Cô đưa tay lên đè chặt lại nơi trái tim mình, trong đôi mắt của cô là nỗi đau đớn không rõ lý do và nỗi buồn phiền như đang muốn nuốt chửng lấy cô vậy.
“Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không gặp lại anh ấy nữa đâu.”
“Đời này, tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cho anh.”
“Anh hãy mau chóng tỉnh lại đi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh.”
“Có thể tôi sẽ chấp nhận anh chẳng hạn.”
“...”
Người ta nói người nằm ở trên giường bệnh lâu ngày sẽ không có ai nguyện ý chăm sóc tiếp, nhưng Tô Linh Vân mỗi ngày đều ngồi xuống chuyện trò cùng cậu ta như một thói quen. Nhưng mà, cho dù cô có nói bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì người đàn ông nằm trên giường kia vẫn trước sau như một, không hề có phản ứng gì.
Chẳng lẽ, đời này, Tống Quốc Minh cứ thế mà phải chịu hy sinh vì cô như vậy sao?
Khi mặt trời mọc, người của Lê Hoàng Việt mới tới đến nơi, có rất nhiều người đến đây, một loạt những ô tô sang trọng và có trị giá cao đỗ ở ngoài sân nhà của bác sĩ Linh.
Lê Chí Cường đỡ Lê Hoàng Việt vẫn đang ngủ vào ghế sau của xe, nhìn xung quanh phòng khám của làng Văn Quán một lượt. Hay thật, bọn họ tạo ra tiếng động ồn ào lớn như vậy ở dưới tầng mà bên trên cũng không hề có phản ứng gì cả.
Có một cái đầu nhỏ đi ra từ bên trong.
Trên lưng Minh Lâm đeo một cái cặp sách, mặc một chiếc áo sơ mi chữ T, nhìn sạch sẽ và chỉn chu, chắc là chuẩn bị đến trường học.
Lê Chí Cường cười hỏi: “Người bạn nhỏ, mẹ của cháu đâu rồi? Bọn chú phải đi bây giờ, cháu xem xem có thể giúp bọn chú gọi mẹ cháu tới đây một lát được không?”
Minh Lâm lại lần nữa bày ra dáng vẻ ông cụ non nói: “Mẹ cháu đang phải giúp bố cháu ăn cơm, các chú có việc gì thì cứ nói với cháu này, đều giống nhau cả thôi.”
Lê Chí Cường phát hiện đứa nhỏ này rất thú vị, người phụ nữ kia sinh đứa nhỏ này khi tuổi còn rất trẻ, thông minh lanh lợi một chút cũng tốt.
“Người bạn nhỏ à, ngày hôm qua, chú còn chưa có trả tiền phí phẫu thuật cho mẹ của cháu nên làm phiền cháu đi gọi mẹ tới đây, chú muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với cô ấy.”
Lê Chí Cường nhẹ nhàng xoa đầu của Minh Lâm nhưng lại bị cậu bé tránh đi mất.
Trong nháy mắt, Minh Lâm đã tránh xa anh ta rồi nghiêm trang nói: “Không cần đâu chú ơi, mẹ cháu đã dặn dò qua rồi, nếu chú trả tiền phí phẫu thuật thì cứ giao lại cho cháu là được, sau đó cháu sẽ đưa lại cho mẹ. Với lại, các chú cũng phải nhanh đi đi thôi, thôn nhỏ của chúng cháu không chứa nổi mấy nhân vật lớn như các chú đâu.”
“Thằng nhóc này…”
Sao Lê Chí Cường lại cảm thấy Minh Lâm có ác cảm với anh ta nhỉ, không phải ngày hôm qua vẫn còn tốt lắm à? Nghĩ kỹ lại, nếu như không có người lớn dặn dò thì một đứa trẻ như thế kia làm sao có thể nói ra được những lời này chứ.
Vì vậy, Lê Chí Cường ổn định lại tâm trạng.
Anh ta rút ra một tờ chi phiếu, đưa lại cho Minh Lâm: “Cho dù nói thế nào đi nữa thì bạn nhỏ à, rất cảm ơn cháu và mẹ cháu cùng với mấy thanh niên trong thôn về chuyện đêm qua. Sau này, chúng ta sẽ báo lại cho Tổng giám đốc Việt để trả ơn cho mọi người.”
“Chú à, coi chừng nói khoác lác sẽ bị trời phạt đấy ạ.”
Minh Lâm cầm lấy tờ chi phiếu, đôi mắt như ánh trăng nhìn chăm chú thật lâu, nó không có nhận ra nhiều chữ trên đó, nhưng mà có biết một chữ, còn xuất hiện rất nhiều ở trên đó, rốt cuộc đây là bao nhiêu tiền vậy… Chao ôi…
Nó xoắn xuýt trong chốc lát, tay chân nhỏ bé vội chạy vào phòng khám. Lê Chí Cường nhìn xung quanh mấy lần, thấy gần đây không có người nào cả, cũng cảm thấy lời nói của bác sĩ Linh rất có lý. Nơi đây chỉ là một địa phương nhỏ với phong tục dân gian thuần phác, bọn họ lại đấu súng rồi đánh bom nơ-tron, quả thật đã mang lại nhiều rắc rối cho mấy hộ gia đình ở đây. Vẫn nên rời đi sớm thì tốt hơn, nhỡ đâu con chó điên Lương Huy kia lại cắn người bừa bãi thì sao giờ.
Anh ta chui vào phía sau xe, ra lệnh: “Mau xuất phát đi.”
Ở cửa sổ trên tầng hai.
Có một bóng người mảnh khảnh đã đứng lặng im sau tấm màn rèm cửa sổ bằng lụa trắng từ lâu.
Khuôn mặt của cô như cái bóng, một nỗi buồn dày đặc hiện lên giữa hai hàng lông mày, rồi bỗng nhiên, một hàng dài xe ô tô lướt đi với bụi bay mịt mù, từ từ mất hút.
Lúc Minh Lâm đi vào trong phòng, đưa tấm chi phiếu cho Tô Linh Vân thì nghe được cô lo lắng nói: “Minh Lâm à, hôm nay con không cần đến trường đâu, thu xếp một số đồ vật này nọ rồi chúng ta mau chóng rời khỏi thôn.”
“Rời đi á? Tại sao vậy mẹ?”
Mặt Minh Lâm đầy khó hiểu và kinh ngạc.
Trước câu hỏi của đứa nhỏ, Tô Linh Vân trầm mặc rồi hơi cúi người, ngồi xổm xuống, hàng lông mày của cô nhíu chặt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Minh Lâm ngoan, bố của con bị bệnh, chúng ta cần đưa anh ấy đi tới một bệnh viện lớn để tiến hành kiểm tra, nói không chừng còn có thể chữa trị được.”
“Có thật là như vậy không ạ?”
Tuy Minh Lâm còn nhỏ tuổi nhưng mà có tấm lòng nhìn thấu được tất cả.
Nó nói thẳng ra: “Mẹ à, mẹ có chắc là không phải do các chú vừa đi hồi sáng không vậy?”
Minh Lâm đã suy nghĩ cả đêm rồi nhưng vẫn không nhớ ra được chú đẹp trai kia là ai.
Tô Linh Vân thở dài trong lòng, ánh mắt lóe lên, cô không ngờ được Minh Lâm lại nhạy cảm như thế. Đôi mắt cô trở nên rối loạn, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, chậm rãi nói: “Không phải như vậy đâu, thực ra là từ một tháng trước, mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, mẹ định sẽ rời bỏ phòng khám này, cứ để anh ấy ở lại đây cũng không tốt chút nào. Ở gần đây có một phòng khám về não, sắp tới sẽ có một chuyên gia đến đó, chúng ta đưa anh ấy đi xem thử…”
Cô cảm thấy rằng đó không được xem như là đang chạy trốn.
Hơn nữa, ngày hôm qua, Lê Chí Cường cũng không có nhận ra cô.
Trong nửa năm qua, cô đã có nhiều thay đổi, mọi người cũng đều nghĩ rằng cô đã chết.
“Vậy được rồi, mẹ ơi, giờ con đi gọi chú Trần Văn Bảo tới giúp chúng ta thu dọn đồ đạc nha.”
Minh Lâm nhanh chóng bị thuyết phục, nhiệt tình của nó tăng cao, chạy nhanh như chớp ra bên ngoài.
Ban đầu, Tô Linh Vân có hơi do dự không biết có nên gọi Minh Lâm lại không, bởi vì nếu nói với Trần Văn Bảo thì với thái độ của Trần Văn Bảo với cô sẽ… Sau suy ngẫm lại thì thấy thôi cứ kệ đi, một mình cô cũng không thể đưa Tống Quốc Minh đi được, hàng xóm với nhau cũng có thể giúp đỡ một chút.
Hơn nữa, phòng cô đang ở bây giờ cũng là do trong thôn cấp cho.
Đã ở đây nửa năm rồi, nói thật thì cô cũng thấy lưu luyến.
Nhưng mà, ngay cả tình cảm mọi người còn có thể bỏ được cơ mà, sau khi nghĩ kỹ lại cũng không còn thấy buồn chán như vậy nữa.
Trên thế giới này, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ đến lúc phải dừng lại thôi.
Sau khi bọn họ rời khỏi làng Văn Quán, có một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tuy chỉ là một chuyện ngoài ý muốn nhỏ nhưng vẫn khiến cho Tô Linh Vân cảm thấy rất đau đầu. Vốn dĩ là Trần Văn Bảo lái xe đưa bọn họ đi tới nhà mới, nhưng lại cứ cố chấp không để cho bọn họ xuống, một nam thanh niên hai mươi tám tuổi mà lại nói cần phải dựa vào Tô Linh Vân và muốn đi theo cô, sẵn sàng làm người giúp việc lặt vặt cũng được.
Trên đường cao tốc.
Bọn họ rất nhanh đã tới gần ranh giới Lê Xuyên, bọn họ đi tới bệnh viện để làm kiểm tra, một lát sau thì tới sân bay và chuẩn bị rời đi.
Lê Chí Cường đang tính toán như vậy thì lúc này Lê Hoàng Việt tỉnh lại.
“Trần Khả Như đâu rồi, cô ấy đâu rồi?”
Nghe thấy Tổng giám đốc Việt lại nói lung tung, Lê Chí Cường cảm thấy toát mồ hôi, buổi sáng vừa mới ồn ào xong mà giờ lại tiếp tục nữa rồi.
“Tổng giám đốc Việt à, Trần Khả Như không có ở đây, anh vẫn chưa tỉnh táo lại sao?”
“Dừng xe lại ngay.”
Lê Hoàng Việt đẩy người Lê Chí Cường, trong nháy mắt, hai tròng mắt đen trở nên sắc bén và hung ác, quát lớn.
Vừa mới nói xong lại ho khan mấy cái.
“Tổng giám đốc Việt à, đây là trên đường cao tốc không thể dừng lại được đâu.” Người lái xe không biết làm sao đành nói.
“Ở lối rẽ gần nhất, ngay lập tức quay đầu xe lại, lái xe trở về phòng khám lúc mà tôi bị trúng đạn đã ở ấy.”
Tuy rằng Lê Hoàng Việt thở không ra hơi, có hơi yếu ớt nhưng vẫn cho thấy sự uy nghiêm.
Đừng có nói là người lái xe, cho dù là Lê Chí Cường cũng không dám tự mình tìm đường chết mà vuốt râu hùm.
“Tổng giám đốc Việt, rõ ràng anh biết rằng…”
Lê Chí Cường muốn nói lại thôi, trong mắt nổi lên sự khó hiểu, mọi người đều biết sự thật rằng Trần Khả Như đã chết, vách núi cao như vậy, bên dưới còn có con sông chảy rất xiết, chắc chắn là đã chết.
“Cảm giác của tôi chưa từng mãnh liệt như vậy, cô ấy vẫn còn sống, tôi chắc chắn không nhận sai cảm giác từ tay của cô ấy.”
Trong đôi mắt đen của Lê Hoàng Việt như có tia sáng phát ra, cực kỳ chói mắt. Cả người anh trở nên kiên định hơn, tươi tắn linh hoạt hơn, giống như một cái xác dần mục nát lại một lần nữa được sống lại.
Lê Chí Cường lẩm bẩm: “Được rồi, Tổng giám đốc Việt à, cho dù anh muốn làm cái gì thì tôi sẽ đều ủng hộ anh cả.”
Cho dù có phải thất vọng quay về thì vẫn tốt hơn là hối hận cả đời.
Tuy là vậy, Lê Chí Cường vẫn cảm thấy hy vọng này thật xa vời quá.
Lê Hoàng Việt yêu cầu Lê Chí Cường kể lại cho anh nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm qua, càng nghe đôi mắt của anh càng đen lại.
Lê Chí Cường thì thào kể lại: “Trong phòng khám đó chỉ có một bác sĩ nữ, cơ mà cô ấy họ Tô, tên đầy đủ là Tô Linh Vân, tuổi vẫn còn rất trẻ nhưng đã kết hôn rồi, có một người chồng sống thực vật và một đứa con trai nhỏ mới sáu tuổi … blabla…”
“Chiều cao, hình dáng, giọng nói của cô ấy thế nào, đứa trẻ lớn lên có giống cô ấy hay không?”
“Dáng người cao, khoảng tầm một mét sáu mươi lăm, chưa tới một mét bảy, người hơi gầy. Khuôn mặt thì do cô ấy vẫn luôn đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ, tóc cắt ngắn, là một người giỏi giang, nói tiếng phổ thông không nghe thấy nói tiếng địa phương. Đứa nhỏ kia tên là Minh Lâm, da có hơi đen, trông không giống với bác sĩ Linh, có lẽ là giống bố nó đi…”
Sau khi trả lời xong, Lê Chí Cường thầm ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Việt, không lẽ anh đang nghi ngờ bác sĩ Linh là bà chủ sao?”
“Trên thế giới này không có điều gì là không thể xảy ra cả.”
Lê Hoàng Việt nói đầy ẩn ý nhưng mà Lê Chí Cường lại thấy được sự kích động trong lời nói của anh.
Hiện giờ Lê Chí Cường cảm thấy rất phiền não, nếu suy nghĩ cẩn thận lại thì sẽ phát hiện được bác sĩ Linh và Trần Khả Như có rất nhiều điểm giống nhau, cùng là bác sĩ phụ khoa, cũng rất giỏi ngoại khoa, tay nghề chữa bệnh rất tốt nếu không sao có thể dễ dàng được làm ở một phòng khám chứ. Hơn nữa, còn có thể lấy được viên đạn ra ngoài, là một bác sĩ có phương pháp lấy đạn rất thành thạo đấy.
Đêm qua, nếu anh ta có thể nhìn thấy được mặt của bác sĩ Linh thì tốt biết bao rồi.
Trong lồng ngực của Lê Chí Cường bỗng nhiên đập thình thịch. Trong lòng của Lê Hoàng Việt cũng đang nóng như lửa đốt nữa. Hai giờ sau, bọn họ lại lần nữa đi vào làng Văn Quán, lúc này đã là bốn giờ rồi.
Đối với Lê Hoàng Việt thì đây là thời gian rất dài.
Từng giây từng phút đều như đang tra tấn anh vậy.
Tới phòng khám trong làng Văn Quán, Lê Chí Cường vội vàng bước xuống xe nói: “Tổng giám đốc Việt, thân thể của anh bây giờ vẫn chưa thể động đậy được, nếu đúng bác sĩ Linh là Trần Khả Như, tôi cam đoan sẽ đưa cô ấy trở lại cho anh.”
Lê Hoàng Việt cũng không có phản đối, đôi môi mím chặt, ngẩng đầu lên, ánh mắt đen nhìn chằm chằm tầng trên của phòng khám trong làng Văn Quán, không để lộ ra suy nghĩ gì cả.
Lê Chí Cường bắt gặp một bác sĩ nam trung niên mặc áo blouse trắng, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi thăm: “Xin chào. Cho cháu hỏi là Tô Linh Vân, bác sĩ Linh ấy có ở đây không, cháu muốn tìm cô ấy vì có chuyện gấp.”
“bác sĩ Linh ấy hả, các anh đã tới chậm mất rồi, cả gia đình cô ấy vừa mới rời đi được nửa tiếng rồi.”
“Cái gì cơ?”
Hai tròng mắt của Lê Chí Cường như muốn rơi ra ngoài, anh ta lôi điện thoại di động ra, giơ tấm hình có mặt Trần Khả Như cho bác sĩ trung niên này xem, hai tay không tự chủ run lên hỏi: “Chú à, chú có thể cho cháu biết, có phải là người phụ nữ này không ạ?”
Đối phương hơi do dự một lúc sau đó như nhớ ra nói: “Cũng không giống bác sĩ Linh lắm, tóc hơi dài nhưng mà ánh mắt, mũi thì rất giống. Tôi đã sớm nghĩ tới cô ấy không giống với người ở nông thôn mà.”
Trong lòng Lê Chí Cường bị kích động mạnh, anh ta cố gắng kiềm chế lại sự run rẩy và khiếp sợ, hỏi tiếp: “Chú ơi, bác sĩ Linh là một người rất quan trọng đối với cháu, chú có thể nói cho cháu biết rằng cô ấy đi tới nơi nào không ạ?”
“Tôi cũng không biết đâu.”
Bác sĩ trung niên nhìn, thấy cậu thanh niên trước mặt gần như muốn khóc, cũng mềm lòng mà nói: “Tôi nghe nói là cô ấy đưa chồng đi chỗ khác khám bệnh rồi.”
“Cảm ơn chú ạ.”
Lê Chí Cường bị kích thích và xúc động tới rơi nước mắt, khi báo cáo với Tổng giám đốc Việt, trong lòng tràn đầy áy náy, xấu hổ và giận dữ.
Quả thật đã sai lầm rồi.
“Tổng giám đốc Việt, đợi tới khi tìm được bà chủ trở về thì anh hãy đánh tôi, trách mắng tôi thế nào cũng được.”
Ánh mắt của Lê Hoàng Việt ngày càng đen lại, anh ho khan mấy tiếng, sau đó nhớ tới điều gì nói: “Nửa tiếng sao? Vừa nãy khi chúng ta ở ngã tư hình như có bắt gặp một chiếc xe bán tải hơi cũ đúng không, trên xe còn có rất nhiều đồ gia dụng nữa, có có một bình dưỡng khí nữa nhỉ?”