Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 255: Chương 255: Trần Phương Liên xuất hiện




"Em muốn trở về sao?"

Trần Khả Như hỏi ngược lại, vừa nói xong thì cô cảm thấy bản thân đã làm mấy chuyện vô ích rồi. Hồi đó, lúc đầu Vũ Tuyết Trang đến làm thực tập sinh, vô cùng nhiệt huyết, tràn đầy năng nổ, trong lòng chứa chan sự nhiệt huyết muốn trở thành một Chủ nhiệm khoa Phụ sản vẻ vang và vinh dự.

Lời thề rõ mồn một ở trước mắt, chỉ tiếc là cảnh còn người mất.

Mấy này này, Trần Khả Như vẫn luôn dao động, nếu cô rời đi thì Vũ Tuyết Trang sẽ như thế nào đây?

Chẳng lẽ cả đời này, cô ấy chỉ có thể làm một Bác sĩ chữa bệnh đau đầu, cảm cúm ở phòng khám sao? Sợ là đời này cũng không có cơ hội đụng tay vào dao phẫu thuật nữa.

Cô im lặng một lúc lâu khiến Vũ Tuyết Trang cảm thấy đối phương đang chần chừ, cô ấy cười cười nói: "Chị Khả Như, chị không cần để ý tới em đâu, dù sao em đến đó cũng chẳng sao hết, có thể kiếm tiền là tốt rồi."

"Chị còn chưa quyết định mà."

Trước tiên cứ từ từ đã, trở về bệnh viện đa khoa An Tâm cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

Trần Khả Như phát hiện từ sau khi Chủ nhiệm Sơn đến thì Vũ Tuyết Trang rất hay đãng trí, chuyện nhỏ là thối tiền sai, còn chuyện lớn là kê sai đơn thuốc hoặc lấy nhầm thuốc.

Cũng may là cô ấy có chừng có mực, ngoại trừ thỉnh thoảng ngẩn người ra thì cũng không còn sự cố gì nữa.

Bây giờ phòng khám sẽ kinh doanh tới khoảng năm giờ là đóng cửa, kinh doanh như vậy na ná hiệu thuốc, người dân ở gần đây sẽ đến đây mua thuốc vì tiện lợi nhưng nếu xuất hiện tình trạng cúm, sốt hay bệnh phụ khoa nghiêm trọng hơn thì bọn họ thà đến bệnh viện lớn. Ở trong ấn tượng của mọi người, nhìn chung thì phòng khám bệnh sẽ thu phí cao hơn bệnh viện.

"Chị Khả Như, chúng ta đi bar đi."

Tan làm, Vũ Tuyết Trang chủ động mời, Trần Khả Như cũng không từ chối. Dù sao Lê Hoàng Việt cũng khá bận rộn... Nhưng cho dù bây giờ anh có rảnh đi chăng nữa thì chung quy lại, cô cũng phải có thời gian đi với bạn bè và không gian cá nhân.

Đương nhiên Trần Khả Như không có hứng thú với mấy nơi như thế này nhưng gần đây Lê Hoàng Việt tăng ca rất muộn, mỗi lần chờ đợi đều không thấy anh, Lê Hoàng Việt đã khiến việc kinh doanh của Tập đoàn Á Châu càng lúc càng tốt, không chỉ ở Thành phố Đà Nẵng, thậm chí là danh tiếng trong phạm vi cả nước cũng không ngừng tăng lên.

Mấy tạp chí lớn đều tranh nhau phỏng vấn, quan trọng là anh đã ly hôn, trên đỉnh đầu của anh treo một cái cờ độc thân, dường như làm mấy cô gái càng lúc càng nhiệt tình và khao khát hơn nữa.

Ban đầu người nói không muốn kết hôn là Trần Khả Như, bây giờ ghen tị cái gì chứ... Dù sao Lê Hoàng Việt cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.

Rõ ràng không có lăn lộn trong vòng giải trí nhưng Lê Hoàng Việt vẫn thu hoạch được một đống người hâm mộ và say mê mình, những cô gái kia còn thành lập một nhóm như là hậu cung của Lê Hoàng Việt... Nếu ngày thường, Lê Hoàng Việt không khiêm tốn khi đi ra ngoài cộng thêm mấy nhân viên bảo vệ đã cố gắng hết sức làm việc thì công ty, thì cửa nhà cũng đã bị đánh chiếm từ lâu, chứ đừng nhắc tới phải qua lại với mấy người phụ nữ khi làm việc, ai nấy đều như sói như hổ.

Được rồi, ai bảo người ta độc thân chứ, có người trắng trợn theo đuổi và chủ động ôm ấp yêu thương cũng rất bình thường, không giống như một năm trước.

Vũ Tuyết Trang dẫn cô tới một quán bar khá ầm ĩ.

Xung quanh tràn ngập thứ âm nhạc bùng nổ, đinh tai nhức óc, ánh sáng sân khấu ở trước mặt cô biến hóa thất thường, lúc sáng lúc tối. Thành thật mà nói thì Trần Khả Như cảm thấy quá ồn ào, ánh sáng lập lòe lại khiến người khác khó chịu nữa, nhưng đây đúng là một nơi để con người buông thả, ăn chơi say xỉn và mua vui.

Hai người tìm một vị trí ở trong góc, cộng thêm ăn mặc đàng hoàng thì nói chung là tầm thường giữa một nơi cuồn cuộn dục vọng và ham muốn xác thịt này.

"Phục vụ, cho một tá bia tươi đi."

Âm nhạc như say như mê là chất xúc tác thiêu cháy người khác, Vũ Tuyết Trang cứ uống một ly rồi một ly, cô ấy nhận ra mùa này uống bia tươi thật sự rất tuyệt vời, vốn dĩ là vì mưa nên nhiệt độ lại giảm xuống, mặt trời vừa ló dạng thì luồng nhiệt độ oi bức, nóng nực của mùa hè lại xuất hiện.

Giọng nói của Vũ Tuyết Trang không nhỏ, trái lại còn dọa sợ Trần Khả Như, chỉ nghe cô ấy gọi rượu xong thì lẩm bẩm nói: "Bia tươi với thịt dê xiên, trời sinh một đôi!"

Trần Khả Như: "Em muốn ăn thịt dê xiên thì phải đi tới sạp đường phố chớ!"

Cũng đã gọi món xong rồi, hiển nhiên không thể nào trả lại, Vũ Tuyết Trang nghĩ, chín bỏ làm mười thì ai bảo cô ấy lại cần kiệm, chăm lo việc nhà mà còn tiết kiệm chứ?

"Khả... Chị Khả Như, chị... Sao chị không uống thế?"

Tửu lượng của Vũ Tuyết Trang không tốt nhưng trời sinh lại thích uống, uống vài ly thì gò má đã đỏ bừng, mùi cồn gay gắt.

"Có phải em thất tình không vậy?"

"Em có yêu ai đâu... Ở đâu ra mà mất hửm, cùng lắm là tưởng ai cũng mê mình, đơn phương tình nguyện..."

Vũ Tuyết Trang thảm thương, châm biếm nói, mùi rượu bia trong miệng vừa đắng vừa chát, ngón tay mượt mà cầm ly rượu lên rồi tiếp tục uống.

Trần Khả Như thật sự khâm phục, những người này sao có thể xem bia như nước sôi mà uống hết thế này, rõ ràng là mùi vị không ngon. Cô liếc mắt tới một nơi, nhìn thấy hai người mặc âu phục mang giày da thì biết Lê Hoàng Việt điều hai vệ sĩ giám sát hai mươi bốn giờ tới nên cũng không lo lắng lắm.

"Em tưởng ai cũng mê mình, có phải người mà em đơn phương tình nguyện từ một phía là Lê Chí Cường không?"

Trần Khả Như thử dò hỏi, ngoài mặt thì cô gái nhỏ này cẩu thả, mở miệng là phim khiêu dâm, nhưng thật ra thì tình cảm của cô nàng rất thuần khiết, nếu không thì cũng sẽ không nhắc tới việc yêu đương cho tới tận bây giờ, từ đủ loại đầu mối thì cô thấy Vũ Tuyết Trang có chút hứng thú với Lê Chí Tường.

Vũ Tuyết Trang mới nghe xong đã theo phản xạ có điều kiện mà chửi rủa: "Trợ lý nhỏ... Em khinh! Em thích anh ta cái quỷ á! Bề ngoài xấu cũng thôi đi, còn đeo thêm kính cận nữa, lại cực kỳ lùn, cả ngày vây quanh bên người Lê Cặn Bã hệt như công công, vú em vậy..."

Nhất là năm ngoái anh ta đặc biệt chạy tới mắng chửi cô ấy một trận, hôm nay lại xem như chẳng có gì xảy ra mà tới đến chào hỏi cô ấy, định giở trò sau lưng à?

Ha! Chị đây không hiếm gì nhé!

Nghĩ đến sự xót xa trong lòng, Vũ Tuyết Trang lẩm bẩm rồi trực tiếp uống hết nửa ly.

"Nếu em thật sự thích anh ta thì lấy sự ngay thẳng phóng khoáng thường ngày và tính cách dám yêu dám hận của mình ra đi, hoặc là chị có thể giúp em hỏi một chút, dù sao Lê Chí Cường..." Trần Khả Như nghĩ rằng cô gái nhỏ còn miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo hơn cô nữa, nói vớ nói vẩn gì không, tổng thể mà nói thì Lê Chí Cường là một đối tượng tốt, xuất thân từ một gia đình tốt, là một thanh niên bốn tốt nữa, lại trung thành với Lê Hoàng Việt.

Nói tới thân hình và giá trị nhan sắc thì người ta cũng không tồi, chỉ là đứng cạnh Lê Hoàng Việt nên ánh sáng rất dễ bị che đi, không so sánh thì không có đau thương.

"Không muốn! Em mới không hiếm lạ gì cái loại đàn ông cổ lỗ sỉ đó!"

Vũ Tuyết Trang say bí tỉ, nói chuyện một cách mơ hồ không rõ, Trần Khả Như đã quyết tâm rằng mấy ngày nữa sẽ tìm một cơ hội thích hợp để làm mối cho hai người một chút. Chỉ là Lê Chí Cường quá chuyên tâm và tập trung tinh thần và tận lực mà làm việc, không khác gì một khúc gỗ cả, nếu không phải Vũ Tuyết Trang chủ động thì đoán chừng cũng không có hy vọng gì lớn.

Khoảng mười giờ, Trần Khả Như ngoắc ngoắc tay với một vệ sĩ, lên tiếng chào hỏi.

"Phải, anh đấy, đưa bạn tôi về nhà an toàn nhé, cảm ơn."

"Bà chủ không cần khách sáo."

Vệ sĩ rất sầu não, vốn là định khiêm tốn một xíu, ai ngờ mắt của bà chủ quá sáng.

Mặc dù lúc ra ngoài đều bị người giám sát hai mươi bốn giờ nhưng Trần Khả Như cũng không có cảm giác khó chịu, toàn bộ những chuyện Lê Hoàng Việt làm cũng là vì nghĩ đến sự an toàn của cô mà thôi.

Lương Huy đã bị nổ chết, ai biết được Lương Như sẽ trả thù cô hay có làm hại cô hay không?

Trước đây, Lê Chí Cường đã từng nói với cô rằng vốn dĩ Lương Như đã chạy ra ngoài ngoài trốn, quốc tịch của bà ta đã dời tới nước Y, nếu như đổi thành thân phận Hoa kiều để về nước thì Cảnh sát trong nước cũng sẽ vì không đủ bằng chứng, cộng với người bị tình nghi đã chết nên rất khó mà truy cứu trách nhiệm của bà ta.

Lương Như hận cô đến tận xương tủy, việc quay về báo thù là chắc chắn.

Một người vệ sĩ khác lo lắng hỏi: "Bà chủ, bây giờ cô về hay là..."

"Tôi đến phòng vệ sinh trước đã."

Vệ sĩ cũng theo chân cô đến cửa phòng vệ sinh, anh ta vội vàng dừng bước, mắt nhìn thẳng mà đứng sừng sững ở hành lang.

Sau khi Trần Khả Như giải quyết xong, đang định xả nước thì nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đen ở bên dưới, đứng ở giữa cái ô dưới cửa trước buồng vệ sinh của cô.

Sao lạ vậy, không phải nhà vệ sinh còn mấy buồng nữa à, sao phải đứng ở chỗ cô chờ chứ?

Trần Khả Như nửa tin nửa ngờ xả nước, lúc cô mở cửa thì một gương mặt trắng đến quá mức đập vào trong mắt cô.

Cô không nhịn được mà sợ hết hồn, lồng ngực run bần bật lên.

Khuôn mặt của người phụ nữ vô cùng đẹp, màu môi đỏ mọng và da dẻ tương phản rõ rệt, mà trên gương mặt lại cực kỳ gầy, dường như chẳng có thịt gì cả, đến độ xương gò má cũng nhô lên, con ngươi của cô ta thấu triệt và sâu thẳm, lại dữ tợn chiếu tới.

Cô nhớ ra rồi.

"Trần Phương Liên?"

Âm thanh của Trần Khả Như lạnh lẽo tận xương.

Bây giờ cô vô cùng chắc chắn rằng người phụ nữ trước mặt mình chính là Trần Phương Liên, mặc dù lúc này cô ta cực kỳ tiều tụy và hốc hác, ánh mắt giống như chất độc vậy, còn sắc bén hơn lúc trước nữa. Nụ cười mê hoặc lòng người đã bị hao mòn, chỉ còn lại sự lạnh như băng và sợ hãi.

"Trần Khả Như, mày còn nhớ tao à."

Giọng nói của cô ta chẳng êm tai chỗ nào cả, mang theo chút khàn khàn như bị cúm, ồm ồm quang quác, hoàn toàn khác hẳn hồi đó.

"Trần Phương Liên, cô làm nhiều chuyện không có tính người như vậy mà vẫn dám xuất hiện sao? Chẳng lẽ cô không biết mình là tội phạm bị truy nã ư?" Không thể không thừa nhận rằng, trong phút chốc, cô đã sợ hãi khi nhận ra Trần Phương Liên.

Bây giờ điều cô sợ nhất chính là mưu ma chước quỷ, cô không muốn vì mình vô dụng và hèn nhát sẽ khiến Lê Hoàng Việt rơi vào tình thế không có lối thoát, bị người khác kiểm soát.

Những chuyện như ném chuột sợ vỡ bình đã đủ rồi.

"Đương nhiên tao biết là tao ra nông nỗi như vậy đều là do mày ban tặng, mày nói xem, tao có nên lựa chọn lấy mạng đổi mạng với mày không? Tao nghĩ rằng, đến lúc Lê Hoàng Việt biết thì sẽ rất đau lòng đó."

Cơ thể gầy gò của cô ta thẳng tắp chắn mất lối ra của Trần Khả Như, khóe miệng cô ta cong lên thành một nụ cười, màu đỏ tươi đẹp lóa mắt và màu da trắng bệch lồng vào nhau, dưới ánh đèn khuôn mặt, u tối và nhìn không rõ, con ngươi to, có hơi dữ tợn và đáng sợ.

Trần Khả Như bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi chỉ cần hô to một tiếng thì sẽ có người xông vào ngay lập tức, tôi thấy lúc này người không trốn được là cô đấy."

"Ồ, vậy mày thử nhìn xem!"

Trần Phương Liên lấy một khẩu súng từ trong ví tiền ra, găng tay màu đen và cây súng lục từ từ hợp nhất, họng súng chỉa thẳng vào cô.

Trần Khả Như sợ nhất chính là loại chuyện hôm nay, đứng giữa sự sống và cái chết, hết lần này tới lần khác, trái tim cô lại đập nhanh hơn, cuối cùng đã trải qua mấy lần rồi, nếu không có chút năng lực tự vệ nào thì làm sao có thể đứng ở bên cạnh Lê Hoàng Việt chứ.

Cô tỉnh táo hỏi: "Nếu cô muốn giết tôi thì tại sao không nổ súng?"

Giờ đây Trần Phương Liên quá gầy, hai cánh tay cũng nhỏ đến mức khiến người ta sợ hãi, chẳng lẽ cô còn phải bị người yếu ớt như cô ta uy hiếp sao?

Trần Phương Liên nghe vậy thì vẻ mặt hơi thay đổi đôi chút, khi cô ta ngước mắt thì vẻ thù hận nhuộm đầy hết cả hốc mắt sâu hoắm, cô ta nghiến răng nói: "Tao chẳng có gì hết, chuẩn bị trăm phương ngàn kế lâu như vậy nhưng lại trở thành dã tràng xe cát, tốn công vô ích... Ai mà ngờ được, bởi vì mày chết, Lê Hoàng Việt thế mà lại có thể hoàn toàn bùng phát... Trần Khả Như, mày chết thì cứ chết đi, tại sao lại còn sống chứ, tại sao lại phải xuất hiện nữa! Mày, cái người phụ nữ đáng chết này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.