Editor: Cẩm Tú
Kha triết nam ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Du Du, nắm lấy một tay của cô, nói: “Du Du, tớ sẽ không để cho anh ta khí dễ cậu!”
Có lẽ là ảo giác, Du Du đột d nhiên cảm thấy trong ánh mắt của hắn có chút kì lạ. Ánh mắt này trước đây cô chưa từng nhìn thấy.
Hôm nay hắn làm sao vậy? Cho dù bạn bè giúp nhau không tiếc cả mạng sống cũng không cần tập trung tinh thần như vậy chứ?
Nhịp tim đập kịch liệt, lại không dám phỏng đoán.
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc. Trong cơn lúng túng, Kha Triết Nam nới lỏng tay của mình ra, cười nói: “Chúng ta ăn xong đi tới văn phòng của tớ một chút đi! Thuận tiện để cho cậu thử bộ váy mới!”
=== ====== ===
Khi ra khỏi cửa thang máy ở tòa cao ốc nơi đặt văn phòng của Kha Triết Nam thì hắn đột nhiên thần kinh nói: “Sao tớ cảm thấy nơi này có cái gì đó kì lạ?” Khi đ ang nói chuyện, hắn nhìn về phía hành lang.
Ánh đèn không sáng lắm, cộng thêm việc lúc này là buổi tối, cho nên có vẻ cực kỳ yên tĩnh. Tầng lầu này trừ văn phòng của hắn ra, thì không có thêm bất kỳ công ty nào khác.
Du Du vừa nghe hắn nói như vậy, cảm thấy cả người sợ hãi, dùng cùi chỏ huých vào hắn nói: “Đừng có dọa người! Đây cũng không phải là phim ma!”
Kha Triết Nam xấu hổ cười nói: “Tớ đi mở cửa! Đợi chút.” Liền giơ chìa khóa lên chuẩn bị mở cửa.
Đang lúc này, phía sau bọn họ đột nhiên lao ra hai cái bóng đen, giữ chặt lấy bọn họ.
Du Du hét to: “Cứu với!” Nhưng tên đàn ông đang khống chế cô rất nhanh đã dùng một cái khăn tẩm thuốc mê bịt vào miệng và mũi cô.
Trước mặt bỗng dưng tối sầm lại, Du Du mất đi ý thức ngất đi.
=== ====== =====
Bạch Ngôn Sơ hiện tại đang ngồi trong văn phòng hoa lệ đọc tài liệu.
Anh luôn làm việc đến tận đêm khuya, sau đó mới trở về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Đúng lúc anh đang hết sức tập trung, đột nhiên bị một hồi chuông điện thoại reo lên làm cho giật mình.
Cầm lên nghe, bên kia truyền tới giọng nói khàn khàn có vẻ vô cùng lo lắng của đàn ông : “Bạch Ngôn Sơ! Bây giờ anh phải nghiêm túc nghe tôi nói! Du Du cô ấy. . . . . . Cô ấy bị người khác bắt đi rồi!”
Trong lòng Bạch Ngôn Sơ chấn động, trầm giọng hỏi: “Cậu là Kha nhị thiếu? Nói! Làm sao cậu biết Du Du bị bắt đi?”
Kha Triết Nam vừa thở dốc vừa nói: “Tối nay tôi mời Du Du ăn cơm, khi trở về tôi đưa cô ấy đến văn phòng của tôi để thử đồ, sau đó liền bị bọn người nào đó tập kích. Bọn họ dùng thuốc mê, làm cho chúng tôi ngất đi, đợi đến khi tôi tỉnh lại thì đã không thấy Du Du nữa!”
“Tôi biết rồi!” Bạch Ngôn Sơ sau khi nghe xong, đáp một tiếng rồi cúp máy.
Có người lại dám bắt cóc con gái của Đường Hạc Lễ? Kẻ nào mà lại có lá gan lớn như thế?
Anh vội vàng nhấn vào điện thoại nội bộ: “Vào đi! Có chuyện!”
Lập tức liền có người đẩy cửa đi vào, hỏi: “Bạch tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Ngôn Sơ đứng lên, giọng nói bắt đầu trở nên gấp gáp: “Du Du bị bắt cóc rồi.”
Thần sắc Tiễn Cường có chút thay đổi, hỏi: “Là Trần Hổ sao?”
Bởi vì từ chối cuộc gặp mặt với Trần Hổ cùng với chuyện cho mượn bến tàu, cho nên Trần Hổ mới nghĩ đến cái này làm phương thức để uy hiếp Bạch Ngôn Sơ và Đường Hạc Lễ?
Bạch Ngôn Sơ giơ tay lên ra hiệu, nói: “Về biệt thự trên núi trước đi, phải thông báo chuyện này cho lão gia tử.”
=== =========
Sau khi tỉnh lại khỏi giấc ngủ mê man Du Du cảm thấy đầu mình ngứa ran, gắng sức mở mắt ra.
Đây là đâu? Hình như là một căn phòng cũ, hơn nữa ngoài cửa sổ đen thùi lùi, nên chắc có lẽ không ở trong nội thành, mà là ở vùng ngoại ô!
Mà tay của cô cũng bị sợi dây lớn buộc chặt, không thể nhúc nhích được, vừa động đậy là da thịt đã chà xát vào dây làm cô cảm thấy đau đớn!
Cô bị bắt cóc. Lần này cô đã xác định được chính xác tình cảnh của mình hiện tại.
Cơn khủng hoảng đã chèn ép cô.
Người nào đã bắt cóc mình? Tuy nói thân phận của cô là tiểu thư cao quý của Đường gia, nhưng Đường gia xưa nay khiêm tốn, cha cũng không thích đắc tội với người nào, làm sao lại đến phiên cô bị bắt cóc?
Không nên hốt hoảng, không phải sợ. Có lẽ những người đó chỉ muốn chút tiền thôi, sẽ không làm hại đến cô! Cô tự an ủi bản thân.
Hít thở sâu một hơi, cô xê dịch cái mông của mình, để cho bắp đùi đã tê rần được thoải mái hơn.
Đang lúc này, bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, đèn trong phòng cũng được bật sáng choang.
Có hai người đàn ông đi tới, một người vóc dáng cao lớn, bộ mặt lạnh lùng; một người khác vóc dáng gầy hơn, còn tết tóc đuôi ngựa.
Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Du Du, tựa hồ đang xác nhận cô có phải là mục tiêu của hắn hay không. Du Du bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa sợ, liền cắn cắn môi.
Cũng may, bọn họ không có dán băng dính hay nhét gì đó và miệng cô. Nếu không, thật là ghê tởm chết cô mất thôi.
Mà cái người cao gầy buộc tóc đuôi ngựa cũng cà lơ phất phơ đi tới đây, khom lưng lại gần quan sát Du Du. Du Du vô cùng chán ghét cái khuôn mặt gầy khô kia, liền quay đầu đi nhắm mắt lại.
Tóc đuôi ngựa ngồi thẳng lên, nói với người đàn ông mặt lạnh: “Đường Du Du! Không sai!”
Du Du mở mắt ra, vội vàng nói: “Các anh nếu đã biết tôi là ai, thì hãy sớm thả tôi ra! Tôi biết các anh chỉ cần tiền mà thôi, cha tôi sẽ cho các anh! Nhưng nếu các anh làm khó tôi..., chỉ sợ thua thiệt là hai người thôi!”
Cô biết, lúc này không thể quá mức cứng rắn, nhưng cũng không thể quá sợ hãi.
Đuôi ngựa lại nhích tới gần một bước, lộ ra vẻ ham muốn, cười phóng tùng nói: “Thật đúng là yểu điệu thục nữ, làn da trắng trẻo lại mềm mại. . . . . .” Nói xong đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Du Du.
Du Du nổi giận, liền quát to một tiếng: “Cút!”
Đuôi ngựa bị dọa, sau đó rống giận: “Chết tiệt, kêu la cái gì! Kêu nữa ông đây sẽ hãm hiếp mày, đạp chết mày!”
Người mặt lạnh đột nhiên hét lên với với hắn: “Mày tên gì? Đồ thần kinh! Phía trên đã ra chỉ thị, người phụ nữ này không thể đụng vào! Dùng để đàm phán một cuộc buôn bán lớn đấy!”
Dứt lời hắn ngồi xổm người xuống nhìn Du Du, chậm rãi nói: “Cô đừng lộn xộn, cũng đừng nghĩ đến việc bỏ trốn! Sau khi phía trên thỏa thuận xong, chúng tôi sẽ thả cô đi!”
Du Du ngẩn cả người.”Phía trên” rốt cuộc là ai? Kẻ đứng sau việc này là ai?
Cô dĩ nhiên biết cái này không thể hỏi bậy, một khi hỏi được làm hai người này nổi nóng, sẽ rước họa vào thân.
Cô gật đầu một cái, bày tỏ vẻ thuận theo.
Người đàn ông lạnh lung đứng lên, cười khẽ một tiếng: “Không hổ là tiểu thư khuê các, rất rõ lí lẽ! Vậy thì tốt, cô tốt nhất cứ ở yên đó! Chúng tôi dưới tình huống bình thường sẽ không làm tổn thương cô!”
Sau đó hét lên với tên đuôi ngựa: “Đi thôi!” Liền mang theo tên kia đi ra ngoài, “Rầm” một tiếng, cửa đã được khóa chặt.
Du Du thấy hai người này đi ra ngoài, lập tức tuyệt vọng. Trong căn phòng tối rộng như vậy, chỉ còn lại một mình cô, cô độc, bất lực, sợ hãi giống như có một con rắn độc quấn lấy cô. Trong bầu không khí tĩnh lặng cắn nuốt lấy cô, đôi môi khô khốc cũng làm cho cô khó có thể chịu được.
Cô chợt nghĩ đến cha. Ông sẽ gấp đến độ giậm chân mất thôi, có phải vì vậy mà trái tim mới không chịu nổi hay không?
Từ nhỏ đến lớn, cho tới nay, lúc nào cũng phải để cho ông nhớ nhung và lo lắng cho cô, nhớ lại thật là thẹn với ông.
Nước mắt tĩnh lặng rơi xuống, trong lòng vẫn lẩm bẩm, cha.
Có người tới cứu cô không?
Tối nay Tú sẽ đăng C27 nhé. Đừng quên nhấn Thanks cho mình nhé, chúc các bn đọc truyện vui vẻ ^^