Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 109: Chương 109: Chương 97: Cả tập thể cùng đi thăm bệnh.




Cố Hạ rất muốn đi thăm Hàn Tử Tây, nhưng nói với Lãnh Dạ rất nhiều lần rồi nhưng hắn vẫn không đồng ý.

“Ông xã, ông xã đẹp trai... em đến một chút rồi sẽ về ngay, nhật định sẽ không ở đó lâu đâu...” Có Hạ đưa hai ngón tay chỉ lên trời, làm ra bộ dáng thề thốt vô cùng nghiêm túc.

Nhưng Lãnh Dạ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, vừa lật tờ báo vừa nhấm nháp ly cà phê.

Tên đàn ông thối, tại sao hắn lại bá đạo như vậy chứ...

Cố Hạ thầm lườm hắn một cái. Sau đó đi đến sau lưng rồi ôm lấy cổ hắn, giọng nói làm nũng mềm nhũn vang lên: “Ông xã, em xin anh đấy được không? Em biết anh là người tốt nhất...”

Lãnh Dạ để tờ báo xuống, sau đó gỡ bỏ tay của cô ra và đứng dậy.

What!!!

Ngay cả như vậy hắn cũng không đồng ý sao? Xem ra cô phải sử dụng chiêu cuối cùng mới được!

“Họ Lãnh kia, dựa vào cái gì mà anh keo kiệt như vậy chứ? Anh cho rằng anh là ai? Chúng ta cũng không hề có bất cứ giấy tờ gì chứng minh quan hệ, vậy thì em muốn đi đâu thì kệ em. Em nói cho anh biết là do nể mặt anh thôi, anh không cho em đi thì em không thể đi sao? Anh có muốn thử xem em có dám đi hay không?

Em mà đi thì sẽ không thèm quay lại nữa!

Người ta muốn tự do một chút cũng không cho, sống một cuộc sống như vậy thì sống làm gì? Chúng ta chia tay đi!

Dù sao anh cũng không còn lạ gì em nữa! Chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, coi như anh không bao giờ nói lời ngon ngọt với em không tính, vậy mà ngay cả cơ hội để em đi gặp người bạn thân nhất của mình mà anh cũng không cho, em...”

Cố Hạ nói một tràng dài, trong giọng nói còn kèm theo tiếng nức nở khóc vô cùng tủi thân, giống như cô đang bị bắt nạt vậy!

Lúc lãnh Dạ chưa quay người lại, cô lại len lén lấy lọ thuốc nhỏ mắt nhỏ vài giọt vào mắt mình.

Chiêu này có xài được hay cũng phải chờ xem mới được. Nhất định sẽ thành công chứ? Dù sao anh ấy cũng yêu mình như vậy mà!

Mặc dù anh chưa từng mở miệng thừa nhận, nhưng là Cố Hạ vẫn luôn tự tin rằng Lãnh dạ rất yêu mình. Chỉ là niềm tin mù quáng kia của cô có chút buồn cười!

Lãnh Dạ biết rõ cô gái nhỏ sau lưng mình đang diễn kịch. Hắn có thể tiếp tục đi, không cần để ý cô đang cố tình gây sự, nhưng là...

“Em rất muốn gặp cô ta sao?” Lãnh Dã xoay người lại, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn cô.

“Cô ấy đã cứu em một mạng!” Cố Hạ nói: “Nếu như không phải nhờ cô ấy thì sẽ không có một Cố Hạ không chút hao tổn nào ở trước mặt anh như vậy. Nếu như là anh, anh biết rõ ân nhân cứu mạng của mình đang ở trong tình huống không tốt thì anh có lo lắng không?”

“Em có biết vì sao anh không muốn để em tiếp xúc quá gần với Hàn Tử Tây không?” Lãnh Dạ hỏi ngược lại cô.

Cố Hạ đi đến trước mặt Lãnh Dạ, vòng tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của anh, ngửa đầu nhìn cái cằm cương nghị của hắn:

“Em biết chứ, cái gì em cũng biết! Hiện tại có một thế lực không rõ đối đầu với tổ chức R của Sở Trạm Đông. Thân phận của em như vậy mà đi gặp Hàn Tử Tây đúng là không thích hợp. Trong tình thế này, mỗi một cử động nhỏ đều có thể rơi vào mắt địch! Em biết lần trước anh đã rất tức giận khi em đến tham gia hôn lễ, nhưng ông xã... Đối với em, sự quan trọng của Hàn Tử Tây đối với em cũng giống như anh vậy!”

Đôi mắt màu xanh biếc của Lãnh Dạ nhìn cô một lát, sau đó lại cúi xuống che đi đôi môi mềm của cô.

***

Không chỉ có Cố Hạ muốn đến thăm Hàn Tử Tây, mà Đường Quả cũng vậy.

Trong buổi hôn lễ hôm đó, Đường Quả cũng không ngờ được rằng Hàn Mộc Tâm lại chính là vợ trước của Sở Trạm Đông.

Là vợ trước nha! Vậy là cô ấy vốn không phải là một cô gái nông thôn quê mùa hay ngây thơ gì cả!

Nhưng là đáng tiếc đã mấy ngày rồi cô đều không được vào gặp Hàn Tử Tây!

Cô đã đến bệnh viện rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa được gặp cô ấy một lần nào cả. Mỗi lần khi cô hỏi thăm phòng bệnh của Hàn Tử Tây thì người ta đều nói: “Xin lỗi, Hàn tiểu thư không tiếp khách!”

Quả thực là làm cho Đường Quả tức chết, tại sao lại như vậy chứ?

Cho dù cô ấy là Hàn Tử Tây, nhưng cô và cô ấy đã sống cùng với nhau hai năm nay rồi cơ mà!

Hai người họ chính là chị em tốt của nhau, chẳng lẽ Sở Trạm Đông không thông báo với bọn họ rằng nếu người đến thăm là cô sẽ phải trực tiếp cho vào thăm sao?

Cô đã chịu đựng quá đủ rồi, tức chết cô mất thôi!

Tâm tình Đường Quả không vui làm cho Âu Dương Lâm ngồi bên cạnh buồn cười, không nhịn được liền lấy tay bẹo má cô một cái: “Em đừng buồn nữa, nếu em muốn gặp Hàn Tử Tây, có lẽ anh sẽ giúp được.”

“Cái gì?” Đường Quả vừa nghe vậy, hai mắt liền sáng lên: “Anh có cách sao?”

“Em họ của anh chính là y tá của Hàn Tử Tây.” Âm Dương Lâm ấm áp nói: “Thân hình của em và em ấy không khác nhau mấy, em có thể giả dạng thành em ấy đi vào phòng bệnh của Hàn Tử Tây.”

“Thật sao?” Đường Quả hỏi lại hắn, sau đó vội vội vàng đi ra ngoài. “vậy thì anh đi nhanh lên, em đã không đợi được nữa rồi, em rất muốn gặp cậu ấy!”

Kỳ thật hai năm cũng không hề dài, nhưng khoảng thời gian đó cũng đủ làm Đường Quả coi Hàn Tử Tâu là bạn bè tốt nhất của mình.

Mặc dù cô ấy lừa gạt mình, như cô cũng không quan tâm nhiều, nhất định là cô ấy có nỗi khổ tâm riêng nên mới làm thế.

Khi biết được thân phận của cô ấy chính là Hàn Tử Tây, cô đã cố ý lên mạng để tra xem quan hệ của cô ấy cùng với Sở Trạm Đông.

Thì ra cô gái mang súng đến náo loạn tại Sở Thị chính là cô ấy!

Khi đó, cô cùng với người nhà của mình đang có mâu thuẫn cho nên cũng không có tâm tình chú ý đến tin tức kia. Vì vậy hai năm ở cùng Hàn Tử Tây cô vẫn không nhận ra thân phận của cô ấy.

Nếu như hai năm trước hai người họ là địch nhân, vậy thì tại sao hai năm sau...

Hình như là do Hàn Tử Tây cố ý tiếp cận Sở Trạm Đông đi, nhưng anh ta cũng không thể không nhận ra cô ấy chính là Hàn Tử Tây. Nhưng bọn họ vẫn quyết định kết hôn với nhau một lần nữa, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

...

Đường Quả dựa vào sự sắp xếp của Âu Dương Lâm, thuận lợi thay đồ y tá của em gái hắn.

“Lúc chị đi vào nhất định không được nói chuyện. Nếu bị Sở thiếu phát hiện thì em sẽ không thể giữ nổi chén cơm đâu, về sau cũng không thể nào sống ở B Thị được.” Cô em họ dặn đi dặn lại với Hàn Tử Tây.

“Ừ!” Đường Quả gật đầu: “Em yên tâm đi, chị tuyệt đối sẽ không liên lụy đến em đâu!”

“Chị mang khay thuốc này vào phòng bệnh của Hàn tiểu thư, sau đó tiêm thuốc này từ từ vào chai nước biển, lúc đó bác sĩ sẽ...”

“Chị biết rồi mà!”

Cô y tá kia cuối cùng yên lòng giao đồ cho Đường Quả, sau đó xoay người rời đi. Lúc Đường Quả chuẩn bị bưng khay thuốc rồi đi thì đột nhiên Âu Dương Lâm gọi cô lại: “Chờ một chút!”

Đường Quả dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy anh?”

“Mũ đội của em hơi lệch, để anh giúp em chỉnh lại.”

Đường Quả không chút nghi ngờ, đồng ý nói: “Được!”

Âu Dương Lâm đang sửa lại mũ trên đầu cô thì lại nói: “Em có thể nhắm mắt lại một chút không?”

“...”

“Nhanh lên.” Giọng nói của Âu Dương Lâm như mang theo thuốc độc.

Mặt Đường Quả liền đỏ ửng lên: “Anh muốn làm gì?”

“Em thử nói coi!” Âu Dương Lâm khẽ cười, hỏi lại cô. “Em ngoan ngoãn đi cô gái, em có biết rằng nhìn em ăn mặc như vậy, anh rất không kiềm chế được hay không?”

“...” Lời nói này xuất phát từ miệng Âu Dương Lâm, quả thật là làm cho Đường Quả không nói nên lời. Không phải anh ấy luôn là người nghiêm túc sao?

Hai người bọn họ chỉ mới qua lại một tuần nay, cho tới bây giờ đều là do cô mở miệng trêu chọc anh ấy, mà mỗi lần anh ấy đều bình tĩnh vượt qua, làm hại cô lần nào cũng có cảm giác mình đang trêu chọc con trai nhà lành.

Hai mắt Đường Quả không hề nhắm, mà ngược lại còn mở to ngạc nhiên nhìn Âu Dương Lâm.

Anh ấy... anh ấy...

Rõ ràng là anh ấy chủ động hôn cô!!!

Không phải là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, mà đầu lưỡi kia lại...

Khóc... cô muốn gào khóc nha...

Đường Quả có thể cảm nhận tim của mình đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực! Quả nhiên không thể xem xét qua vẻ bề ngoài của một người nha. Nhìn anh ấy luôn ôn nhuận như ngọc, nhưng không ngờ lại khó kìm nén như vậy!

Quả nhiên là quá bất ngờ, sớm biết như vậy thì cô đã sớm dụ dỗ anh ấy rồi!

Cô y tá nhỏ, thư ký, học sinh cấp 3...

Âu Dương Lâm lại giống như hồ ly tinh hút đi ba hồn của Đường Quả. Còn cô thì đang trầm luân giữa nụ hôn sâu của của hắn, cho nên căn bản là không biết được... người đàn ông mà cô yêu đang yên lặng thay đổi thuốc trong khay...

***

Hôm nay, bệnh của Hàn Tử Tây đã có chuyển biến tốt, tinh thần của cô dường như tốt hơn mấy hôm trước rất nhiều.

Tuy cô đã tất cả mọi chuyện và cũng đã nói tiếng lòng của mình cho Sở Trạm Đông biết, nhưng giữa hai người vẫn không thể giống như trước. Giữa hai người giống như vẫn còn một tầng ngăn cách.

Sở Trạm Đông cũng cảm nhận được điều đó.

Hắn hỏi cái gì thì cô ấy đều sẽ trả lời, nhưng là...

“Em có muốn uống nước hay không?”

“Không cần, cảm ơn!”

“Em có đói bụng không?”

“Em không đói, cảm ơn.”

“Vậy anh đẩy em xuống dưới lầu đi dạo nhé, bây giờ thời tiết rất mát mẻ.”

“Không cần đâu, phiền phức quá.”

Mặc mỗi lần hắn hỏi thì cô sẽ trả lời, nhưng câu nói “cảm ơn” của cô làm cho hắn không thích chút nào!

Không phải từ giờ cô ấy sẽ mở lòng với mình sao? Vì sao lại khách sáo với mình quá vậy?

Sau khi cả hai người hiểu rõ lòng của đối phương, không phải sẽ trở nên thân mật hơn à? Tại sao lại hoàn toàn trái ngược như vậy? Rõ ràng còn không bằng lúc cô ấy giấu giếm thân phận của mình.

Hàn Tử Tây cũng không biết tại sao bản thân mình lại như vậy. Rõ ràng là cô nên tỏ ra thân mật với anh, nhưng là...

Cô cảm thấy rất không tự nhiên!

Mỗi lần anh dựa gần vào cô, cô sẽ có cảm giác không thoải mái, mà căn bản là loại cảm giác này bản thân cô không thể khống chế được nó.

Cũng giống như hiện tại vậy... Khi thấy cô chuẩn bị nằm xuống thì anh tiến lại gần đỡ cô nằm xuống, và cả người cô sẽ tự động cứng ngắc lại.

Đó có phải là một tật xấu không? Cái này chính bản thân cô cũng không biết rõ.

Hàn Tử Tây vừa nằm xuống đã kéo chăn đắp lên hết người của mình, nói: “Lúc em truyền dịch thì anh ra ngoài đi, cứ để cho y tá làm là được rồi.”

Nói như vậy là cô ấy đang đuổi mình?

Tất nhiên là Sở Trạm Đông có thể hiểu được, nên gật đầu: “Được!”

Lúc này có người gõ cửa phòng, là Cố Tử Mạch: “Tổng giám đốc!”

Cố Tử Mạch đứng ở ngoài cửa, bộ dáng như có chuyện muốn nói.

Sở Trạm Đông đi tới, hắn liền nhỏ giọng hỏi: “Cố Hạ muốn tới thăm Tiểu Tây, anh thấy thế nào?”

Cố Hạ muốn tới đây sao?

Sở Trạm Đông hỏi: “Khi nào thì đến?”

“Em ấy đang ở bãi đỗ xe, là Lãnh Dạ dẫn tới.”

“Vậy để cô ta lên đây đi!” Hắn phải nhờ Cố Hạ hỏi hàn Tử Tây xem tại sao thái độ của cô như vậy là vì sao mới được?

Cố Tử Mạch xoay người đi, Sở Trạm Đông cũng lại nói với Hàn Tử Tây: “Anh có chút việc cần phải xử lý, em nghỉ ngơi cho tốt!”

“Được.”

Sở Trạm Đông thở dài một hơi: Thật là không thể không bỏ được mà!

Lòng của con gái quả nhiên như kim dưới đáy biển, hiện tại hắn thật sự không thể đoán ra cô đang suy nghĩ điều gì!

Hy vọng là khi cô ấy gặp được Cố Hạ thì sẽ vui lên một chút!

***

Sở Trạm Đông muốn gây một bất ngờ nho nhỏ cho Hàn Tử Tây, cho nên nói với Tả Viêm: “Cậu đi gọi y tá vẫn hay chăm sóc cho Hàn Tử Tây tới đây.”

Cố Hạ khó hiểu hỏi: “Để làm gì? Không phải lúc nãy anh vừa nói sẽ cho tôi gặp Tiểu Tây, tại sao bây giờ lại phải làm vậy? Anh muốn gọi y tá tới đây là có ý tứ gì? Có phải anh muốn kiểm tra trên người tôi có mang theo thuốc độc sao?”

Thật sự là lúc này khi đối mặt với Sở Trạm Đông, một chút cảm giác sợ hãi cô cũng không có. Quả nhiên ở chung với Lãnh dạ một thời gian dài nên gan cũng lớn hơn lúc trước rất nhiều, bộ dáng chống nạnh của cô quả thật rất uy phong. Dường như cô cũng đã quên Sở Trạm Đông đã từng là ông chủ của cô rồi.

Nhưng là Sở Trạm Đông cũng không hề tức giận, bởi vì cô gái này đối xử với Tiểu Tây quả thật rất tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.