Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 20: Chương 20: Lo sợ chị chiếu cố không tốt vợ của em sao?




Bất ngờ như vậy, rồi lại vừa vặn như vậy, Hàn Tử Tây bị Âu Dương Lâm không cố ý xem sạch bách , mặc dù cô còn mặc một cái áo ngực!

Thời gian như đình chỉ, hai mặt nhìn nhau!

Một người ngây ngốc, một người như hóa đá!

Hai người hai vẻ mặt, chọc cười Từ Lộ: "Ha ha ha, ý trời a!"

Hai người phục hồi tinh thần lại, Âu Dương Lâm lập tức quay lưng đi, giọng nói dồn dập: "Thẹn thùng!"

Hàn Tử Tây nhìn vết thương chồng chất trên cánh tay trái, sau đó vươn tay, kéo chăn mền phủ cả người mình lại!

Vừa rồi sở dĩ nhất thời không kịp phản ứng, là vì đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.

Bị Âu Dương Lâm nhìn sạch bách!

Người hỉ nộ ái ố không hiện ra như cô, mặt cũng đỏ rần!

Không phải là ngượng ngùng, mà là phẫn uất!

Đối với một người đàn ông đột nhiên xông vào, còn có Từ Lộ thêm lửa đến nghẹn !

Đặc biệt là Từ Lộ!

Phản ứng đầu tiên không phải là thay cô che, mà là lên tiếng chế nhạo cười to! ! !

Hàn Tử Tây còn là lần đầu tiên gặp, người khác người nghiêm trọng như thế !

Thấy Hàn Tử Tây đỏ mặt, Từ Lộ đương nhiên cho rằng là xấu hổ, vỗ vỗ vai của cô: "Aiz da, xem sạch bách cô, không phải là người khác,mà là lão công tương lai cô, dù sao sớm muộn gì cũng thấy, coi như trước luyện tập, không cần thẹn thùng! Về phần tôi, coi tôi như không tồn tại là được!"

"..."

Chính là tính tình tốt, gặp Từ Lộ lại như vậy, phỏng đoán đều...

Dù sao Hàn Tử Tây là thật có điểm... Nếu như bây giờ có thể xuống đất, cô tuyệt đối thoả thuận hai bên xong xuôi, một phút cũng không muốn nán lại !

Mặc dù bọn họ đã cứu mình, mình làm như vậy rất không đạo đức, nhưng quả thật không có biện pháp khác!

Bất quá...

Tầm mắt chuyển tới trên người đàn ông đã cứu mình, Hàn Tử Tây hơi hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Chính là người này cứu mình sao?

Cứu như thế nào?

Là ở nơi nào cứu được?

Đáy mắt tối tăm xẹt qua tia quang mang, Hàn Tử Tây gian nan mở miệng: "Anh gì trước ơi, cám ơn anh đã cứu và cho tôi ở lại..."

Chỉ là mấy chữ, đã khiến Hàn Tử Tây như dùng hết tất cả sức lực, trên trán mồ hôi lớn như hạt đậu, lập tức chảy dài!

Âu Dương Lâm còn không dám xoay người, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần khách khí, trên đường thấy người gặp nạn trước mặt mình, tin tưởng đổi lại bất luận kẻ nào cũng sẽ cứu, tiện tay mà thôi, không cần để ý!"

Gặp nạn ở trước mặt hắn?

Là thế này phải không?

Cẩn thận tìm kiếm trí nhớ, lại nhớ không nổi, mình như thế nào rời đi,đoạn trí nhớ cuối cùng, chỉ có bóng lưng kiên quyết mà đi!

Nhớ tới Sở Trạm Đông, Hàn Tử Tây con ngươi khẽ biến, nhưng là thoáng qua rồi biến mất, lại muốn mở miệng, lại bị Từ Lộ ngăn cản.

"Cô miệng không đau ư?" Từ Lộ bĩu môi: "Rất muốn được ân ái, muốn nói chuyện yêu đương, chờ miệng tốt lại cũng không muộn! Xem mồ hôi trên đầu cô kìa, nói thêm vài lời, đoán chừng cũng có thể tưới hoa rồi a !"

Người phụ nữ này nghĩ thuốc trong cơ thể mình ngoại trừ việc ân ái có thể không biết đau chắc!

Không thể không nói, Từ Lộ xác thực là thích Hàn Tử Tây, chỉ riêng phần kiên cường, liền không phải người bình thường có thể so sánh !

Huống chi, cô không chỉ có kiên cường, còn có...

Nói như thế nào đây, Từ Lộ nhất thời cũng không biết phải hình dung như thế nào?

Khí tràng!

Đúng!

Khí tràng cao ngạo mà lạnh lùng, mới có thể đền bù cho em học của mình, nếu như hai người thực thành, ở Âu Dương gia,cô gái này tuyệt đối có thể trợ giúp em họ đối phó đám ăn thịt người không nháy mắt kia!

Bất quá...

Từ Lộ nắm lấy tay Âu Dương Lâm, quay sang nhìn hắn, hỏi: "Em không phải là phải không yên tâm nên chưa đi a, chẳng lẽ sợ hãi chị chiếu cố không tốt vợ của em sao!"

Hàn Tử Tây: "..."

Âu Dương Lâm: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.