Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 304: Chương 304: Tôi sẽ trở về với anh




Trần Khả Như nhìn vào gương chiếu hậu, mặt mũi Mike nhe nanh múa vuốt, lại tràn đầy tự tin.

Lê Hoàng Việt không giết Mike, cũng có thể xem là thỏa hiệp.

Nhìn phản ứng góc nghiêng của anh, cũng không phải không lo sợ như đã nói, chỉ có điều anh luôn che giấu trước mặt cô.

Lái xe được một đoạn, đột nhiên, thân xe nặng nề run lên, lốp xe nổ bốp, cắt ngang những dòng xe cộ đông đúc, người đi như mắc cửi hai bên đường dừng lại.

Trần Khả Như giật mình, thấy Lê Hoàng Việt ở ghế trước đã xuống xe, sau khi mở cửa, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô: "Đi với anh."

Trần Khả Như không thể chống lại, đi theo bước chân anh.

Hai người nắm tay nhau, đi thẳng qua phố xuyên qua hẻm. Từ góc nhìn của Trần Khả Như, góc nghiêng lạnh lùng của Lê Hoàng Việt, cùng đường nét cao dài của anh. Nơi đường phố một đất nước xa lạ, kiến trúc hai bên liên tục tràn ngược ra sau, cô không thể nói ra được hết sự thỏa mãn dào dạt trong lòng.

Mong giờ khắc này sẽ kéo dài đằng đẵng như đất trời, không có điểm kết thúc.

Sau khi đi vội chừng mười mấy phút,Trần Khả Như thở hổn hển hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Lê Hoàng Việt quay đầu lại nói: "... Đi gặp bác sĩ Allen."

Chần chừ một lúc mới trả lời được, nghĩa là anh chưa cân nhắc kỹ.

Hoàng gia có thể dễ dàng điều tra được những hoạt động thường xuyên và liên hệ của Lê Hoàng Việt với Bác sĩ Allen ở nước Ý. Phải biết, họ hiện đang chống lại toàn bộ hoàng gia nước Ý, cơ quan quyền lực cao nhất. Hai người chống lại một quốc gia,, hầu như không có phần thắng.

Trần Khả Như dừng lại, không nói gì. Mặc dù cô rất muốn kiểu cách nói cô không muốn liên lụy đến bác sĩ Allen, nhưng đối mặt với môi trường xa lạ, xem ra không còn cách nào tốt hơn.

"Hoàng Việt, anh biết đường sao? Sao em có cảm giác đây không phải lần đầu tiên anh đến nước Ý nhỉ?"

"Em đoán xem?"

Mặt Lê Hoàng Việt không chút cảm giác, nói đùa: "Thử vận may mà thôi."

Cả hai định đi về phía trước, nhưng phát hiện có bức tường cao ba, bốn mét chắn đường.

Giờ thì Trần Khả Như thực sự tin đây là lần đầu tiên Lê Hoàng Việt đến nước Ý. Anh dẫn họ đâm thẳng vào ngõ cụt. Cả hai quay lại. Chẳng biết từ lúc nào phía sau đã có mấy chục người mặc đồng phục tụ lại. Cầm đầu chính là Mike, mới tách họ ra chưa đầy nửa giờ.

Cả người anh ta lạnh lẽo lại mang theo cảm giác ma quái, tựa như ác quỷ không chịu tiêu tán, khiến người căm hận.

“Tôi đã nói rồi, các người không trốn được đâu. Lê Hoàng Việt, lần này, mày tự chui đầu vào rọ!” Mike hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua Trần Khả Như phía sau Lê Hoàng Việt, trong lòng không biết buồn hay vui.

Lê Hoàng Việt híp mắt, tròng mắt lay động, dửng dưng nói: "Một thằng tây lông như mày cũng biết cái gì gọi là tự chui đầu vào rọ, cái gì là mưa sa bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam cơ đấy?"

"Lê Hoàng Việt, tao muốn xem xương mày cứng, hay miệng mày mạnh hơn."

Thần sắc Mike căng thẳng, ra lệnh: "Người đâu, lên hết cho ta!"

"Chờ đợi!"

Một giọng nữ hét lên.

Trong ngõ, có tiếng đáp lại thanh thúy.

Cô từ phía sau Lê Hoàng Việt đi tới phía trước, khí thế không chút nào thua kém: "Mike, sao anh phải ép chúng tôi đến bước đường cùng? Anh biết, tôi rất ghét anh, sự kiên trì của anh dai dẳng đến nực cười!"

"Cô là vợ chưa cưới của tôi, cô nghĩ tôi sẽ cho phép người phụ nữ của mình ở cạnh người đàn ông khác chắc?"

Trong lòng Mike vô cùng khó chịu, thậm chí có chút tức giận. Từ đôi mắt của Trần Khả Như, anh ta thấy được sự chán ghét, hốc mắt cay xè. Vẻ ôn hòa của người phụ nữ này đều là ngụy trang, cô chỉ diễn trò, cô không hề muốn xem phim cùng anh ta khi cô, tất cả chỉ là diễn trò.

“Ai là vợ chưa cưới của anh, chồng tôi chỉ có một, chính là Lê Hoàng Việt. Hai ngày nữa tôi sẽ không đính hôn với anh.” Trần Khả Như nặng nề nắm chặt cánh tay Lê Hoàng Việt, ánh mắt sáng rõ và kiên định.

Mike trào lửa giận, sắc mặt tối sầm lại.

Trần Khả Như tiếp tục: "Mike, để tôi nói cho anh biết sự thật. Những gì công chúa Thư cam kết đồng ý anh đều không thể, bởi vì tôi đang mang thai, nên không thể kết hôn với anh. Chẳng lẽ anh thích đầu mọc sừng?"

"Cái gì?" Tròng mắt Mike kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng đảo qua phần bụng phẳng lì của cô, miệng vẫn căm tức chối bỏ: "Không thể nào có chuyện này, cô đang nói dối tôi! Sao có chuyện trùng hợp như vậy, anh cố tình nói dối!"

Thấy đối phương nói chắc chắn vậy, nhất thời Trần Khả Như dở khóc dở cười, nghiêm mặt nói: "Anh chắc cũng biết tôi là bác sĩ, không bao giờ lấy chuyện này ra làm trò đùa. Huống chi chuyện này còn rất nghiêm trọng! Tôi lừa được anh nhưng không thể giấu giếm công chúa Thư được. Anh nghĩ rằng người như bà ta sẽ mặc cho người khác định đoạt sao? Bà ta thừa biết tôi có thai nhưng vẫn nhất quyết đem tôi gả cho anh!"

"Một người phụ nữ ích kỷ như bà ta, anh có chắc sau khi hợp tác với bà ta, bà ta sẽ không quay lại đối phó với anh chứ? Còn bây giờ, bà ta đã tính kế với anh. Bản chất của việc liên hôn hợp tác là lừa dối, anh vẫn muốn sao?"

Từng việc làm của Tô Mi đen tối lại khiến người khác tức lộn ruột, Trần Khả Như không chắc hậu quả sẽ ra sao, nhưng lúc này chỉ có thể dựa vào thế hiểm để chống cự.

Đến lúc này biểu tình trên mặt Mike mây vần gió vũ, sau một trận chiến đấu kịch liệt, cuối cùng anh ta hạ quyết tâm, hai mắt lạnh lẽo lóe lên, nói:

"Trần Khả Như, cô không cần phải ba hoa khoác lác! Cô cho rằng tôi sẽ tin mấy lời bậy bạ của cô sao? Mọi người nghe đây, người đàn ông sống hay chết, các người cứ liệu mà làm, tóm lại tôi phải tóm được gã ta! Bất kể thủ đoạn hay hậu quả ra sao!"

"Vâng!"

Trong lòng Trần Khả Như thở dài, Mike thực sự quá cứng đầu. Cô nói từ nãy, xem ra lần này cô và Lê Hoàng Việt gặp nguy hiểm!

Lê Hoàng Việt đẩy cô vào một góc bên cạnh an ủi: "Chờ anh ở đây."

Sau đó, cô đã bị bỏ lại với sự trở lại của một người đàn ông.

Trần Khả Như không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy Lê Hoàng Việt không thay đổi, mỗi lần như vậy đều bố trí ổn thỏa cho cô ở một bên xem cuộc chiến. Tất nhiên, lần này thắng bại khó liệu.

Người của Mike có súng, lý do bọn họ có súng còn hơn lý hơn cả cảnh sát.

Vì vậy, tất cả sự giằng co và tiếng thở phập phồng chỉ đang đang lãng phí thời gian trước khi có nhiều ít thương tổn thôi.

Trần Khả Như không có ngăn cản anh, Lê Hoàng Việt trong mắt cô là anh hùng cái thế, nếu như Lê Hoàng Việt trực tiếp đầu hàng, nhất định sẽ khó chịu hơn chết, vậy tại sao không cho anh phát huy.

Nhưng khi thấy anh vén tay áo lên, đối mặt với mười mấy gã đàn ông cường tráng đang nhao nhao muốn thử, vẻ mặt lạnh lùng, môi mỏng nhếch lên nói: "Chúng mày cùng lên đi."

Trên người anh tỏa ra khí thế bức người, rõ ràng là yếu thế, lại có chút khó lường.

Mike cười lạnh, khóe miệng, khóe mắt đều mang vẻ giễu cợt, giễu cợt Lê Hoàng Việt không biết tự lượng sức mình, ra vẻ ta đây trước mặt Trần Khả Như, gã thật sự cho rằng mình là Ultraman hay Superman?!

Lê Hoàng Việt, tiếp theo tao sẽ cho mày nếm mùi thất bại!

Còn chuyện cái thai, sau này sẽ tìm công chúa Thư đòi lời giải thích, nuôi con cho người khác, anh ta chưa có cao thượng thế đâu!

Nhất thời, cả chục người xông lên, trong miệng hò hét như đang trợ uy.

Đây là một ngõ cụt, Trần Khả Như thậm chí không thể nghĩ ra tại sao ở đế đô nước Ý lại có một nơi kỳ quái như vậy, trong góc tối, ánh mặt trời không thể xuyên qua, hoàng hôn chìm xuống, như bị thượng đế quên lãng.

Bóng người chồng chéo, Lê Hoàng Việt giơ tay, đá chân, xoay người, động tác nhanh nhẹn, chính xác, bước chân khéo léo, bén nhạy, mỗi cú đấm cú đạp đều dùng toàn lực, hết lần này đến lần khác vô hiệu hóa đòn tất công của đối phương.

Ước chừng ba hoặc bốn người cùng một lúc, khung cảnh khá hỗn loạn, gần như trong ba lớp ngoài ba lớp quấn lấy Lê Hoàng Việt.

Hai mươi phút sau, hơn nữa đám người đều bị anh đánh gục, thở không ra hơi, nhất thời khó mà gượng dậy.

Trong khoảng thời gian này, trái tim của Trần Khả Như bị căng thẳng đến tột đỉnh. Mắc dù cô nhìn Lê Hoàng Việt không chớp mắt, không cách nào ngăn cản động tác xào đến hoa cả mắt, siết chặt hai lòng bàn tay sẵn nhũn cả ra, phát hiện mình vẫn không có sức lực.

Lê Hoàng Việt... không thể đánh bại bọn họ.

Cô vô cùng sợ hãi, ai biết giây kế tiếp, người ngã xuống đất sẽ là ai!

Trạng thái sợ hãi lúc này hoàn toàn khác lúc Lê Hoàng Việt bỏ rơi cô, so với tình cảm thì tính mạng quá quý giá, cảm giác chiếm cứ đầu óc khiến cô bất cứ lúc nào cũng có thể bốc đồng bước lên. Nhưng cô không thể, thân thể cô không phải chỉ có mình cô.

Mike thích thú quan sát, anh ta rõ ràng đang dùng chiến thuật thay phiên chiến đấu để tiêu hao thể lực của Lê Hoàng Việt, đúng là loại hèn hạ, vô liêm sỉ!

Trần Khả Như vô cùng căm ghét chính mình, cô lại khiến Lê Hoàng Việt rơi vào hiểm cảnh!

Thời gian trôi đi, trận chiến diễn ra ác liệt gần bốn mươi, năm mươi phút. Cực hạn của một người rốt cuộc có thể mạnh tới mức nào, có thể chịu tới khi nào?

Dần dần, Lê Hoàng Việt từ vị trí ưu thế dần rơi vào thế bất lợi, thể lực cạn kiệt, mái tóc đen ngắn thấm đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng cũng ướt sũng. Rõ ràng anh đã mệt đến cực độ, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo, vô cùng cố chấp.

Đột nhiên, một nắm đấm đập vào mặt anh, thoáng chốc chỗ đó sưng lên.

Trần Khả Như kêu lên một tiếng, cho dù che môi cũng không giấu được, tiếp theo là mưa đấm đá như cuồng phong, một cái, hai cái,... đếm không hết từng tiếng đánh đập trên da thịt, bọn họ không chút lưu tình nện khắp nơi trên người anh.

Lúc ở biệt thự Sơn Lâm cũng thế này, cảm giác đau thấu tâm can hôm đó lại ào ạt đến như nước lũ.

Lê Hoàng Việt hoàn toàn bại trận, anh không phải thần, cũng đâu có thần lực trời sinh.

Anh ấy thích nâng cao khí thế của mình.

Khi anh cuộn mình trên những viên gạch lạnh lẽo phủ đầy cỏ xanh, chịu đựng những đòn tấn công của đám người kia hết lần này đến lần khác, gò má và ngũ quan của anh chỉ trong chốc lát tràn ngập mùi máu tươi, chẳng cách nào phân biệt được. Trần Khả Như không nhịn được nữa, hô lên: " Dừng lại! Dừng lại! Mike, anh bảo họ dừng lại!"

Cổ họng khàn khàn, mũi chua xót, trái tim bức bối như bị rút sạch máu, mọi thứ mà Lê Hoàng Việt phải chịu đựng đều là do cô gây ra.

"Trần Khả Như, tại sao tôi phải nghe lời cô, cho tôi một lý do?"

Trong sự hỗn loạn, đôi mắt nâu của Mike khẽ nhếch lên, anh ta khẽ liếc cô, ánh mắt sắc bén, tàn nhẫn.

Trần Khả Như cố nén khó chịu và bi thương, nói từng chữ: "Tôi sẽ trở về với anh, để anh ấy đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.