Editor: Nam Cung Nguyệt
Beta-er: Cẩm Tú.
Du Du vội vàng quay đầu lại, thấy bên kia đường có một người phụ nữ trung niên đội mũ. Lưng hơi gù, vóc dáng xinh xắn. Mặc dù như thế, nhưng quần áo lại rất sang trọng, khí chất thanh khiết
Mà ở bên cạnh bà là một người phụ nữ tóc ngắn chừng ba mươi tuổi, hình như là bảo mẫu.
Người phụ nữ tóc ngắn đỡ người phụ nữ trung niên kia, lên một chiếc xe Mercedes màu trắng. Xe rất nhanh đã lái đi
Du Du sững sờ nhìn xe đi xa, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bảnh hiệu của cửa tiệm sau lưng, trên đó viết “Tiệm mát xa Hàn Thế An” .
Vị kia chính là mẹ của Bạch Ngôn Sơ, cũng chính là mẹ chồng trước của cô.
Chu Tuyết Phi mẹ của Bạch Ngôn Sơ là một người phụ nữ thiện lương khiêm tốn. Cho dù con trai không thích Du Du, nhưng bà vẫn luôn rất ưa thích tính tình của Du Du, nói cô cởi mở thẳng thắn. Nhưng, bởi vì tình cảm vợ chồng nghèo nàn với Bạch Ngôn Sơ, cho nên cô cũng không hay gặp mặt bà
Thậm chí sau khi cô kết hôn còn không có đi thăm bà lấy một lần.
Bánh trứng gà non ở trong tay đã nguội lạnh.
=== ====== ====== ========
Sau khi làm việc được một tuần lễ, năng lực của Du Du đã lấy được sự khen ngợi của mọi người. Mặt khác, cô cũng đã thân quen với đồng nghiệp. Tất cả mọi người đều thích cá tính của cô, cảm thấy cô vừa bình dị gần gũi vừa đáng yêu, đều thích đi cùng với cô.
Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn. Trong lòng Du Du thầm nói.
Hôm nay sau khi hoàn thành một phương án, đang muốn tan việc, liền nhận được điện thoại của Từ Thi Thi gọi tới: “ Du Du, tan làm chưa? Sau khi tan làm đến chỗ tớ được không?”
Du Du nghe thấy giọng nói của cô có cái gì đó không ổn, liền hỏi: “Sao vậy? Lại thấy không thoải mái sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn tìm người nói chuyện một chút.” Từ Thi Thi cười cười.
Du Du nói: “Cậu đến ‘Rose¬mar¬ry’ ở phố Lan Tâm chờ tớ! Tớ sẽ lập tức đến ngay.”
Sau khi đến Rosemarry, thấy Từ Thi Thi đã ngồi ở chỗ đó. Cô mặc một bộ đầm màu vàng nhạt pha thêm chút sắc Burberry, làm cho cô càng thêm thanh tú tao nhã
Nhưng, Du Du đến gần thì mới phát hiện khóe mắt của cô thâm quầng, hiển nhiên là thiếu ngủ.
“Cậu làm sao vậy? Tinh thần kém như vậy.” Du Du ngồi xuống nói.
Từ Thi Thi nhìn cốc cà phê đặt ở trên bàn một chút, nói: “ Du Du, tớ thấy tớ càng ngày không có lòng tin đối với cuộc sống này.”
Du Du vội vàng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Có lẽ tớ cũng nên học theo cậu, đi ra ngoài tìm việc làm, mà không phải cả ngày buồn bực ở nhà không có việc gì! Tớ cảm thấy tớ rất vô dụng!”
Nhìn bạn tốt của mình tâm tình không tốt, giọng điệu chậm chạp, trong lòng Du Du rất nóng nảy, nói: “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tớ biết, có phải anh họ đã đối xử không tốt với cậu phải không?”
Anh họ Đặng Tử Mộ của cô, là người khôn khéo giỏi giang, dáng dấp cũng tuấn tú lịch sự đẹp trai, nhưng tính cách lại không tốt lắm, rất thích tự do, không thích bị người khác trói buộc.
Từ Thi Thi ban đầu qua lại với hắn, là một lòng muốn cái người không chịu bị trói buộc kia quay trở về nơi bình yên. Nhìn hoàn cảnh trước mắt, có vẻ như không có bao nhiêu thành công.
Thiên kim tiểu thư gặp gỡ thiếu gia ngang ngược, thật không biết là câu chuyện ngược tâm cẩu huyết xa xưa đến thế nào?
Từ Thi Thi cười thảm đạm: “ Du Du, có phải tớ thật đáng thương hại hay không? Tự nhiên than vãn? Tớ đã rất hạnh phúc phải không? Từ nhỏ đến lớn tớ sống an nhàn sung sướng, hiện tại đã làm phu nhân, theo lý thuyết tớ không có gì thiếu thốn cả! Nhưng, cuối cùng tớ thấy như mình đã đánh mất đi thứ gì đó. Tớ. . . . . .”
Du Du càng ngày càng gấp gáp, nói: “Rốt cuộc là sao? Thi Thi, cậu không nói thì tớ giúp cậu như thế nào?”
“Tớ hoài nghi. . . . . . Anh ấy đang có người ở bên ngoài.” Từ Thi Thi rốt cuộc cũng nói ra, đôi mắt đẹp bắt đầu đỏ lên, một giọt nước mắt tràn ra ngoài.
Cái gì? Du Du nghe thấy, cả người cũng cứng đờ.
Anh họ của cô cũng có phụ nữ ở bên ngoài? Cái thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những người đàn ông này làm sao vậy chứ?
Khó trách cha nói: “Muốn tìm một người đàn ông toàn tâm toàn ý đối tốt với con thật không dễ dàng.”
Cô hâm mộ tình yêu của các bậc cha chú. Một đời một kiếp, nắm tay nhau cùng đi tới cuối con đường. Nhưng đến thế hệ của bọn họ, tình yêu tựa như thành Không Trung Lâu Các, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tới cùng thì đã có sai lầm gì?
Từ Thi Thi khóc sụt sùi nói: “Tớ thật sự rất sợ! Bởi vì tớ này không biết chuyện này có ý nghĩa gì? Ngộ nhỡ Tử Mộ nói ly hôn với tớ, tớ sẽ bị người nhà của tớ cười nhạo mất!”
Du Du suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không cần khóc! Bây giờ không phải là thời điểm để khóc, trước tiên cậu nói cho tớ biết, cậu chắc chắn anh ta có phụ nữ ở bên ngoài? Rốt cuộc là ai?”
Từ Thi Thi dừng khóc nói: “Thật ra thì mấy tháng này tớ đã hoài nghi, sau đó tớ cũng đã lén lút sai người đi thăm dò. Nghe nói là nữ thư ký của anh ấy, tên gọi Andy.”
“Sao cậu lại không nói cho tớ biết sớm hơn?” Du Du cau mày nói.
“Chính cậu cũng không dễ dàng gì, chuyện của tớ sao lại phiền tới cậu được?”
Du Du cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, phối hợp cười cười, sau đó nhìn thẳng vào mặt Từ Thi Thi nói: “Thi Thi, trước tiên cậu cứ trở về ăn một bữa cơm đã! Đừng nghĩ gì cả.”
“Cậu thì sao? Cậu không về sao?” Từ Thi Thi không hiểu hỏi.
“Cậu yên tâm về đi!” Du Du làm mặt quỷ với cô, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng bước đi.
Từ Thi Thi ngạc nhiên ngồi đó.
=== ====== ====== ====== ====
Công ty của Đặng Tử Mộ ở trong Khu Kim Hoàn phía Tây của Hương thành, ở cao ốc A tầng 45.
Hương thành là trung tâm quốc tế tài chính, mà nơi này là một hệ thống cao ốc tài chính, ngân hàng quốc gia tập trung nhiều ở đây. Các tòa cao ốc nhan nhản như rừng rậm. Đập vào mặt là hơi thở của tài phú.
Du Du xoay vô lăng, lái vào tầng hầm để xe của tòa cao ốc
Hôm nay cô phải giúp Từ Thi Thi chứng thật một chuyện.
Đi vào thang máy, cô bấm vào tầng 45. Sau khi ra khỏi thang máy, cô tao nhã bước tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Ah? Đường tiểu thư? Sao cô lại tới đây?” Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục vội vàng tiến lên chào hỏi.
“Tom, nơi này không có chuyện cậu. Cậu đi làm việc đi! Tôi tới tìm anh họ của tôi.” Du Du nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, nói hắn mau tránh ra.
Người đàn ông không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng lui ra, nhưng trên mặt lại là có chút nóng nảy.
Du Du đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc, không có lập tức gõ cửa, mà là tựa vào trước cửa nín thở lắng nghe. Bên kia một cô gái mặc đồ công sở cầm tài liệu đi tới, nhìn thấy cô đứng ở nơi đó, kinh ngạc giật mình.
Ánh mắt Du Du nghiêm nghị nhìn cô chằm chằm, sau đó dùng ngón tay chỉ phía bên kia, ý bảo cô ấy đừng tới đây.
Bên trong truyền đến tiếng trò chuyện, tiếng cười của một cặp nam nữ.
“Anh thật đáng ghét! Đồng ý dẫn người ta đi Tokyo ngắm hoa anh đào! Hiện tại ngay cả hoa anh đào cũng thật cảm tạ.” Giọng nữ nũng nịu vang lên.
“Bảo bối, không cần gấp như vậy! Chúng ta có nhiều thời gian! . . . . . .” Giọng nói dịu dàng dỗ dành của đàn ông.
Sau đó là tiếng cười của cô gái: “Ha ha ha. . . . . . Đáng ghét!”
Du Du nghe được mà cả người nóng lên, cơn tức giận xộc thẳng lên ót.
Thế giới này sao nhiều tiện nhân quá vậy? Một Giang Tâm Di còn chưa đủ, lại còn thêm một Andy nữa?
Thân đều là phụ nữ, sao lại khác biệt như vậy chứ?
Cô không nhịn được nữa, dùng sức đẩy cửa đi vào.
Đôi nam nữ đang ôm nhau bên trong giật nảy mình. Một người trẻ tuổi mặc váy áo Gucci màu xám nhạt lập tức từ trên đùi Đặng Tử Mộ đứng dậy.
“ Du Du? Sao em lại tới đây?” Đặng Tử Mộ kinh ngạc giật mình rồi lại hết sức bất mãn nhìn em họ của mình
“Tôi...tôi đi ra ngoài trước!” Nữ thư ký trẻ tuổi xinh đẹp thở hổn hển nói.
Lúc cô ta đang vội vã đi ra ngoài thì Du Du lại xoay người lại, nâng bàn tay lên hướng về phía gò má dày cộm phấn son kia cho một tát.
Thật sảng khoái! Nếu cô ta là Giang Tâm Di thì càng sảng khoái hơn!
Cô gái sửng sốt, vài giây sau mới sờ lên gò má nóng ran của mình.
Du Du hung hăng nhìn cô ta chằm chằm, cười lạnh: “Cô trang điểm dày quá, một người thư ký sao có thể trang điểm dày như vậy? Trừ phi cô muốn trở thành hồ ly tinh quyến rũ cấp trên!”
Đặng Tử Mộ đi tới, lập tức ôm cô gái bị đánh vào trong ngực, quát lên với em họ: “Em lại nổi cơn gì thế? Tới cửa đánh liền người? Andy là tới đây giúp anh!”
Du Du nhìn anh họ chòng chọc, chất vấn: “Anh họ! Sao anh lại biến thành như vậy? Anh làm như vậy không thấy phụ lòng Thi Thi sao? Cô ấy buồn bực ở nhà toàn tâm toàn ý hy vọng anh dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy, anh biết không? Nếu anh không yêu cô ấy, vậy tại sao lúc đầu vẫn cưới cô ấy?”
Đặng Tử Mộ cười lạnh: “Chuyện nhà của anh không cần em quan tâm! Em quản tốt mình trước đi đi! Bạch Ngôn Sơ không phải là bị tiểu minh tinh đó mê hoặc sao? Em đừng động một tý là tiểu thư lên nữa, em còn gây rối, anh sẽ nói cho dượng em giở thói ngang ngược!”
Thấy hắn nhắc tới Bạch Ngôn Sơ cùng Giang tiện nhân, trong lòng Du Du trầm xuống, cười lạnh: “Do em nhìn lầm, còn lâu em mới hi vọng bạn tốt của mình cũng dẫm lên vết xe đổ! Anh họ, đàn ông các anh nhất định phải tam thê tứ thiếp mới thấy vui vẻ sao? Chẳng lẽ các anh không biết ai mới là người quan trọng nhất?”
Nói tới chỗ này, lòng chua xót, nước mắt rơi xuống.
Đặng Tử Mộ vẫn không có chút ý tứ hối cải nào, lạnh lùng nói: “Anh đã chịu đựng người phụ nữ này đủ rồi! Cả ngày lẫn đêm đều trầm lặng, như một con mèo bệnh vậy. Nếu không phải ban đầu cha anh muốn anh cưới cô ta để dạy dỗ lại anh...còn lâu anh mới cưới cô ấy! Anh thích phụ nữ giống như Andy ấy, có năng lực cũng có phong tình, đây mới gọi là mùi vị!”
Du Du lệ rơi đầy mặt: “Anh họ, anh sao lại có thể nói Thi Thi như vậy! Cô ấy là vợ của anh!”
Đặng Tử Mộ lại vênh váo tự đắc nói: “Sao lại không được? Ngay trước mặt cha cô ta, anh cũng nói như vậy!”
Bên kia Cửa chính, một bóng dáng bước vào, ba người trong phòng lập tức nhìn.
Từ Thi Thi.
Du Du ngơ ngẩn, vội vàng kéo cô qua hỏi: “Thi Thi, sao cậu lại tới đây?”