“Bất Hối!” Người đàn ông mang mặt nạ nhìn Bất Hối nói: “Mới chỉ vài ngày không gặp, tôi không ngờ cậu lại cho tôi bất ngờ lớn đến như vậy.”
Trong lời nói của hắn ta tràn đầy ý tứ mỉa mai.
Bất Hối rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giả ngu nói: “Chúa thượng, tôi nói tôi đang đùa vui thôi, chúa thượng có tin không?”
“Sao? Lấy trộm súng chỉ là để đùa vui?” Hắn ta cười nhạo nói: “Vậy cậu chơi có vui không?”
“Không vui lắm, tên Sở Trạm Đông kia quả nhiên là vô cùng biến thái, dám châm ngòi quan hệ giữa chúng ta...” Bất Hối bình tĩnh nói tiếp:
“Hắn lại còn dám nói dối rằng chúa thượng cho người làm cho mẹ tôi dính ma túy. Làm sao có thể như vậy được! Chỉ có hắn mới là người biến thái, chúa thượng là một người chính trực, tuyệt đối không thể nào đê tiện như hắn. Nhưng là tôi muốn giúp mẹ tôi cai nghiện cho nên mới giả bộ tin lời hắn, giả bộ hợp tác với hắn. Nếu không phải như vậy thì chẳng phải tôi đã không thể gặp lại chúa thượng rồi sao?”
Tuy Bất Hối còn nhỏ tuổi, nhưng trình độ nói dối không tồi chút nào, cậu có thể nói dối mà mắt không hề nháy lấy một cái!
“Nói như vậy thì sở dĩ cậu làm như vậy...” Người đàn ông khẽ cười: “Là vì để cậu có thể trở về nơi này sao?”
“Đúng vậy!” Bất Hối gật đầu, xoay người nói lời xin lỗi với cô ả phía sau: “Dì à, thật ngại quá, vừa rồi đã hù dọa dì rồi.”
Cô ả nghe Bất Hối nói thế, khóe môi nhếch lên: “Tao nói không thì có phải mày rất thất vọng hay không?” Bất quá tao nghĩ là người bị hù dọa phải là mày mới đúng đấy!”
“...”
Nói vậy, cô ả liền cởi bỏ mũ và kính mát xuống... cậu thấy...
“Mộ Cẩn Du!!!” Thật sự là Bất Hối đã bị dọa sợ rồi, kinh sợ giống như sét đánh ngang tai vậy.
Mị - Trùm buôn bán thuốc phiện thế giới lại là Mộ Cẩn Du!!!
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Người dì dịu dàng ở cô nhi viện, người mẹ nuôi luôn lương thiện ở Sở gia tại sao có thể là trùm buôn thuốc phiện!!!
Cho dù nằm mơ, Bất Hối cũng chưa từng hoài nghi Mộ Cẩn Du!
Mộ Cẩn Du nhướn mày hỏi: “Mày có khỏe không?”
“Ma túy kia là do cô nghiên cứu ra?” Bất Hối vẫn không thể tin được: “Không phải cô học quản trị kinh doanh sao?”
“Ai quy định học quản trị thì không thể điều chế ma túy?” Mộ Cẩn Du cười khinh thường? “Như thế nào? Tao không có làm cho Bất Hối thiếu gia thất vọng đi?”
Mặc dù cô ả cười nhưng đáy mắt mang theo hận ý ngùn ngụt. Chính mẹ của thằng nhóc đã đoạt mất hạnh phúc của mình!
Hàn Tử Tây, mày đã làm tao phải sống như vậy, tao sẽ không để cho mày dễ chịu đâu. Mày chờ đó, tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết.
Mày cướp của tao cái gì thì tao sẽ khiến cho mày phải trả giá xứng đáng, tao thề!
***
“Anh thả em ra, em phải đi tìm Bất Hối!” Hàn Tử Tây trừng mắt nhìn người đang ôm lấy cô không buông: “Anh buông em ra...”
“Tiểu Tây, em bình tĩnh một chút.” Sở Trạm Đông nói: “Anh sẽ không để cho Bất Hối xảy ra chuyện gì đâu. Em phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối...”
“Anh muốn em tin tưởng anh?” Hàn Tử Tây trào phúng nói: “Anh lấy cái gì để cho em tin tưởng anh? Nó mới chỉ tám tuổi, vậy mà anh lại để cho nó đến chỗ đó một mình? Chỗ kia kinh khủng như thế nào anh có biết không? Người kia chính là một ác ma cái gì cũng cũng có thể ăn tươi nuốt sống. Em nghi ngờ có phải anh chính là người giật giây nó, đúng hay không?”
“Em đang nói cái gì?” Khuôn mặt Sở Trạm Đông trở nên lạnh lẽo: “Ý của em là anh vì thân thế của Bất Hối cho nên cố ý để nó đi chịu chết sao?”
Mặc dù hắn biết cô vì lo lắng cho Bất Hối nên tâm tình kích động, không ổn định, nhưng là hắn vẫn tức giận.
Hắn cũng đã thay đổi, cô ấy không thể nhìn ra sao?
Đúng là hai năm trước hắn không hề thích thằng nhóc kia!
Hắn bị cắm cái sừng lớn như vậy, mà thằng nhóc kia lại còn là một đứa con lai, là một người đàn ông đều không thể chấp nhận được. Nếu có ai nói hắn không hề để ý đến chuyện này thì hắn nhất định sẽ chặt đầu xuống để cho người đó làm cầu đá!
Nhưng đó là chuyện của hai năm trước.
Qua hai năm, bây giờ hắn đã rõ tình cảm của mình đối với Hàn Tử Tây, cho dù là khó chấp nhận nhưng hắn đã yêu ai thì sẽ yêu cả đường đi lối về!
Hơn nữa hắn biết hắn cũng không hề chán ghét thằng nhóc con kia.
Kỳ thật Hàn Tử Tây nói xong cũng cảm thấy hối hận. Sự thay đổi của Sở Trạm Đông cô cũng có thể nhìn thấy được. “Anh có biết không, Bất Hối chính là...”
“Đông Tử, không xong rồi...” Hàn Tử Tây còn chưa nói hết thì đã bị Cơ Ngô Lê chạy từ bên ngoài đi vào cắt đứt: “Bà Nội đã xảy ra chuyện rồi.”
Vẻ mặt Cơ Ngô Lê vô cùng bối rối: “Bà nội cậu bị tai nạn rồi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Sở Trạm Đông nhanh chóng tái nhợt: “Cậu nói lại lần nữa!”
“Bây giờ bà nội cậu đang ở trong phòng cấp cứu, đang mất rất nhiều máu, cậu nhanh đến đi...”
***
Một đám người đang đứng trước cửa phòng cấp cứu, trong đó còn có Hàn Tử Tây với sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Rốt cuộc thì cửa cũng đã mở, Tư Mã Hạo đi ra, nhìn bọn họ nói: “Đông Tử, Tiểu Tây, bà nội Sở muốn hai người đi vào.”
Nhìn vẻ bề ngoài thì Sở Trạm Đông vô cùng bình tĩnh, nhưng chân lại bước từng bước nặng nề đi vào phòng cấp cứu.
Bên trong, Sở lão phu nhân đang nằm trên giường bệnh, bốn phía là bông băng cầm máu. Thấy hai người đi vào, bà yếu ớt nâng cách tay lên.
Trong nháy mắt, Hàn Tử Tây đã lệ rơi đầy mặt.
Mặc dù khoảng thời gian đó, thái độ của bà với mình có biến hóa lớn, nhưng là những năm trước, bà quả thật đối xử với cô không tệ!
Hàn Tử Tây bước nhanh tới cầm lấy tay của bà, nghẹn ngào nói: “Bà nội!”
Sở lão phu nhân cũng cảm thấy ngoài ý muốn khi cô vẫn gọi bà là bà nội, nhưng cũng không hề cảm thấy kỳ quái.
Cô bé vẫn luôn lương thiện như vậy!
“Tiểu... Tiểu Tây...” Giọng nói của bà vẫn còn rất rõ ràng, chẳng qua cảm xúc đang bất ổn cho nên có chút run rẩy: “Bà nội muốn nói xin lỗi với con!”
Hàn Tử Tây lắc đầu: “Không, bà nội. Bà không cần phải như vậy, con biết là bà bị người khác lợi dụng cho nên mới làm như vậy. Con thật sự không trách người!”
Sở Trạm Đông cũng đã nói với cô, lúc trước bà nội làm như vậy là do bà lầm tưởng mình chính là cháu ngoại đã thất lạc nhiều năm của bà.
“Tiểu Tây...” Lão phu nhân lại nói: “Con không trách bà nội, nhưng bà nội vẫn không có cách nào tha thứ cho mình. Nếu như không phải vì bà thì con cũng không phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Bà nội cầu xin con, con không nên làm Đông Tử thương tâm, nó... khụ khụ...”
“Bà nội...” Hàn Tử Tây vội nói: “Người đừng nói nữa, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu, con cũng sẽ không oán trách anh ấy nữa, cho nên người không thể có việc gì...”
Con trai thì bị bắt, bà nội lại rơi vào tình huống nguy kịch, quả thật là Hàn Tử tây rất khó tiếp nhận, cho nên tâm tình không thể bình tĩnh được nữa.
Cô cầm lấy bàn tay của Sở Trạm Đông, mười ngón tay đan xen vào nhau để cho Sở lão phu nhân xem: “Bà nội xem, quan hệ của con với anh ấy vẫn rất tốt. Anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy. Hiểu lầm của hai chúng con cũng đã được tháo bỏ. Bà nội không muốn nhìn thấy chúng con hạnh phúc sao?”
Anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy.
Sở Trạm Đông sững sờ nhìn cô, hai mắt hắn nhắm lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn lặng lẽ chảy xuống.
Quả nhiên để có lời này, hắn đã phải trả một cái giá quá đắt!
Mặc dù đây là những lời mà hắn rất muốn nghe, nhưng ngàn vạn lần hắn lại không nghĩ tới mình sẽ được nghe câu nói trong tình huống trớ trêu như vậy.
Nhìn bà nội đang hấp hối, quả thực Sở Trạm Đông rất hận bản thân mình.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn nghĩ không có chuyện gì là hắn không làm được, nhưng hiện tại hắn mới biết được là mình vô dụng như thế nào.
Tại sao những người bên cạnh hắn đều phải chịu khổ như vậy?
Hàn Tử Tây, Bất Hối, và bây giờ là bà nội...
“Đông Tử...” Vẻ mặt Sở lão phu nhân rất bình tĩnh nhìn cháu nội, nhưng dưới đáy mắt là tràn đầy sự lo lắng và không nỡ: “Có lẽ bà nội phải đi trước một bước rồi...”
“Bà nội...” Sở Trạm Đông buông tay Hàn Tử Tây ra, ngồi xổm xuống bên giường Sở lão phu nhân, hai tay cầm lấy tay của bà:
“Đừng cho là cháu không biết bà đang nghĩ gì. Có phải bà muốn đi gặp ông nội không?
Có chuyện cháu vẫn luôn gạt bà, hiện tại cháu cảm thấy đã đến lúc cho bà biết! Bà có biết ông nội ở thế giới bên kia sống thế nào hay không? Ông nội sống giống như một hoàng đế cổ đại vậy, trái ôm phải ấp, đã sớm quên bà từ lâu rồi. Thật thiệt thòi cho bà khi muốn đi gặp ông nội! Cháu khuyên bà đừng nên đi tìm gặp ông, cho dù có gặp thì ông nội cũng không biết bà là ai đâu!
Bà nội đừng nghi ngờ lời nói của cháu, tối hôm qua ông nội vừa báo mộng cho cháu đấy. Ông nói: cháu nội à, cháu đừng tức giận bà nội, cháu mà chọc bà nội rồi làm bà ấy tới tìm ông, làm hỏng chuyện tốt của ông, thì ông sẽ tính sổ với cháu đấy! Ông nội chưa có chơi đủ đâu, cho nên đừng làm cho bà của cháu tới tìm ông, cứ để cho bà ấy sống cùng với cháu thêm mấy năm nữa, đến lúc ông vui vẻ sẽ càng thương cháu nhiều hơn...”
Hàn Tử Tây đứng bên cạnh nghe hắn như vậy đã sớm che miệng khóc thút thít.
Lão phu nhân vuốt khuôn mặt của cháu nội: “Đông Tử, cháu nội của ta, cháu phải đáp ứng với bà nội, nhất định cháu phải sống thật tốt...”
“Bà không cần cháu nữa, vậy tại sao cháu lại phải nghe lời bà?” Hốc mắt Sở Trạm Đông đã trở thành màu hồng: “Bà nội, bà cũng biết trong khoảng thời gian này virut trong người cháu đã bắt đầu phát triển, Hạo Tử nói nhất định cháu không được để tâm tình kích động. Nếu như kích động thì virut sẽ hoàn toàn bộc phát. Cháu không gạt bà đâu, không tin cháu gọi Hạo Tử đến!”
Cháu nội không thể bỏ được bà, bà biết chứ. Nhưng là mạng sống của bà đã không phải do bà nắm giữ nữa rồi.
“Đông Tử...” Hô hấp Lão phu nhân đã bắt đầu dồn dập hơn: “Đông Tử, bà nội... bà nội... sẽ phải đi... cháu phải sống thật tốt... thật tốt...”
Bà vẫn chưa nói hết câu thì máy đo nhịp tim đã phát ra thanh âm chói tai.
“Bà nội...” hàn Tử Tây bổ nhào đến người Sở lão phu nhân, lắc lắc người bà: “Bà nội... bà mau tỉnh lại đi. Bà nhìn con một chút đi. Con là Tiểu Tây đây, bà nội...”
Hai tay Sở Trạm Đông vẫn duy trì tư thế ôm lấy gò má của bà, con người đen đã mở thật to, không hề chớp mắt nhìn bà.
Nhất định là hắn đang nằm mơ rồi. Buổi sáng nay hắn vẫn còn nói chuyện điện thoại với bà, nói đi sẽ cứ như thế mà đi sao? Nhất định là hắn đang nằm mơ rồi!
“Đông Tử, em buông tay ra di, chúng ta cần để bác sĩ đẩy bà xuống nhà xác...”
Sở Bích Đình nhìn em trai vẫn luôn duy trì tư thế kia suốt một canh giờ, có nén nước mắt nói.
“Sở Bích Đình, chị ăn nói bậy bạ gì vậy? Chị nói ai đi nhà xác?” Sở Trạm Đông trừng mắt mắng cô: “Bà nội chỉ đang ngủ thôi, chị đi ra ngoài đi, đừng làm ồn ảnh hưởng đến bà.”
Sở Bích Đình khó có được thái độ không quát tháo Hàn Tử Tây mà lại thầm nháy mắt với cô.
Hàn Tử tây cũng biết rõ tình cảm giữa Sở Trạm Đông và bà nội vô cùng sâu, nhưng lại không nghĩ tới anh sẽ biến thành như vậy.
Từ lúc đó đến giờ, bộ dáng của anh đều là điên cuồng, anh đã ngồi như vậy hơn 1 tiếng rồi, ngay cả mắt cũng không nháy lấy một cái.
Đáy lòng của Hàn Tử Tây cũng rất mệt mỏi, cô tiến lên nói nhẹ nhàng với anh: “Bà nội đang ngủ, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Sở Trạm Đông quay lại nhìn cô: “Em mệt rồi sao? Vậy thì em cứ đi nghỉ một chút đi. Anh muốn ở bên cạnh bà thêm một chút. Gần đây anh luôn ở bên em, không có thời gian nói chuyện với bà nội, chắc là bà sẽ ghen tỵ đấy!”
Hàn Tử Tây cũng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, đưa tay ôm lấy cả người căng cứng lạnh như băng của anh: “Anh đừng như vậy nữa. Bà nội nhìn thấy anh như vậy sẽ rất đau lòng. Anh để cho bà an tâm ra đi, có được hay không?”