khả Như, không biết Trần Khả Như cảm thấy thế nào.
“Cảm ơn.”
Trần Khả Như nhận lấy, nhìn bộ dạng lúng túng của anh ta mà bật cười.
Sau khi Hứa Mặc và Lê Hoàng Việt trao đổi ánh mắt, họ nhìn qua miêng bánh và vẻ mặt cô, cuối cùng anh nhẹ nhàng hỏi: “Em ước cái gì vậy?”
Trần Khả Như ngây thơ cười nói: “Nói ra thì không linh nghiệm nữa rồi.”
Dưới ánh đèn sáng rực, dù không trang điểm nhiều nhưng cô vẫn rất xinh đẹp động lòng người. Lê Hoàng Việt nhíu mày, giả bộ hỏi một câu: “Để anh đoán xem, có phải em đang nghĩ sẽ sinh cho anh mấy đứa con không?”
Vũ Tuyết Trang đột nhiên nói một câu: “Chị Khả Như, bệnh viện bây giờ đã có công nghệ mới, chị muốn sinh mấy đứa cũng được, sinh đôi hay sinh ba cũng không thành vấn đề…”
Vừa nói dứt lời, cô ấy lại lại có cảm giác không thích hợp cho lắm, trong phòng vốn dĩ đang ấm áp đột nhiên lại trở nên có chút lạnh lẽo.
“Ý bác sĩ Trang là nghi ngờ khả năng của tôi à?”
Lê Hoàng Việt cười như không cười, giọng nói có chút u ám, Vũ Tuyết Trang cảm thấy anh cười mà so với không cười còn đáng sợ hơn, lập tức nhìn sang Trần Khả Như với ánh mắt cầu xin, có điều, biểu cảm của Trần Khả Như cũng có chút kỳ lạ!
Chẳng lẽ Trần Khả Như không thích thụ tinh nhân tạo mà thích sinh nở theo phương pháp tự nhiên hơn? Vũ Tuyết Trang chẳng qua chỉ đùa chút cho vui thôi, dù sao thì xác suất để có thể sinh đôi là rất thấp, chủ yếu là do di truyền.
Vũ Tuyết Trang nhanh chóng nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc Việt, tôi nói sai rồi, tinh lực của anh có thừa, hô mưa gọi gió, tinh thần dũng cảm bất khuất tối nào cũng như tân hôn...Với thân thể của anh chắc chắn là không có vấn đề gì…”
“Vũ Tuyết Trang, cô ăn bánh kem trước đi!” Trần Khả Như vội vàng nhét miếng bánh kem cô đang cầm trong tay vào miệng Vũ Tuyết Trang, nếu để cô gái có tư tưởng bất chính này tiếp tục nói không biết cô còn nói ra những lời kinh hãi đáng sợ đến mức nào nữa!
Ánh mắt Hứa Mặc bỗng nhiên trở nên sợ hãi: “Tổng giám đốc Việt, cái này…”
Lê Hoàng Việt chỉ mím môi, ánh mắt thâm trầm không nói gì, vẻ mặt anh thoáng chút tức giận nhưng người khác khó có thể nhìn ra.
Lộp bộp.
Vẻ mặt Vũ Tuyết Trang đang vui vv đột nhiên thay đổi, cô ấy kêu lên một tiếng rồi nhăn mặt lại, lấy từ trong miệng ra một thứ sau đó ai oán kêu: “Mẹ nó chứ, cái người làm bánh kem này cũng thất đức quá đi, để một viên đá lớn như vậy vào đây, làm tôi suýt chút nữa mất mạng rồi!”
Tiếng lách cách vang lên, một đồ vật rơi xuống sàn nhà.
Trần Khả Như nhìn theo đồ vật, đột nhiên cảm thấy hơi chói mắt.
Đồ vật kia rơi xuống ngay bên cạnh chân Lê Hoàng Việt, bên ngoài còn dính một lớp kem, nhìn có chút đáng sợ
“Tổng giám đốc Việt, để tôi.”
Hứa Mặc vô cùng lo lắng, anh ta định lấy khăn lau một lúc, trong lòng bất đắc dĩ khẽ than một tiếng, đúng là không sợ đối thủ mạnh như lần, chỉ sợ đồng đội ngốc như heo, những lời này dùng trong trường hợp này tuyệt đối không thể sai!
Mọi bất ngờ mà họ vất vả chuẩn bị đã bị một đồng đội ngốc như heo là bác sĩ Trang phá hủy hoàn toàn.
“Không cần đâu, tôi tự làm được.”
Lê Hoàng Việt ngồi xổm xuống, dùng tay trực tiếp nhặt đồ vật lên, dùng khăn giấy lau lớp kem đi, trong nháy mắt, ánh sáng trong suốt như pha lê khiến người ta chói mắt.
Vũ Tuyết Trang ngơ ngác lên: “Ôi, là nhẫn sao!”
Xấu hổ thật, lúc trước đã nói là tổ chức sinh nhật cho Trần Khả Như sao, ai có thể nói cho Vũ Tuyết Trang biết sao cái nhẫn đó lại nhảy vào trong miệng cô ấy không! Vũ Tuyết Trang che miệng lại, được lắm, cô ấy suýt chút nữa thì ăn mất bánh kem nhẫn kim cương của Trần Khả Như rồi!
Lê Hoàng Việt vẫn luôn duy trì tư thế ngồi xổm, cho dù có là kẻ ngốc cũng biết anh đang định làm gì.
Không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh đèn cũng dần trở nên mơ hồ, cô mở to đôi mắt, con ngươi trong trẻo sáng lấp lánh, bên dưới vẻ mặt bình tĩnh là một trái tim đang dâng trào cảm xúc.
Biểu cảm của mọi người đột nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng và vô cùng cẩn thận.
Lê Hoàng Việt quỳ một gối xuống đất, trên tay anh cầm một chiếc nhẫn sạch sẽ, nhân lúc Trần Khả Như không kịp phòng bị, anh nắm lấy tay trái cô.
Cả người cô đắm chìm trong không khí tràn ngập hạnh phúc
Trong một ngày, mà mọi cảm xúc vui buồn đan xen lẫn nhau.
Tối hôm qua cô cảm thấy, hạnh phúc của chính mình có lẽ sẽ bị Trần Phương Liên phá hủy mất.
Nhưng khi tai nạn qua đi, hạnh phúc lại càng đáng quý hơn.
“Trần Khả Như, bác sĩ Như, Lê Hoàng Việt anh chính thức cầu hôn em, em có nguyện ý gả cho anh không?”
m thanh của anh vừa dứt khoát vừa nhẹ nhàng, khiến trái tim cô rung động, giọng nói anh phảng phất tựa gió xuân, thấm vào xương cốt cô, cô hơi cúi đầu xuống, anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chất chứa đầy chân thành, trong hề che giấu sự mong đợi.
Anh là một người đàn ông giỏi giang, có sự nghiệp, có danh vọng nhưng giờ phút này lại cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt cô, khao khát sự đồng ý của cô.
Đúng vậy.
Trước đây cô đã từng nói không muốn kết hôn với Lê Hoàng Việt. Hôn nhân đối với cô mà nói cũng chỉ là một hình thức, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cô tưởng rằng anh sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
“Trần Khả Như, xin lỗi em, ba năm trước anh không thể cho em một cuộc hôn nhân tốt đẹp, đúng là ba năm nay có quá nhiều khó khăn thử thách đối với chúng ta, nhưng chúng ta vẫn ở bên nhau, cho dù trước đây anh làm sai điều gì thì cũng mong em cho anh một cơ hội, về sau anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương em, chăm sóc em trọn đời...Gả cho anh, có được không?
Trần Khả Như ngây người ra, mắt cô hơi nóng lên, cổ họng nghẹn lại, xúc động không nói nên lời.
Có lẽ bầu không khí im lặng quá lâu, xung quanh bắt đầu rầm rộ lên.
“Gả cho anh ấy đi!”
“Gả cho anh ấy!”
Hết câu nói này tới câu nói khác, âm thanh ngày càng to hơn. Tuy không phải họ là người cầu hôn nhưng có vẻ còn phấn khích hơn cả Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như.
“Được.”
Cô gật đầu một cái thật mạnh, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Lê Hoàng Việt mỉm cười, đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út trên tay trái cô.