Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 91: Chương 91: Chương 79.2




Không chỉ Hàn Tử Tây sắp không chịu đựng được mà còn có Bất Hối.

Ở vườn hoa trên một hòn đảo nhỏ bí ẩn, Bất Hồi nhìn chằm chằm vào những báo cáo về Sở Trạm Đông trong ipad, càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc lại càng âm trầm muốn chảy ra nước.

Người này đang giở trò gì vậy? Tại sao mẹ lại một lần nữa gả cho cái người biến thái này?

"Anh Bất Hối!"

Một cô bé mặc váy công chúa, hai bím tóc tết lại, giọng nói ngọt ngào, nói cô bé này không xinh đẹp thì đúng là không có mắt.

Bất Hối quay đầu, nhìn cô bé ôn hòa cười: "Anh đang bận không đi chơi được, em đi chơi một mình đi!"

"Anh Bất Hối, anh đang bận chuyện gì?" Cô bé bước đến chạy đến bên người Bất Hối, ghé vào đùi hắn, mắt to tròn tròn nhìn hắn.

Bất Hối cảm thấy phiền muốn chết.

Đã lâu như vậy một chút tin tức cũng không có, thật sự là quá vô dụng!

Bất Hối đang rất buồn chán vì kế hoạch của mình đã thất bại.

Vốn dĩ tâm tình đã không tốt, tiểu chân ngắn lại làm phiền hắn, đã phiền lại càng phiền nên giọng nói không tốt chút nào: "Anh nói cho em thì em có hiểu không? Mau đi đi!"

Giọng nói không tốt, còn đẩy cô bé ra xa...

Tiểu chân ngắn này tên Đào Đào, năm nay đã hai tuổi, là con gái của sư phụ Bất Hối.

Tiểu chân ngắn này ai cũng không thích, chỉ thích mỗi Bất Hối! Lúc còn nhỏ, ai ôm cũng khóc nhưng chỉ cần Bất Hối ôm thì sẽ nín khóc. Mà từ đầu tiên nói được, không phải ba mẹ, mà là “anh”!

Cả ngày lẫn đêm đều không ngừng gọi!

Có người còn nhàm chán tính toán, Đào Đào một ngày kêu Bất Hối nhiều nhất là 101 lần!

Hơn một trăm lần đó nha! Bất Hối cảm thấy tai của mình sắp không chịu nổi!

Trời mới biết, cậu cảm thấy cô bé này phiền phức đến cỡ nào!

Mặc dù bộ dáng cô bé rất đáng yêu, nhưng cậu không chịu nổi cảnh mỗi ngày cô bé này đều ở bên người cậu!

Hai năm, hai năm qua mà nói, quả thực là không còn thiên lý, và đây cũng là lý do Bất Hối cố tình để lộ thân phận của mình cho Cơ Ngô Lê biết.

Lúc này rời đi không chỉ có thể cùng mẹ đoàn tụ, mà cậu còn có thể tránh xa cô bé Đào Đào suốt ngày dính lấy cậu còn dính hơn so với đường dính răng này!

Anh Bất Hối đẩy mình, anh Bất Hối còn mắng bé, anh Bất Hối không thích bé.

"Oa hu hu..."

Đào Đào khóc vô cùng thương tâm .

Anh Bất Hối không thích bé, quả thực so với ma ma không cho ăn kẹo que còn nghiêm trọng hơn, Đào Đào khóc đến đất trời rung chuyển: "Ô ô ô... Oa oa oa..."

Tiếng khóc lớn như vậy, khiến Bất Hối cũng phải kinh hãi.

Mặc dù cô bé này cậu không muốn gặp, nhưng đây là cô con gái mà sư phụ cậu vô cùng cưng chiều nha, nếu sư phụ mà nghe thấy thì mình cũng sẽ không được sống yên a.

Bất Hối vội vàng che miệng của cô bé, nhăn mày nói: "Đừng khóc!"

"Ô ô ô..." Anh Bất Hối lại hung dữ với bé, còn làm bé không thở được, Đào Đào tiếp tục khóc: "Ô ô ô..."

"..." Bất Hối vội vàng ôm lấy Đào Đào chạy vào phòng.

Một cậu bé tám tuổi ôm một đứa bé hai tuổi, mặc dù cô bé tròn trịa giống như cái bánh bao, nhưng Bất Hối ôm cũng không cần cố hết sức.

Nực cười, ôm hai năm, đã thành thói quen được không?

Đặt cô bé xuống ghế sa lon trong phòng của mình, Bất Hối thở dài, rồi dụ dỗ: "Ngoan ngoãn, bảo bảo đừng khóc, anh sẽ không hung dữ với bảo bảo, hôm nay anh chưa uống thuốc, anh là tên đại bại hoại!"

Bất Hối thật sự choáng váng!

Đây là nháo thế nào, quả nhiên tự làm bậy là không thể sống mà!

Đào Đào vẫn còn nức nở: "Anh Bất Hối không thích bảo bảo sao?"

"Không có, tuyệt đối không có!" Bất Hối trả lời trái với lương tâm: "Anh thích nhất là bảo bảo, bảo bảo đáng yêu như thế sao lại không thích được. Bảo bảo là cô bé đáng yêu nhất thế giới này!"

"Hì hì..." Đào Đào rất nhanh đã bị dụ: "Nếu anh Bất Hối thơm bảo bảo một cái, bảo bảo sẽ không khóc!"

"..."

Em gái thân ái, con gái có thể dè dặt một chút được không, nam nữ thụ thụ bất thân nha!

" Anh Bất Hối gạt người..." Đại hồng thủy lại sắp tràn ra: "Còn nói không phải là không thích bảo bảo, Anh Bất Hối không thân bảo bảo, ô ô ô..."

"Vậy thì thơm nhẹ!" Hiện tại Bất Hối rất hối hận vì sao hai năm trước cậu lại đi bế cô bé phiền phức này.

Bất Hối thơm xuống khuôn mặt của cô bé, đụng vào má cô bé như chuồn chuồn đạp nước.

Dù sao cũng không phải chưa từng thơm qua, người thua thiệt cũng không phải là cậu!

Nhưng mà, Đào Đào lại không hài lòng!

Chu cái miệng nhỏ nhắn: "Không phải thơm lên mặt, mà là thơm vào môi!"

"..." Cái này thì quá mức mà!

Muốn chiếm lấy nụ hôn đầu của cậu, cậu muốn nói cho cô bé biết không có cửa đâu!

Nụ hôn đầu tiên của cậu phải dành cho Tiểu Linh Đang – cô bé năm xưa ở cùng cô nhi viện với cậu!

"Ô ô ô..."

"Đào Đào, anh cảnh cáo, nếu em khóc nữa anh sẽ đánh em!" Tiểu gia không quen tật xấu!

Được voi đòi tiên, không biết xấu hổ!

"Ô ô ô..." Đào Đào từ trên ghế sa lon lăn xuống, chạy ra ngoài: "Ba ba ma ma, anh Bất Hối không thích bảo bảo, còn quát bảo bảo, hai người ở đâu rồi?"

"..." Tổ tông! Cô nãi nãi của tôi ơi!

Nụ hôn đầu tiên cái gì, nếu cậu không nói cho Tiểu Linh Đang thì chắc cô bé ấy sẽ không biết nhỉ?

Ừ!

Trời biết, Tiểu chân ngắn biết, cậu biết!

Tiểu chân ngắn lại không biết Tiểu Linh Đang, cậu lại không nói ra thì làm sao Tiểu Linh Đang biết được!

Tuyệt đối không biết!

Bất Hối nhanh chân đuổi theo, ôm lấy Đào Đào nịnh nọt nói: "Bảo bối, bảo bối... thơm thơm...”

"Hôn môi sao?"

"Ừ! Hôn môi !"

"Hì hì!" Đào Đào cao hứng: "Ba ba thích ma ma đều hôn môi, anh Bất Hối thích bảo bảo, cũng muốn hôn môi! Anh Bất Hối mau thơm thơm!"

"..." Không muốn thơm cũng có thể sao?

Bất Hối vừa nhắm mắt, một đường đi xuống với miệng anh đào nhỏ nhắn...

Đúng lúc này, cửa mở...

"Bất Hối!"

Miệng Bất Hối bị Đào Đào mút lấy, nhìn người đứng ở cửa lại là sư phụ mặt đen, Bất Hối chỉ muốn xỉu ngay lập tức!

Đào Đào, tiểu gia cả đời cũng không muốn gặp lại nhóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.