Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 144: Chương 144: Trần Khả Như, em có ở bên trong không




Mọi người nhìn xung quanh, giọng nói lạnh lùng phát ra từ một cô gái trẻ tuổi.

Trần Khả Như.

Rất ít bác sĩ đến Sìn Hồ với tư cách là tình nguyện viên, nữ bác sĩ và y tá lại càng ít.

Những người theo đến xã Căn Co thì càng hiếm có khó tìm.

Bác sĩ Khả Như là một sự tồn tại đặc biệt. Tinh thần dũng cảm của cô đáng để mọi người kính nể.

Mười mấy phút sau, Trần Khả Như cùng mấy người Nguyễn Minh Đức, Phạm Đức Huy lái xe tới hiện trường tai nạn. Trước đã có hai nhóm điều trị rút lui nên nhân viên y tế đặc biệt khan hiếm, hiện tại chỉ có Trần Khả Như và một nam bác sĩ khác đến hiện trường.

Mấy ngày nay, Trần Khả Như luôn luôn ở trong lều. Đối mặt với thương vong vô số, thực sự nhìn thấy tận mắt nhà cửa, công trình sau trận lở đất, đổ nát, bụi bặm, sỏi đá... Cảm giác mọi thứ bị san bằng dễ như trở bàn tay, chiếm trọn suy nghĩ và bộ não của cô. Thật sự quá sốc.

Thiên tai giống như một trận chiến không mùi thuốc súng. Đáng buồn là, đối chọi với quy luật tự nhiên, sinh mạng nhỏ bé không đáng một đồng, càng không cách nào lay chuyển được.

Phan Huỳnh Đông kéo cô, "Bác sĩ Khả Như, chị đứng lui ra ngoài chút, đừng tiến tới sát quá".

"Ừ, cám ơn!"

Trần Khả Như và một vài nữ y tá lo lắng chờ đợi bên ngoài, nhìn các cơ quan chức năng và tình nguyện viên được trang đầy đủ và được đào tạo bài bản tiến hành công tác cứu hộ.

Lồng ngực Trần Khả Như đột nhiên khó chịu, đầu cũng choáng váng, có lẽ là do thời tiết ở đây mưa ẩm quá nhiều, ảnh hưởng đến hô hấp"

“Chị làm sao thế?"

Một trong những nữ y tá quan tâm hỏi.

"Không sao, chị tới đó nghỉ ngơi một chút".

Trần Khả Như khoát khoát tay, ôm ngực, chậm rãi đi tới cách đó không xa, ngồi xuống.

Có lẽ gần đây cô thực sự quá mệt mỏi, cô ngước ra xa. Cứu hộ là một nhiệm vụ nguy hiểm và gian khổ, không thể một chốc một lát là cứu được người ra ngoài. Hơn nữa có thể sống sót sau khi bị vùi lấp, chắc chắn cực kỳ may mắn.

"Hu hu..."

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng khóc yếu ớt.

Rất nhỏ, rất nhẹ, nghe như tiếng mèo con kêu.

Chưa ý thức là việc gì, Trần Khả Như bước tới chỗ phát ra âm thanh, đến trước một căn nhà cấp bốn bị sập, tiếng thút thít còn rõ hơn trước.

Trần Khả Như đánh bạo, tình cờ nhìn thấy một cái hốc nứt ra từ bức tường đổ sấp. Cô từ từ đến gần, hét vào cái hốc: "Có ai không?"

Không có ai đáp lại, nhưng một tiếng khóc đã đến thay câu trả lời.

Đôi mắt cô tối sầm lại, mặt biến sắc, có vẻ đây là giọng nói của một đứa bé.

"Bé ơi, đừng sợ, cô tới cứu cháu đây".

Cô vừa hô xong, đứa trẻ bên trong liền òa lên nức nở, càng khóc nhiều hơn.

Trần Khả Như lúc đó không nghĩ ngợi nhiều, khom người cố chui vào. Bởi vì kết cấu chỗ này khá chắc chắn, khe hở quá nhỏ đối với đàn ông trưởng thành, thân hình mảnh mai sẽ dễ chui vào hơn.

Lần mò giữa những lớp đá gập ghềnh, giọng nói đứa trẻ càng trở nên rõ ràng hơn. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nhưng thực sự quá tối, Trần Khả Như lấy ra một chiếc đèn pin cầm tay. Giữa một đống hỗn độn, cô nhìn thấy một cậu bé run rẩy ở một góc, chân bị kẹp giữa tấm bê tông, khóc lóc nức nở, khuôn mặt trắng bệch.

Đáy lòng cô bỗng nhiên nhu hòa, cao giọng nói: "Bé ơi, đừng khóc, cô sẽ tới cứu cháu ngay".

"Mẹ ơi... Bố ơi... Hu hu hu..."

Cậu bé khóc đến mức nói cũng không rõ.

Cổ họng Trần Khả Như nghẹn ngào. Cô nhanh chóng đào bới lớp sỏi đất, cẩn thận dỡ tấm bê tông đè lên chân cậu bé ra. Lúc ôm lấy cậu, mấy lần cô suýt rơi nước mắt "Không sao đâu, không sao đâu".

Đột nhiên, xung quanh có tiếng ầm. Vào lúc như này chỉ một âm thanh khác thường cũng đủ khiến tim người ta đập thình thịch.

"Cháu sợ..."

Hình như lại có gì đó bị đổ, Trần Khả Như ôm chặt lấy đứa trẻ đang sợ hãi, cố gắng nhích ra lối thoát.

Đột nhiên, có gì đập một phát vào lưng, cảm giác đau thấu tim. Dường như tất cả nội tạng đều đang sắp xếp lại, tầm mắt tối sầm mờ mịt, ý thức cũng dần dần mất đi...

Cậu bé càng khóc lớn hơn, giọng nói khàn khàn, thậm chí không thể nói một cách rõ ràng. Nỗi sợ hãi bao trùm.

Bên ngoài.

Uỳnh một tiếng, một trận sạt lở nữa dọa mọi người chết đứng.

Gần một giờ sau, sau khi tìm được một nửa số người mất tích, Phạm Đức Huy mới quay lại. Nhưng không tìm thấy khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia đâu, lo lắng hỏi: "Trần Khả Như đâu, chị ấy đi đâu rồi?"

Bây giờ chính là lúc quan trọng, cần cấp cứu người bị thương, Trần Khả Như theo lý nên ở đó, tại sao nó lại không thấy đâu?

"Mình thấy chị ấy khó chịu, nên đi sang kia ngồi nghỉ, cái chỗ vừa có tiếng đá đổ xuống ấy, không biết có chuyện gì không?” Một y tá nói.

Phạm Đức Huy cuống cuồng, chạy về phía hỗn độn toàn bùn đất và sỏi đá, hét lên: "Trần Khả Như, bác sĩ Khả Như, chị ở đâu? Ở đây thì trả lời em đi?"

Tìm nửa tiếng đồng hồ, Phạm Đức Huy cuối cùng cũng chắc chắn, Trần Khả Như đã mất tích!

Không được, cậu phải nói với mọi người, phải tìm thấy bác sĩ Khả Như!

Trạm dừng nghỉ cao tốc Hà Nội – Hải Phòng.

"Sếp, đổ đầy xăng rồi đó".

Thư ký Thành Danh cắt ngang dòng suy nghĩ của Phan Huỳnh Đông. Anh ta đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi trong sảnh chờ, nặng nề nói: "Anh Thành Danh, tôi đã quyết định, tôi sẽ trở về Lai Châu!"

"Sếp?"

Thư ký Thành Danh thấy trán Cao Văn Bân giãn ra, ánh mắt sáng tỏ thông suốt, vẻ kiên định không đổi

Anh ta hài lòng gật đầu, "Sếp, anh quyết định được là tốt, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình nhé!"

Phan Huỳnh Đông hào hứng ôm lấy thư ký Thành Danh, "Anh Thành Danh, anh tìm tạm cái xe khách nào đó, một mình trở về thành phố Hải Phòng đi. Nói với Xuân Mai, tôi sẽ đưa chị Khả Như của con bé về, đừng lo lắng".

Thư ký Thành Danh nhìn theo bóng lưng phóng khoáng, sải bước vững vàng, thầm cầu nguyện mọi chuyện thuận lợi.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh xuống một khu đất trống gần khu vực huyện Sìn Hồ.

"Tổng giám đốc Hoàng Việt, sao anh lại đích thân tới?"

Không những chủ tịch UBND huyện Sìn Hồ mà cả chủ tịch UBND tỉnh Lai Châu, người phụ trách cứu trợ thiên tai cùng một số lãnh đạo khác đứng phía sau, đều đích thân tới đón Lê Hoàng Việt.

Lê Hoàng Việt của tập đoàn Á Châu đã mang tới vô cùng nhiều nhu yếu phẩm và vật tư y tế, đồng thời còn quyên góp đáng kể cho vùng bị sạt lở và lũ quét. Dĩ nhiên, là họ phải đối đãi như thượng khách, cảm kích vạn phần.

Cứu trợ thiên tai? Trăm ngàn năm qua, từ xưa tới nay, mánh lới cả mà thôi. Bất cứ ai hiểu biết một chút đều biết, quỹ cứu trợ có bao nhiêu thật sự chi cho người dân vùng bị nạn, hay là đơn giản vào túi của một số người.

Cho nên, quyên góp sẽ không bao giờ là đủ, họ sẽ chỉ mong, càng nhiều càng tốt.

Lê Hoàng Việt khoác áo đen và đội một chiếc mũ rộng vành. Khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, thân hình cao lớn, khí chất lạnh lùng bộc phát, khiến người ta có cảm giác áp chế vô hình.

"Này, người mà tôi nhờ các anh kiểm tra sao rồi?"

Giọng nói trầm thấp bị áp chế.

"Giám đốc Việt, tôi tìm thấy rồi. Chị nhà nằm trong danh sách tình nguyện viên của Hội Chữ thập đỏ và hiện đã được chuyển đến Căn Co. Gần trưa rồi, anh Việt hay cùng ăn một bữa nhé?"

"Không, tôi không đói, điều cho tôi một chiếc xe".

Lê Hoàng Việt trầm giọng nói. Trên mặt thoáng lộ ra sự vội vàng, rất khó để người ta nhận ra.

Mọi người không hẹn mà cùng xấu hổ. Vợ đang ở chỗ nguy hiểm, chồng thì tới muộn, làm sao còn ăn uống được gì nữa.

Lê Hoàng Việt lập tức hỏi: "Nối lại tín hiệu liên lạc chưa?"

"... Huyện Sìn Hồ về cơ bản vùng phủ sóng đã được khôi phục, ở xã Căn Co thì chưa chắc.

Nghe câu trả lời của họ, mày kiếm của Lê Hoàng Việt hơi nhíu lại. Anh gọi hàng chục cuộc liên tiếp không ai nhận, chứng tỏ đã tắt máy.

Trần Khả Như!

Người phụ nữ ngu ngốc!

Một chiếc suv đã qua sử dụng đến, cũng mang tới một tin xấu. Có hai hoặc ba vụ sạt lở vào buổi sáng, tình hình vô cùng hỗn loạn.

Chiếc suv này là của chủ tịch tỉnh, chủ tịch đã tìm một tài xế kiêm dẫn đường cho Lê Hoàng Việt. Tuy vậy, chỉ thấy mặt anh càng thêm căng thẳng.

"Lái nhanh lên".

Lê Hoàng Việt thúc giục suốt dọc đường, tài xế không dám sơ suất.

Đường đi gập ghềnh, ngoằn ngoèo đến đâu, anh hoàn toàn không để ý đến, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Lắc lư suốt dọc đường, có thể thấy môi trường tự nhiên ở đây khắc nghiệt như thế nào.

Người phụ nữ ngu ngốc! Tư chất bên trong quá kém! Cô coi lời anh nói như gió thoảng bên tai sao?

Tại sao cứ cố tình đến nơi nguy hiểm như này, để chứng tỏ cô là một bác sĩ, để chứng tỏ cô vĩ đại và dũng cảm đến nhường nào hả?

Tuy đường lầy lội, nhưng phi như bay.

Bình thường thời gian lái xe khoảng bốn đến năm tiếng, giờ đột ngột bị rút ngắn xuống còn hai giờ.

Người lái xe dẫn Lê Hoàng Việt đến khu tái định cư tạm thời cho các nạn nhân mất nhà. Sau khi hỏi thăm, anh ta thở hổn hển đến báo lại với Lê Hoàng Việt. Cả hai lại lao đến địa điểm cứu hộ nơi Trần Khả Như đang ở.

Từ xa, đã nghe thấy tiếng ai đó hét lên: "Trần Khả Như, cô đang ở đâu?"

Lê Hoàng Việt nhanh chóng xuống xe, bước chân nhanh như gió.

"Mấy người đang gọi tên của ai?"

Giọng anh trầm xuống, áp lực ập đến.

Một y tá nhỏ bị anh nhìn đến phát run, mặt mũi cứng ngắc nói: "Khả... Bác sĩ Khả Như?"

Bởi vì quá sợ hãi người đàn ông cao lớn và nguy hiểm này, thậm chí còn không để ý đến vẻ đẹp trai của anh ta.

Lúc này, tài xế chạy tới trao đổi một chút với người phụ trách Nguyễn Minh Đức. Nguyễn Minh Đức cau mày, tỏ vẻ áy náy.

"Thì ra anh là chồng của bác sĩ Khả Như. Cô ấy đột nhiên biến mất sau một vụ sạt lở sáng nay. Tất cả chúng tôi đang tìm kiếm cô ấy!"

Lê Hoàng Việt mặt căng cứng, mày kiếm dựng lên.

Phạm Đức Huy vừa chạy vừa thở hổn hển nói: "Anh... anh là chồng của Trần Khả Như? Chúng tôi đã tìm chị ấy mấy tiếng đồng hồ rồi. Rất có thể chị ấy đã bị chôn vùi trong đống đổ nát của những ngôi nhà gần đó. Lực lượng cứu hộ đang cố hết sự tìm kiếm...

Vừa nói, Phạm Đức Huy vừa nhìn người đàn ông trước mặt. Cậu ta đang suy nghĩ xem loại đàn ông nào đáng để Trần Khả Như yêu, loại đàn ông nào đáng để Trần Khả Như khốn khổ vì tình. Không ngờ anh ta xuất chúng như vậy, nhưng cũng là cặn bã chính cống.

Bác sĩ Khả Như ở Sìn Hồ gần một tuần, thế mà giờ này anh ta mới tới!

"Cô ấy biến mất ở đâu?"

"Bên này".

Trong hoàn cảnh này, Phạm Đức Huy còn so đo cái gì.

Lê Hoàng Việt bước đi một cách nặng nề, cả người như là tỏa ra một luồng khí lạnh.

Rõ ràng chỉ là người thường, nhưng lại khiến người khác không thể khinh thường, không thể không tuân theo mệnh lệnh của anh ta.

"Đây, hình như ở đây có người!"

Khoảng mười phút sau, có phát hiện mới.

Lê Hoàng Việt, Phạm Đức Huy cùng Nguyễn Minh Đức đồng loạt xúm lại. Một cậu bé đang vùng vẫy, cố thoát ra khỏi khe hở nhỏ hẹp.

Lê Hoàng Việt cảm thấy chút mất mát, không phải cô ấy rồi.

“Bé à, cháu có sao không, có chỗ nào bị đau không?” Phạm Đức Huy là người đầu tiên ôm đứa nhỏ.

Cậu bé mở to đôi mắt đầy bụi bặm, mấp máy môi khô khốc: "A... cô, có cô, ở bên trong..."

Nói xong mặt tái xanh, ngất lịm đi. Các nhân viên y tế vội vàng chạy đến để kiểm tra thì cháu bé đã bất tỉnh, phải tiến hành điều trị.

"Thằng bé nói gì?"

Con ngươi đen nhánh của Lê Hoàng Việt nheo lại, sắc bén hỏi.

Anh nhìn chằm chằm vào đống đổ nát phía sau cậu bé, ánh mắt kinh ngạc: Trần Khả Như, em có ở bên trong không?

Có phải em không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.