Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 174: Chương 174: Vì sao lại giúp tôi




Nghe giọng ông ta chẳng đáng tin chút nào cả.

Một bản hợp đồng ngay lập tức được đưa cho Trương Phước Thành. Dưới sự quan sát của chị em Lương Như và Lương Huy, Trương Phước Thành cầm cây bút đen lên, soàn soạt ký tên của mình rồi đóng dấu bằng con dấu khắc mà ông ấy mang theo.

"Anh tới xem đi."

Lương Huy dẫn theo một luật sư chuyên nghiệp, tác phong có vẻ cổ hủ. Ông ta lấy ra một chiếc kính lúp, nghiên cứu đối chiếu hồi lâu ở góc dưới bên phải của bản hợp đồng.

Sau đó luật sư nhìn Lương Huy gật đầu, tỏ vẻ xác nhận.

"Vừa lòng chưa?"

Trương Phước Thành lạnh lùng nhìn người kia.

"Hài lòng, đương nhiên hài lòng, rất hài lòng."

Lương Huy đáp lời. Sau đó lấy từ trong túi ra một sợi dây câu, dưới ánh sáng của đèn chùm pha lê, nó lóe lên gần như trong suốt.

Trí mạng, khủng khiếp.

Lương Huy từng bước đến gần Trương Phước Thành. Gã siết chặt sợi dây câu giữa hai tay, sợi dây dài bị căng ra. Gã ta nói một cách kỳ quái: "Nếu dùng súng, tiếng vang quá lớn, không bằng nhã nhặn một chút, giữ cho xác anh nguyên vẹn. Dù sao anh cũng già rồi, đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, xuất huyết não, quá bình thường đúng không?”

Thực rõ ràng, Lương Huy đã có được thứ mình muốn, bây giờ muốn giết người diệt khẩu.

Trần Khả Như che đôi môi đang run rẩy của mình, làm sao bây giờ? Cô muốn thấy cảnh Lương Huy giết Trương Phước Thành sao? Trương Phước Thành mặc dù không phải người tốt, hồi ở biệt thư Sơn Lâm còn định giết Lê Hoàng Việt. Nhưng dáng vẻ ông ấy cầu xin thay cô cứ quẩn quanh trong đầu. Cô có chút không đành lòng.

Cô dựa vào đâu, làm sao cô cứu được ông ấy đây?

Trần Khả Như lo lắng, lông mày nhíu lại. Bỗng đầu chợt lóe, cô nhớ nãy đèn trong sảnh tiệc tự dưng tắt rồi bật trở lại.

Mắt cô sáng lên. Đúng thế, phòng điều khiển công tắc điện ở chỗ nào.

"Khoan đã".

Giọng nữ thoáng chốc vang lên.

Lương Huy có chút không vừa lòng, đối với Lương Như, người vừa nói, đáp lại: "Chị gái, không phải chị định cầu xin thay ông ta đấy chứ. Chị đã quên mấy năm nay ông ta đối xử với chị thế nào sao?"

"Đương nhiên chị sẽ không quên, hiện tại cứ giữ cái mạng của ông ta, đề phòng sau này..."

Ánh mắt u ám của Lương Như có chút do dự, sau một khắc ánh mắt liền trở lại vẻ sắc bén.

“Không có sau này.” Lương Huy ngắt lời: “Chị, chúng ta là chị em cùng một mẹ sinh ra, Trương Phước Thành chỉ là người ngoài. Cho dù hai người đã kết hôn và sinh con gái, chị cũng biết rõ ông ta là người như thế nào. Cái loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa! Hơn nữa chị làm chuyện này, vẫn còn mong cả hai có thể vui vẻ, hòa hợp nữa chắc?"

Vẻ mặt Lương Như lập tức bối rối: “Đừng nói nữa!” Bà ta xoay người, tựa hồ không muốn nhắc tới, cuối cùng tàn nhẫn hạ quyết tâm.

"Các người đang nói gì vậy? Định làm gì?"

Trương Phước Thành trở nên nghiêm túc. Đôi mắt vốn đã rất lớn của ông ta dường như sắp trừng toàn bộ ra khỏi hốc mắt, kích động không thôi.

"Anh à, em sẽ không nói cho anh biết. Anh muốn biết, xuống địa phủ gặp Diêm vương mà hỏi!" Mặt mũi Lương Huy gớm ghiếc, trong mắt sát khí nồng nặc. Trương Phước Thành bị vệ sĩ dùng súng kẹp sát hai bên. Lương Huy không cần tốn sức, đi vòng ra sau Trương Phước Thành, dễ dàng di chuyển dây câu từ đỉnh đầu xuống vị trí cổ.

Trương Phước Thành dù tăng cân nhưng vẫn rất gầy, thậm chí trên cổ chỉ có một lớp da cùng với yết hầu.

"Anh rể, tạm biệt."

Lương Huy xấu xa nói, bàn tay liền chuẩn bị hành động.

Từ đầu tới cuối Trương Phước Thành không ngừng trợn trừng mắt. Một người đã kinh qua bao thăng trầm trên thương trường, làm sao có thể sợ chết chứ?

“Soạt soạt” một phát.

Đèn trong đại sảnh đột ngột tắt.

So với lúc nãy, rõ ràng khác hẳn.

"Chuyện gì đây hả?"

Lương Huy giận dữ quát lên một tiếng.

"Xin lỗi ông chủ, tôi sẽ đến phòng điện để kiểm tra, có lẽ điện áp yếu. "

Vệ sĩ lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, cả căn phòng lộ ra một quầng sáng kỳ quái.

Trong bóng tối, tầm mắt dường như mờ đi, nhiều người không thể nhận ra đâu vào đâu.

"Ông chủ, công tắc bị ai đó làm gẫy, không sửa được."

Chỗ phát ra ánh sáng, có tiếng vọng lại của vệ sĩ.

“Huy, chị nghĩ có ai đó đang giở trò.” Lương Như mò mẫm đến gần Lương Huy, tinh thần trở nên cảnh giác nói.

Lương Huy không cho là thế, nói: "Lão già này bị chúng ta kẹp chặt rồi. Ai muốn giúp lão ta thì đến nộp mạng luôn một thể! Đứa nào đến là tao giết đứa ấy! Nhưng tốt nhất xử lý ông ta xong xuôi đi, nhổ cỏ tận gốc, tránh để lại phiền phức sau này!"

Dứt lời, dây câu siết chặt vào da thịt.

"Loảng xoảng... toang..."

Đột nhiên, tiếng gốm sứ, tiếng đồ thủy tinh vỡ liên tiếp truyền đến, từng phút từng giây nhắc nhở thần kinh nhạy cảm của con người.

"Có người, đằng kia có người!"

"Không, bên này cũng có."

"..."

Lương Như hoảng sợ hét lên, báo động cho một số người canh gác ở cửa. Khung cảnh không khỏi náo loạn.

Không chỉ sảnh tiệc mà cả hành lang đều chìm trong bóng tối.

Nhưng vào lúc này, trong bóng tối mịt mù, tiếng súng vang lên. Ngọn đèn pha lê trên trần nhà dường như bị rơi xuống, va đập mạnh xuống đất, các mảnh thủy tinh văng khắp nơi.

"Chị, chúng ta đi trước."

Lương Huy cảm thấy không ổn. Nói không chừng Trương Phước Thành thật sự cho người phục kích. Gã giữ lấy Trương Phước Thành, lui ra cửa sau.

Nhưng lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Lương Như: "Cẩn thận, Lương Huy, có người sau lưng!"

Lương Như vốn mặc lễ phục dự tiệc, đương nhiên không thể mang theo điện thoại di động. Bà ta chỉ có thể dựa vào ánh sáng chỗ có chỗ không xung quanh. Đến khi nhìn rõ, vẻ mặt hết sức kinh hãi.

Loảng xoảng một tiếng.

Lương Huy khó khăn duy trì sự tỉnh táo. Chỉ cảm thấy máu đã dồn hết lên óc, mọi thứ quay quay, hai mắt trở nên mờ mịt, nhất thời thân thể yếu ớt.

"Đi với tôi."

Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Giọng này rất khác Lương Như.

Đèn trong sảnh tiệc bật sáng trở lại sau một phút. Tình cảnh chén đĩa lộn xộn dường như chỉ xảy ra trong chớp mắt.

"Huy, em có sao không?"

Lương Như lo lắng hỏi, chỉ nhìn thấy trên đỉnh đầu Lương Huy có một vết thương lớn. Vết máu đỏ sẫm còn sót, chảy xuống, uốn lượn trên má, vẻ mặt hung tợn kinh người.."Em không sao".

Lương Huy nghiến răng, lấy khăn trên bàn ăn, băng vết thương đang chảy máu. Đột nhiên, ánh mắt ông ta thay đổi, la ầm lên: "Trương Phước Thành đâu? Đuổi theo ngay lập tức!"

"Vâng, ông chủ."

Mọi người tuân lệnh, đồng loạt đuổi theo.

"Lương Huy, mau đi bệnh viện đi, đầu của em..."

Hai chị em Lương Như và Lương Huy là những người cuối cùng rời đi. Khi bước đến cửa, Lương Huy đột nhiên nhớ ra: "Luật sư vừa rồi ở đâu, ông ấy bỏ đi lúc nào vậy?"

Đôi mắt ông ta trở nên hung ác.

“Luật sư?” Lương Như thề thốt chân thành: “Ông ta nhất định không sao đâu. Chắc là nhát gan, sợ hãi chạy đi trước rồi. Chị biết rõ lai lịch người đàn ông này. Em không phải lo, có mà chạy đằng trời. Hơn nữa, người vừa cứu Trương Phước Thành, nghe có vẻ là giọng của một cô gái trẻ"

Ánh mắt Lương Huy lóe lên: "Rất quen tai, hình như từng nghe thấy trước đây rồi."

Khuôn mặt trát đầy phấn của Lương Như đột nhiên tái đi, nghiến răng nghiến lợi: "Là Trần Khả Như, con đĩ con kia! Nhất định không nhầm được, chị chắc chắn là là nó!"

"Ông già kia đúng là giỏi móc nối. Sớm biết thế, lúc ở biệt thự Sơn Lâm, đã giải quyết gọn ghẽ! Thân thể phụ nữ ốm yếu không chạy xa được đâu. Dù sao vẫn đang ở Sài Gòn, Lê Hoàng Việt không thể làm gì được. Cho nên, dù sống hay chết, chúng ta cũng phải bắt được người, diệt sạch hậu hoạn về sau! ”

"..."

Tiếng nói chuyện nhỏ dần.

Trần Khả Như, người đang nấp sau cánh cửa, thở hổn hển. Sau lưng của cô ấy đã đầy đổ mồ hôi lạnh. Hết khô rồi ướt, ít nhất hai hoặc ba lần.

Trương Phước Thành đang ngồi liệt bên cạnh cũng không khá hơn là bao. Thậm chí tiếng thở dốc của ông ta còn gấp gáp hơn, như thể ông ta đang bị viêm phế quản.

Trần Khả Như nhìn xuống, thấy vết thương trên cổ hơi sâu, tuy không chảy máu nhưng phải đến bệnh viện khám.

Trương Phước Thành cố nén cơn ho, có vẻ khá hơn chút.

Trần Khả Như sửng sốt, cô chưa từng nghĩ tiềm năng của con người lại lớn như vậy. Cô không dám nói mình hoàn toàn bình tĩnh. Quả thật, cô có chút láu cá, bẻ gãy công tắc, lật đổ bàn ghế, chạy qua chạy lại trong sảnh tiệc mờ ảo. Tất cả là nhờ thị lực tốt hơn người thường một chút...

"Vì sao lại giúp tôi?"

Một lúc lâu sau, Trương Phước Thành mới bình tĩnh lại và hỏi.

Ông ấy thậm chí không ngẩng đầu lên. Trần Khả Như cảm thấy rằng Trương Phước Thành đã nhận ra mình.

Trần Khả Như cười khổ nói: "Chú coi như tinh thần chính nghĩa của cháu phát tác đi."

"Tôi được xem như người tốt sao?"

Giọng ông hơi yếu ớt và có vẻ tự giễu.

"Chú chưa hẳn là người tốt, nhưng Lương Như và Lương Huy chắc chắn là người xấu. Vì bọn họ muốn giết cháu, nên cháu có lý do để giúp chú."

Trần Khả Như thành thật nói. Từ lúc tình cờ bước vào biệt thự Sơn Lâm cho đến cuộc gặp gỡ vào đêm Giáng sinh... Cô và Trương Phước Thành đúng là có duyên.

"Cô chưa bao giờ nghĩ, nhỡ mà mình thất bại, há chẳng phải sẽ mất mạng sao? Thay vì vậy, thà cứ tiếp tục ẩn náu còn hơn?"

Trương Phước Thành đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngoan cố nhìn chằm chằm cô.

Hai người đều hiểu tình huống vừa rồi nguy hiểm đến mức nào. Nếu sơ suất một chút, Trần Khả Như sẽ bị giết ngay tại chỗ.

Trần Khả Như không hiểu sao lại phát hoảng. Sau đó nhếch môi nói ra từng chữ: "Nói thẳng ra, bây giờ cháu thực sự hối hận. Nếu được chọn lại, cháu nhất định sẽ không hấp tấp như vậy."

Trương Phước Thành nhìn một lúc lâu. Có lẽ là bởi vì cổ của ông đau nhức, trước khi cúi đầu lần nữa, khàn giọng nói: "Cô so với mẹ cô còn mạnh mẽ và dũng cảm hơn."

Tựa như tiếng thở dài bất lực trước thời gian.

Trần Khả Như cố kìm nén ý nghĩ hỏi thăm chuyện cũ của mẹ. Người mất thì cũng mất rồi. Sau khi từ biệt thự Sơn Lâm trở về Đà Nẵng cô nghĩ thông suốt cả rồi. Người chết cuối cùng sẽ trở về cát bụi, cố chấp chỉ khiến mình mệt mỏi, không bằng buông tha cho tự tại.

Cô hỏi: "Chú bắn phát súng lên trần nhà đúng không?"

Trương Phước Thành gật đầu không phủ nhận.

Trần Khả Như nghĩ, thật ra cô vẫn nghĩ Trương Phước Thành quá yếu ớt. Haizz, người ta trước kia từng là trùm băng đảng, uy thế vẫn ở đó, làm sao có thể đánh một trận mà bản thân không cầm chắc phần thắng được!

"Đi thôi, nhỡ Lương Huy không tìm được ai, quay trở lại thì nguy."

"Vâng".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.