Nhìn rõ bóng người đang in trên gạch sứ, có một giọt đỏ hồng đã khắc sâu vào con ngươi của Sở Trạm Đông.
Nghe hỏi quản gia Lưu Phúc chạy tới, nhìn thấy Sở Trạm Đông đứng ở đó không lên tiếng, cảm giác không biết có phải là lỗi của hắn hay không.
Hắn mang vẻ mặt tươi cười,nhưng đáy mắt lại có sát ý.
Lại nhìn sang, không nói gì cả.
Sở Trạm Đông hạ tầm mắt xuống đột nhiên nhìn sang hắn, mang theo ý cười:
"Phúc bá, tất cả đồ sứ trong nhà đều cất đi, đây đều là bảo bối của lão phu nhân, sắp đến đây, lão phu nhân dâng hương trở lại,tôi không có cách nào khác phải dặn dò trước."
"Dạ thưa thiếu gia, tôi sẽ sai người ngay lập tức đi thu dọn!"
Phúc bá xoay người lại chuẩn bị đi giao phó, Sở Trạm Đông gọi hắn lại: " thuận tiện phòng khách trám gạch men sứ cũng đổi thành thảm đi, cho dù không phải là lão phu nhân tôi cũng thấy không thoải mái."
"Dạ thưa thiếu gia!"
Sở Trạm Đông nói những lời này dường như không có ý tứ gì khác, tuy nhiên mọi người cũng nghe được ý tứ khác trong đó, kể cả Sở Bích Đình.
Nhưng cũng không dám nói gì cả!
Sở Trạm Đông tính tình coi như rất dễ thân cận, thực ra nếu chọc giận hắn thì ai hắn cũng không nể mặt.
**
Hàn Tử Tây trở lại phòng của mình, đi thẳng đến phòng tắm, nước ấm cũng không pha , cũng không cởi đồ ra, mở vòi sen, tùy ý mà tắm nước lạnh.
Trong cơ thể chịu đựng cảm giác nóng rang, rốt cục đã hóa giải được một chút, nhưng cũng chỉ là một chút
Lần nữa cảm giác đó quay trở lại, so với trước càng thêm dữ dội, cảm giác khó nhịn len lỏi khắp cơ thể, cho đến mỗi dây thần kinh, người chịu đựng giỏi như Hàn Tử Tây rốt cuộc cũng không chịu được.
"A..."
Một tiếng thét vang lên, Hàn Tử Tây toàn thân co rút lại run rẩy té trên mặt đất.
Đúng lúc này, di động để ở ngoài phòng chợt vang lên.
Tập trung vào tiếng chuông, Hàn Tử Tây chống tay lên mặt đất, cố hết sức đừng lên.
Bất đắc dĩ do dược tính quá mạnh, bước chân còn không vững, cô lại lần nữa ngã xuống đất.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục reo.
Nếu không nghe điện thoại, hậu quả cô đã biết rõ.
Gắt gao cắn môi dưới, cô bò đến bên tường, đỡ người mình từ từ đứng dậy
Động tác đơn giản nhất, nhưng cô lại không ngờ vào lúc này đầu mình choáng váng, nếu không phải đỡ vào bức tường, căn bản vẫn là đứng không vững.
Từng bước từng bước, men theo bức tường mà bước ra.
Mỗi một bước, cô đều dùng hết tất cả sức lực.
Vất vả lắm rốt cuộc cô cũng với tay nghe, tiếng chuông đúng lúc dừng lại.
Nhìn màn hình tối om, Hàn Tử Tây lập tức trở về nơi lúc nãy.
Không có người gọi!
Để điện thoại di động xuống,cô kìm nén thân thể sắp nổ tung ra mà đi thay quần áo.
Trên đường trở về, y phục đã sớm đổi thành đơn bộ T-shirt đơn giản nhất cùng với quần, trải qua chuyện vừa rồi ở phòng tắm, sớm áo quần đã ướt đẫm, dán ở trên người, dán sát quanh than hình tỷ lệ hoàn mĩ của cô." cái gì vậy?"
Không thể nào phủ nhận, cô quả thật rất đẹp, cho dù là dung mạo, hay vóc người, đều có thể nói là thượng thừa.
Sở Trạm Đông trải qua chuyện tối hôm qua đả ra kết luận.
Trước đây Hàn Tử Tây ở trong mắt hắn, căn bản không xem là một cô gái.
Giờ phút này nhìn cô không mảnh vải che thân, mắt hắn không tự chủ được lại nhìn sâu hơn.
Hàn Tử Tây dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ, đáng tiếc tình huống bây giờ thân thể đang khó chịu, căn bản không linh hoạt lắm, cô càng gấp, càng phạm sai lầm, móc khóa nội y, cài nhiều lần cũng không thành công.
"Ừ..."
Sau ót truyền đến một trận đau, cô không chịu nổi mà ưm lên tiếng.
Tiếng kêu như mèo, , kéo cô không tiếng động vào trong phòng, Sở Trạm Đông không tiếng động thưởng thức cảnh đẹp mỹ nhân thay quần áo nửa ngày bước chân bỗng di chuyển...
Tay đang cùng móc khóa của nội y tác chiến, đột nhiên bị nắm lấy, Hàn Tử Tây toàn thân đột nhiên chấn động..