Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 35: Chương 35: Gọi chồng yêu!




Sở Trạm Đông từ trong túi quần lấy ra một hộp gấm màu đỏ, sau đó nắm lấy tay của cô, đặt chiếc hộp vào trong lòng bàn tay cô khiến cô sững sờ.

Cái hộp này nhìn quen quen, đây không phải là…

“Mở ra xem một chút!” Sở Trạm Đông nói với cô.

Hàn Tử Tây mở ra, trước mặt cô là một sợi dây chuyền bạch kim đang treo lơ lửng, cô…

“Thích không?” Sở Trạm Đông đem dây chuyền từ trong hộp gấm ra, đeo lên cổ của cô, lại khẽ vuốt ve tai của cô, nhẹ cong khóe miệng nói: “Cũng không tệ lắm!”

Hàn Tử Tây không biết chính mình lúc này nên làm gì.

Nhìn sợ dây chuyền bạch kim với mặt dây chuyền là một giọt nước màu xanh treo, cô nắm chặt mặt dây chuyền rồi lại thả tay xuống bên người.

Mặc gia gia truyền ngọc lại được mang ở cổ nàng, hậu quả…

Tuy nhiên, Sở Trạm Đông vẫn tự đắc, căn bản không có suy nghĩ nhiều như vậy, còn ở miệng hỏi cô: “Không thích sao?”

Có thể trả lời không sao?

Có thể bất cứ lúc nào dọn ra khỏi nhà, thì ai sẽ thích đây?

Hàn Tử Tây cân nhắc trả lời: “Nó rất đắt tiền, tôi sợ sẽ làm hư nó!”

“Cái gì là quá đắt!” Sở Trạm Đông không hài lòng liếc cô một cái: “Thứ này vốn dĩ là của em.

Có thể nói tự nhiên lúc này tôi đưa cho em sợi dây này thì quá kỳ lạ, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng tặng cho em bất cứ thứ gì.

Người ta nói loại đá quý này được làm ở thời kì chiến quốc nước của Sở hoàng hậu gì đó, nó có thể xua đuổi ma quỷ nên tôi đã cho người làm cái dây chuyền này.

Còn về phần em, không cần phải lo lắng rằng sẽ làm hư hỏng nó.

Cấu tạo của ngọc này rất tốt, nếu không phải cố ý thì phá vỡ sợi dây chuyền này thật không dễ dàng.

Còn nữa, em cũng không cần sợ sẽ làm mất nó, dây chuyền này được thiết kế khóa đặc biệt, không dễ dàng tháo rời được

Vợ yêu à, đây là tâm ý của tôi, em phải lúc nào mang theo bên mình a?”

Từ lúc bắt đầu để cho cô đi trộm ngọc, là do có dự định này sao?

Hàn Tử Tây nhìn hắn, đôi mắt mang theo vài phần lạnh nhạt: “Cảm ơn anh, Sở thiếu gia!”

Cô miễn cưỡng cảm ơn, chỉnh lại sợi dây chuyền trên cổ, cho dù tất cả người của Mặc gia đều là người mù, thì chắc chắn ai cũng sẽ nhận ra được!

“ Ai là thiếu gia?” Sở Trạm Đông thân mật véo mặt cô: “Gọi là chồng!”

Hàn Tử Tây không có lập tức gọi làm cho hắn hơi mất hứng, quàng tay qua cổ cô, cắn nhẹ một cái ở môi cô: “Như thế nào, không muốn gọi sao?”

Anh ta đột nhiên thâm tình giữ lấy khuôn mặt cô: “Trước kia quả nhiên tôi thật ngu ngốc mới nghĩ em không tốt, hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt lại, cảm thấy chúng ta ở cùng với nhau rất hợp, vợ yêu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi!”

Lại bắt đầu một lần nữa?

Đưa cho cô sợi dây chuyền của bảo ngọc Mặc gia này là muốn bắt đầu lại với cô sao?

“Tốt thôi, bắt đầu lần nữa!” Hàn Tử Tây vươn tay về phía hắn: “Chồng à, về sau hãy chiếu cố nhiều hơn!”

Đây là lần đầu tiên Hàn Tử Tây gọi hắn là chồng, Sở Trạm Đông nghe cô gọi mình là chồng, trong lòng nhất thời có chút phập phồng, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có.

Sở Trạm Đông nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, kéo cô đứng lên, nói: “Mau, đem cái tin tốt này đi nói cho mọi người biết!”

Sở Trạm Đồng tuyên bố: “Tuần tới sẽ có lễ kỉ niệm, chúc mừng công ty chúng ta tròn một năm, tôi dự định sẽ ở phía trên kia tuyên bố thân phận của Tiểu Tây với Sở gia.”

Một đám đông ở dưới cho là mình nghe nhầm, đặc biệt là Sở Bích Đình.

Cô ta chỉ vào Sở Trạm Đông, toàn thân đều run rẩy, nói: “Em đem những lời nói vừa nãy nói lại một lần nữa!”

“Tôi muốn ở lễ chúc mừng công ty tròn một năm sẽ tuyên bố trước mặt mọi người thân phận của Tiểu Tây!” Sở Trạm Đông bảy phần kiên nhẫn lặp lại từng chữ một một lần nữa, hắn nói tiếp: “Bây giờ chị có thể nghe rõ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.