Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 64: Chương 64: Tôi muốn rời khỏi




Toàn bộ quá trình Trần Khả Như chỉ đóng vai một cái bình hoa cao quý xinh đẹp lạnh lùng, nhìn thấy người lớn cô rụt rè cười một cái.

Nhưng cái cảm giác hạnh phúc và rung động khi được trở thành một cặp đôi danh chính ngôn thuận với Lê Hoàng Việt như muốn tràn ra khỏi trong lồng ngực.

Cô trở thành nàng công chúa trong truyện cổ tích, dựa vào lồng ngực của chàng hoàng tử.

Cô và Lê Hoàng Việt được những người xung quanh khen rồi lại khen, nào là trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, rồi vô cùng xứng đôi... Tóm lại là dùng tất cả những từ ngữ hay nhất để nói về cô vẫn không đủ.

Dưới ánh sáng của chiếc đèn thủy tinh xa xỉ tráng lệ, dường như cô hơi lâng lâng.

Cô lén lút nhìn một bên mặt anh, góc cạnh sắc nét, rõ ràng động tác và vẻ mặt của anh đã thể hiện sự hơi mất kiên nhẫn nhưng anh lại giấu đi, cho thấy đó là sự ứng phó tự nhiên trong lúc cười nói, phóng khoáng và tự do.

Lê Hoàng Việt thật đúng là... Trần Khả Như bất giác nở một nụ cười, ánh mắt trở nên mơ màng.

Trong một góc.

Đàm Thu Trang uống từng ngụm rượu vang, cô ta đã ứng phó xong rất nhiều người đàn ông, ánh mắt luôn lơ đãng lướt qua Lê Hoàng Việt.

Trong đôi mắt đẹp của cô ta chứa sự ghen ghét và oán hận nồng đậm, uổng công cô ta tự nhận mình là người thông minh thế mà lại bị đặt trong tay một người phụ nữ nham hiểm và bị đùa bỡn.

Thì ra Trần Khả Như vẫn luôn xem mình tự diễn trò hề, Đàm Thu Trang sống trên đời hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ cô ta thảm hại như vậy!

Trần Khả Như, cô hãy nhớ kỹ, Đàm Thu Trang tôi thề đời này tuyệt đối sẽ không để cô được đắc ý giống như hôm nay nữa đâu!

Người cuối cùng được đứng bên cạnh Lê Hoàng Việt chắc chắn phải là tôi!

Đàm Thu Trang không phải là nhân vật chính thế nên chẳng có ai để ý tới cô ta.

Người dẫn Chương trình trên sân khấu phát biểu, ví dụ như cảm ơn khách mời, chúc mừng tám năm tập đoàn Á Châu được thành lập... Chẳng mấy chốc đã tới lượt Lê Hoàng Việt: "Xin mời tổng giám đốc Lê lên phát biểu vài câu."

Ánh sáng lập tức chiếu vào Lê Hoàng Việt.

Tiếng vỗ tay từ từ vang lên.

Nói thật, giờ Lê Hoàng Việt hơi ghét cái bước này, anh buông tay Trần Khả Như ra và chậm rãi đi lên dưới ánh mắt của mọi người.

Lễ kỷ niệm hàng năm tới tới lui lui là để tiếp nối người đi trước, mở lối cho người đi sau, chỉ ra các thành tích của tập đoàn trong suốt một năm qua và đưa ra các kế hoạch chủ chốt cho doanh nghiệp tương lai.

Trần Khả Như đã thấy rất nhiều mặt khác nhau của Lê Hoàng Việt, nhưng cô lại không biết khi tự mình đến tận nơi nhìn anh tràn đầy khí thế, dáng vẻ biến nặng thành nhẹ, tinh thần phấn chấn và sự chững chạc thể hiện qua hai hàng lông mày, dáng vẻ cao cao tại thượng, tự do tiêu sái lại càng thêm rung động lòng người như thế.

Thỉnh thoảng ánh mắt của anh sẽ dừng lại trên khuôn mặt cô trong chốc lát rồi lại lướt đi và tiếp tục nói một cách chậm rãi. Lúc anh và cô cùng nhìn nhau chỉ trong một cái chớp mắt, Trần Khả Như cảm thấy hai gò má mình đang nóng lên.

Anh là tổng giám đốc của Á Châu, nhất định phải làm chủ đại cục.

"Lâu lắm không gặp, Khả Như."

Trần Khả Như miễn cưỡng hoàn hồn lại, cô nhận ra người đang ở trước mặt mình là Phan Huỳnh Đông.

Cô hơi kinh ngạc một chút rồi hiểu ra, anh ta vốn là bạn của Lê Hoàng Việt nên anh ta xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là, không ngờ lúc nãy cô lại không phát hiện ra anh ta.

"Đã lâu không gặp anh Phan, anh và Xuân Mai vẫn tốt chứ?”

Từ sau lần từ chối Phan Huỳnh Đông lần trước thì hai người không gặp lại nhau nữa. Sau khi chia tay thì giữa nam nữ không có tình bạn đơn thuần, cũng chẳng có sự mập mờ nam nữ.

"Nếu như tôi nói không tốt thì cô có thương cảm cho chúng tôi không?"

Dường như Phan Huỳnh Đông không nói dối, dưới đôi mắt của anh ta có hai quầng thâm, sắc mặt hình như cũng không được tốt lắm, Trần Khả Như chỉ mới liếc mắt đã nhận ra nguyên nhân là do thức khuya một thời gian dài.

"Anh Phan...'' Trần Khả Như lưỡng lự.

"Tôi nói đùa thôi, cô đừng để ý, tôi đã chết tâm rồi." Anh ta ngượng ngùng cười nói, dáng vẻ rõ ràng rất thoải mái, nhưng lúc thu hồi lại ánh mắt dường như hơi cô đơn.

Bây giờ Phan Huỳnh Đông rất giống một người bị thất vọng.

"Xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, trong chuyện tình cảm thì phải là cả hai bên đều tình nguyện, nếu cô thật sự cảm thấy đã phụ lòng tôi thì nói chuyện phiếm với tôi đi, được không?"

Phan Huỳnh Đông nhẹ nhàng nói, nhìn như trưng cầu ý kiến của cô nhưng thực ra lại lấy lui làm tiến, khiến cho người khác không thể từ chối yêu cầu của anh ta.

Trần Khả Như nhìn thoáng qua Lê Hoàng Việt vẫn đang phát biểu, chắc là một lúc nữa cũng chưa xong đâu nên gật đầu đồng ý.

Cô chỉ đi một lát thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.

Ở cửa sổ sát đất cuối hành lang, khung cảnh yên tĩnh trái ngược hoàn toàn với bầu không khí huyên náo long trọng của bữa tiệc ở trong phòng.

Nhưng mà Trần Khả Như cảm thấy bầu không khí rất trong lành, hít thở thông và đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Đèn neon ngoài cửa sổ nhấp nháy liên tục, hai người sóng vai đứng đó và nhìn về phía xa xăm.

"Khả Như, tôi định rời khỏi thành phố Đà Nẵng."

Hai người im lặng một lúc lâu, Phan Huỳnh Đông đột nhiên lên tiếng, giống như đã hạ quyết tâm từ lâu rồi.

Trần Khả Như quay lại, cô nhìn thấy mặt anh ta vùi dưới ánh sáng lờ mờ, tối tăm không rõ, cô bình tĩnh hỏi: "Sao lại đột ngột như vậy?"

"Tôi đã đầu tư vào mấy hạng mục ở thành phố Hải Phòng phía bên kia rồi, tôi định tới đó ở, mà ở đó ba mặt gần biển, cây cối tươi tốt, bầu không khí cũng tốt."

"À." Không hiểu sao Trần Khả Như lại có nhiều loại cảm xúc đan xen, nhưng mà cô cũng không đến mức tự mình đa tình nghĩ là người ta cố tình tránh cô mà chạy trốn tới thành phố Hải Phòng.

Thành phố Hải Phòng là một thành phố du lịch, mặc dù kinh tế không phát đạt bằng thành phố Đà Nẵng nhưng mà cũng không tệ. Nếu như di chuyển bằng đường sắt cao tốc thì khoảng một ngày là tới rồi.

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không yên lòng hỏi: "Vậy Xuân Mai thì sao, cô bé có đồng ý đi không?"

Phan Huỳnh Đông nở một nụ cười: "Tịnh rất thích khí hậu và nhiệt độ ở đó, một năm bốn mùa chỉ cần mặc áo ngắn tay là được, lại còn có thể tới biển bơi lội cả ngày, không chia ra bốn mùa rõ rệt như thành phố Đà Nẵng, nhiệt độ chênh lệch lớn quá nên rất dễ bị cảm."

"Vậy à."

Trần Khả Như phối hợp đáp một câu, cô mơ hồ nhận thấy sự đau khổ và bất đắc dĩ hiện lên trong mắt Phan Huỳnh Đông.

Cho dù Xuân Mai có đồng ý hay không thì chuyện này cũng không liên quan gì tới cô. Cô cùng lắm chỉ là bác sĩ riêng của Xuân Mai mà thôi, sau này sẽ có một người mẹ mới đối xử tốt với Xuân Mai.

"Lúc đầu tôi cứ nghĩ là Lê Hoàng Việt không thật lòng, nhưng tôi không hiểu được những hành động bây giờ của anh ta. Mặc dù tôi cũng không nghĩ anh ta là một người sẽ hờn dỗi hay hành động theo cảm tính nhưng sự thay đổi trong thái độ của anh ta đúng là kỳ cục..."

Phan Huỳnh Đông tự giễu nở một nụ cười: "Thôi xong, hình như tôi vừa nói xấu anh ta."

Trần Khả Như cảm giác được sự lưu luyến và không cam lòng trong lời nói của Phan Huỳnh Đông, cô đã hạ quyết tâm, sẽ không khiến người khác mất thanh xuân của mình, cho dù là ảo tưởng cũng không được.

"Anh Phan, tôi cảm thấy giờ tôi phải nói thật với anh. Trước đây vì hiểm lầm nên tôi mới gả cho Lê Hoàng Việt, nhưng người thông minh như anh chắc là cũng đã nhìn ra rằng từ đầu tới cuối tôi vẫn yêu Lê Hoàng Việt." Cô chỉ vào chỗ trái tim mình, thâm tình nói: "Chỗ này, chưa từng chứa ai hết."

"Khả Như, cô..."

Phan Huỳnh Đông hơi kinh ngạc, trước đây anh ta luôn cảm thấy Trần Khả Như là một người phụ nữ tỉnh táo không cảm xúc, mà đúng là như thế, nếu không thì sao cô lại kết hôn với Lê Hoàng Việt sau khi anh ta đã ngoại tình cả trăm lần? Thật không ngờ, điều khiến anh ta không thể tin được nhất là từ đầu đến cuối Trần Khả Như vẫn luôn yêu Lê Hoàng Việt, một người đàn ông mà theo anh ta là cặn bã chính cống.

"Vốn dĩ tôi vẫn luôn nghĩ là nếu như người chạy lên sân thượng bệnh viện cứu cô ngày hôm ấy là ta thì tốt biết bao?" Anh ta thoải mái cười một tiếng: "Giờ tôi chợt phát hiện ra mình ngu quá rồi..."

"Anh Phan, cảm ơn sự yêu quý của anh. Nhưng mà sau này hãy quên người phụ nữ không tim không phổi như tôi đi." Trần Khả Như cúi người thật sâu với anh ta.

"Tôi có một tiếc nuối là lần trước không thể khiêu vũ với cô, cô có thể đáp ứng nguyện vọng này của tôi trước khi tôi đi được không?"

Phan Huỳnh Đông làm ra một tư thế mời, suy nghĩ của Trần Khả Như chạy về hai tháng trước, cảnh tượng lúc đó hiện ra rõ mồn một trước mắt cô.

Đúng lúc cô đang định đồng ý, cô đột nhiên nghĩ tới cái tính khí của Lê Hoàng Việt... Nói thật, cô không biết cô có thể chọc cho anh tức lên hay không, nếu vaayh sẽ kéo theo rất nhiều chuyện không hay.

Hai tháng trước cô do dự với Phan Huỳnh Đông, Lê Hoàng Việt tức giận kéo cô đến một căn phòng nhỏ u tối, hung ác dạy dỗ cô một trận.

Cái cảm giác bị giẫm đạt tôn nghiêm đến nát vụn, không thể phản kháng được đến nay cô vẫn không thể quên, nó đã trở thành một chấm đỏ nhỏ bé có thể bỏ qua không tính nữa, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó.

"Anh Huỳnh Đông, bà xã tôi chắc là không thể khiêu vũ với anh được, xin lỗi anh. Yêu cầu của anh đơn giản thế nhưng lại không đáp ứng được."

Lê Hoàng Việt đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, gương mặt thoáng chốc trở nên u ám.

Anh bước từng bước, như thể ánh đèn trên đầu càng ngày càng tối hơn.

Trần Khả Như và Phan Huỳnh Đông cùng quay người, Trần Khả Như chỉ nhíu mày mà không hề bối rối.

"Hoàng Việt, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang nói đùa với Bác sĩ Trần thôi." Phan Huỳnh Đông vội vàng giải thích, không phải anh ta đang bào chữa cho mình mà là sợ gây thêm phiền phức cho Trần Khả Như.

Anh ta thừa nhận, bởi vì cảnh tượng này quá quen rất dễ khiến anh ta bị lẫn lộn, hình ảnh lúc đó cũng rất rõ ràng. Anh ta không khỏi hoài nghi, liệu có đúng là Lê Hoàng Việt sẽ một lòng một dạ với Trần Khả Như không, hay là chỉ để thõa mãn ham muốn cá nhân và hư vinh của mình.

Trần Khả Như cảm thấy giải thích với Lê Hoàng Việt cũng chả được gì nên vẫn cứ im lặng.

"Sao tôi lại hiểu lầm vợ của mình chứ, vợ, em đã từng nói, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ không rời bỏ anh, có đúng vậy không, hả?"

Lê Hoàng Việt dễ dàng kéo Trần Khả Như vào trong lồng ngực, anh gọi cô lưu loát như thế giống như là đã xưng hô lâu thành thói quen, hay đây chỉ là ảo giác của Trần Khả Như?

Anh cưỡng ép giữ cô trong khuỷu tay, Phan Huỳnh Đông nhìn cô, Trần Khả Như gật đầu một cái, lúc này cô mới hiểu được nặng nhẹ, Lê Hoàng Việt đúng là mang nặng chủ nghĩa đàn ông, điều mà anh muốn là thể diện của mình.

Cô bắt đầu có kiểu như này từ bao giờ vậy!

"Tôi còn bận vài việc nên đi trước đây, chúc hai người hạnh phúc."

Phan Huỳnh Đông vội vàng rời đi, anh ta vẫn cảm thấy hơi không cam lòng.

Nếu tương lai có một ngày Lê Hoàng Việt thay lòng...

"Thế nào, hai người có chuyện gì chưa nói được mà phải tới đây vậy? Nếu tôi không tới thì cô sẽ đồng ý khiêu vũ với anh ta à?"

Phan Huỳnh Đông vừa đi, tay Lê Hoàng Việt đặt trên eo cô càng tăng thêm lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.