Editor: Nam Cung Nguyệt
“Trước tiên đừng đi vào! Niên thúc và dì Nguyệt vẫn còn ở phía trên, anh đi vào chỉ thêm phiền.” Du Du thở một hơi nói.
Anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé có chút lạnh của cô lên, cười nói: “Nhìn xem, em rất tốt với anh. Anh rất thích em như vậy.”
“Bạch Ngôn Sơ, đủ rồi? Cái anh muốn lấy cũng đã lấy được, vậy anh hãy bỏ qua cho tôi đi!” Du Du không nghĩ tới việc mình lại phải cầu xin anh.
Bạch Ngôn Sơ dứt khoát bày ra vẻ mặt không hiểu: “Em nói cái gì? Du Du, cha em đã đồng ý với anh đấy, chỉ cần anh giúp nhà họ Đường đối phó với Giang Tâm Di, tuần sau ông ấy sẽ để em hả cho anh.”
“Nhưng Giang Tâm Di làm cha tôi bị thương! Cho nên tôi có thể lý giải là, chuyện này không đạt tới hiệu quả như mong muốn, tôi có thể không lấy chồng.”
“Du Du, không cần như cô gái nhỏ cố tình gây sự! Mặc kệ như thế nào, anh đã ra lệnh cho Giang Tâm Di rời đi, những chuyện xảy ra sau này anh cũng không dự đoán trước được.”
Du Du rốt cuộc không nhịn được bi phẫn, quát: “Ai biết được anh có cùng người phụ nữ họ Giang kia hợp mưu để chỉnh cha tôi hay không?”
Sắc mặt Bạch Ngôn Sơ trở nrrn rét lạnh, nhiệt độ trong mắt cũng giảm xuống: “Du Du, em chọn tin tưởng người khác chứ không tin anh! Sự tin tưởng của em đối với anh, ngay từ khi bắt đầu đã rất ít, anh thật sự rất đau lòng.”
Du Du nghẹn ngào nói: “Bây giờ anh muốn tôi tin tưởng anh như thế nào? Cha tôi thì xảy ra chuyện, Giang Tâm Di thì mất tích! Anh lại muốn làm tổng giám đốc của Hoa An! Tất cả đều trùng hợp như thế! Bạch Ngôn Sơ, anh có tư cách để cho tôi tin tưởng anh sao?”
Đúng lúc cô tuyệt vọng quay người đi thì anh lại ôm lấy cô. Cô vùng vẫy như tiểu dã thú bị nhốt trong ngực, anh trầm giọng nói ở bên tai của cô: “Du Du, anh chẳng những phải làm tổng giám đốc của Hoa An, càng phải biến em thành vật riêng tư của anh. Em ngoại trừ việc chấp nhận anh, không có con đường khác có thể đi.”
Được rồi, anh chính là vô liêm sỉ thích làm theo logic cường đạo của anh. Bạch Ngôn Sơ bây giờ, căn bản không phải là người, mà là lang sói. Lang sói thì sao nói đạo lý được?
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Du Du nảy ra một kế, nói: “Vậy thì tốt, thời gian nhất định phải để tôi quyết định! Còn nữa, tôi có một vài điều kiện.”
Thế nhưng anh lại kiên trì theo Logic của chính anh: “Du Du, không thể để cho anh đợi, đợi quá lâu anh sẽ phiền não. Nếu như em tính để cho cha em hồi phục trước, thì chúng ta tái hôn sớm một chút. Em không chỗ nương tựa, ông ấy tỉnh lại cũng không vui.”
Du Du cũng không chịu yếu thế: “Nhất định phải đợi đến khi cha tôi hồi phục rồi tôi mới kết hôn.”
Anh cười cười, đôi môi cong thành đường vòng cung đẹp mắt, làm cho cô nhìn mà phát rét: “Bảo bối, em phải nghe lời.” Sau đó anh đẩy cô đến trước cửa xe, dặn dò, “Em mệt mỏi rồi, về ngủ đi! Mắt thâm quầng cả rồi!”
Du Du rất muốn tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm nén lại.
Bảo toàn thể lực và tinh thần, tiếp tục giày vò anh thật tốt.
Cha đã ngã xuống, người trước mắt cô có thể dựa vào là ai ? Kha Triết Nam? Không được, hắn còn đang sứt đầu bể trán đây.
Lâm Như Nguyệt? Cô vẫn luôn không qua lại thân thiết cùng người phụ nữ này, cho nên không thể lôi kéo bà ta làm đồng minh.
Còn lại có lẽ chỉ có Niên thúc thôi.
=== =========
Tỉnh dậy, Du Du phát hiện cả người mình dinh dính, lạnh lẽo. Cô biết, mình lại mơ thấy ác mộng..
Lại mơ thấy mình ngã xuống từ trên những bậc thang lát đá Cẩm Thạch, máu tươi chảy ròng ròng, dần dần trở nên vô lực, dẫn đến tử vong. . . . . .
Khẽ thở hổn hển vài cái, cô mới cảm thấy nhịp tim dần dần bình phục trở lại. Vừa nhìn đồng hồ báo thức trước giường, đã là tám giờ rưỡi sáng rồi, đã sớm qua thời gian bảy giờ khi chuông báo thức kêu.
Vội vàng rửa mặt, đi xuống dùng bữa ăn sáng. Cầm tờ báo lên nhìn, phía trên trang đầu cơ hồ đều là tin tức về việc Đường Hạc Lễ nằm viện.
Phiền lòng nôn nóng xem xong, rồi cô phát hiện một tin tức mới ——《 Kha Triết Nam kinh nghiệm non nớt, cổ phiếu Đông Hải rớt giá 》.
Bình luận phía trên chỉ ra: người lãnh đạo mới Kha Triết Nam của tập đoàn Đông Hải kinh nghiệm non nớt, biện pháp không lưu loát, dẫn đến hai tuần nay cổ phiếu bị rớt giá.
Cô vẫn có chút lo lắng cho Tiểu Nam. Dù sao bị người khác cứng rắn đẩy tới vị trí kia, nhắm mắt làm chuyện mình không thích, còn phải cố hết sức đã không được cám ơn còn bị người khác khiển trách. Hắn mới là người đáng thương nhất.
Ăn bữa sáng rồi thay đồ xong, cô chuẩn bị ra cửa. Hôm nay cô mặc rất thoải mái, một thân mặc quần áo thể thao juciy couture màu đỏ nhạt, dưới chân đi giày thể thảo.
Vừa ra cửa, liền nhìn thấy trong sân có bốn, năm người đàn ông mặc âu phục màu đen, còn đeo tai nghe và bộ đàm.
Trong lòng đột nhiên nhói một cái, dự cảm chẳng lành tự nhiên sinh ra, liền xoay người đi tìm A Sơn. Đúng lúc A Sơn đi tới, hỏi: “Tiểu thư, không phải là cô tới bệnh viện ư?
Du Du tức giận hỏi: “Mấy tên kia là ai? Tại sao lại ở trong sân của tôi!”
Sắc mặt của A Sơn nhất thời trở nên phức tạp, nói: “Đây là người của Bạch tiên sinh phái tới. Có lẽ là bởi vì lần trước tiểu thư bị người khác bày kế, Bạch tiên sinh không yên lòng về tiểu thư, mới cho người tăng cường biện pháp bảo an.”
Du Du đã trông thấy bên kia một người đàn ông bình thường mặc tây trang màu đen đi về phía mình, liền phiền não nói: “Đây là theo dõi thì có!”
“Tiểu thư muốn đi ra ngoài phải không?” Người đàn ông đầu húi cua nhàn nhạt hỏi.
A Sơn trả lời thay Du Du: “Phải tới bệnh viện để thăm lão gia của chúng tôi.”
“Người của chúng tôi cũng sẽ đi cùng!” Người đàn ông đầu húi cua lạnh nhạt nói.
Du Du giật mình, nói: “Tôi đi cùng A Sơn là được rồi! Cậu không cần đi cùng!”
Ai ngờ, người đàn ông kia lại nói cho cô biết một tin tức kinh người: “Bạch tiên sinh có lệnh, về sau tiểu thư đi ra ngoài, đều phải có chúng tôi đi cùng. Bởi vì, bắt đầu từ hôm nay A Sơn sẽ từ chức!”
Cái gì? Từ chức? Với ai?
A Sơn là vệ sĩ mà cha tỉ mỉ chọn lựa cho mình, tại sao có thể nói đi là đi được?
Du Du cả giận nói: “Người nào nói? A Sơn là vệ sĩ của tôi!”
Ai ngờ, A Sơn lại đi lên trước nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, thật xin lỗi! Lần trước bởi vì xảy ra chuyện cô bị bày kế, Bạch tiên sinh rất tức giận, liền kêu tôi không cần làm nữa. Thật ra thì, tôi cũng đã nghĩ thông suốt, tôi cũng không muốn làm vệ sĩ nữa. Tiểu thư, rất xin lỗi, về sau tôi sẽ không thể bảo vệ cô nữa.”
“Cái gì? Bạch Ngôn Sơ bảo cậu đi?” Du Du lúc này mới ý thức được, Bạch Ngôn Sơ chuyện gì cũng nhúng tay vào.
Có liên quan đến cô, anh đều nhúng tay vào. Giăng một cái lưới to, để bao vây cô lại.
A Sơn còn nói, “Mai Tuyết sẽ ở lại đây bảo vệ cô, cô ấy là Tổng Chỉ Huy! Hơn nữa, cô ấy sẽ trực tiếp nghe theo lệnh của Bạch tiên sinh.”
A, thì ra là như vậy! Thì ra Mai Tuyết nói trắng ra là người Bạch Ngôn Sơ phái tới giám sát cô! Còn nói cái gì mà lo lắng cho an toàn của cô? Đều là chuyện hoang đường nói nhảm!
A Sơn lộ ra một vẻ mặt rất không bỏ được: “Tôi đi đây, tiểu thư! Bảo trọng.”
Nhìn vệ sĩ đã đi theo mình bốn năm từ từ rời đi, Du Du cảm thấy bi thương. Xem ra, cuộc đời của cô đang thoát khỏi quỹ đạo cô có thể nắm trong tay.
Người đàn ông đầu húi cua đi tới, “ Tiểu thư, đi thôi!”
Du Du lại cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện thoại.
Bạch Ngôn Sơ dùng giọng điệu bình thản hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Du Du chịu đựng để không tức giận với anh: “Tôi không thích anh nhét mấy người kia cho tôi!”
“Bọn họ sẽ bảo đảm an toàn của em. A Sơn rõ ràng không không phù hợp, không thể lưu lại. Từ nay về sau, người bảo vệ em đều do tôi an bài.”
“Bạch Ngôn Sơ, tôi sẽ không tái hôn cùng anh. Tối thiểu trước khi cha tôi khỏi bệnh, tôi sẽ không!”
Bạch Ngôn Sơ lại cười cười: “Tiểu nha đầu, không cần cáu kỉnh với anh. Anh rất bận rộn.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Để điện thoại di động xuống Du Du đột nhiên rất muốn khóc, liền ngửa đầu lên. Trên trời xanh có mấy đám mây chậm rãi trôi qua, làm cho cô cảm thấy càng thêm khó chịu so với ngày mưa.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi!” Người đàn ông áo đen lại thúc giục.
Du Du hít một hơi, đi theo hắn lên xe.
Sau khi lên xe, người đàn ông còn nói: “Về sau tiểu thư không cần phải tự lái xe đi ra ngoài, chúng tôi sẽ hộ tống cô đi đến nơi an toàn!”
Đây không phải là triệt để theo dõi thì là cái gì? Trong lòng Du Du cảm thấy rét lạnh.
Bạch Ngôn Sơ quả nhiên là lộ bản tính rồi. Nhưng là, cô lấy cái gì để đấu cùng anh?
=== ====== ====== =====
Lúc ở trong bệnh viện chăm sóc cha cho đến khi ra ngoài, Du Du mới phát hiện, từng cử động của mình thật sự bị Bạch Ngôn Sơ theo dõi.
Cái người mặc tây trang màu đen gần như không rời khỏi cô ngoài năm thước, lúc trở về cũng là do hắn lái xe. Hơn nữa, vừa lên xe, chuyện thứ nhất hắn làm là dùng bộ đàm báo cáo cái gì đó. Không cần phải nói, tuyệt đối là báo cáo hành tung của cô.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, không có sức lực suy nghĩ quá nhiều. Muốn đối phó với Bạch Nhãn Lang hung ác kia, chỉ dựa vào lực lượng ít ỏi của cô, thật sự vô cùng cách xa. Cô không thể chống chọi.
Có lẽ cần phải có thời gian, càng cần phải tỉnh táo lại để dành lực lượng.
Sau khi trùng sinh, cuối cùng cô cũng đã dần dần vạch trần diện mạo thật sự của anh rồi. Anh quả nhiên có dã tâm đối với Hoa An, anh quả nhiên có ý đồ muốn chiếm lấy vị trí của cha.
Như vậy, anh đối với cô thì sao? Cô không dám tưởng tượng, bởi vì vừa nghĩ trong lòng liền đau.
Sau khi về đến nhà, trời tối rất nhanh. Cuối mùa thu nên ban đêm tới rất nhanh.
Cô tùy tiện ăn hai miếng salad cá hồi, liền muốn đi ra ngoài một chuyến. Vì vậy cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Từ Thi Thi.
Từ Thi Thi gần đây đang bận tìm việc làm, cho nên cô cũng không quấy rầy cô ấy. Sau đó, cô ấy tìm được một công việc biên tập ở tòa soạn, tiền lương cũng không tệ lắm, cũng không phải là mệt chết.
Nhưng, bên kia điện thoại Từ Thi Thi lại tiếc nuối nói: “Thật xin lỗi! Tối nay tớ có buổi tụ họp!”
Đành chịu thôi, Du Du để điện thoại di động xuống, tự mình đi ra cửa.
Cô rất muốn tìm chỗ thoải mái mà nghỉ ngơi một lát. Cho dù là một hiệu sách nhỏ cũng tốt.
Mai Tuyết lại mang theo mấy người mặc âu phục màu đen đi tới, nói: “Tiểu thư, cô muốn đi nơi nào? Sắc trời không tốt!”
Hôm nay vừa thấy người phụ nữ này, Du Du liền cảm thấy tức giận, liền lạnh lùng nói: “Tôi muốn đi nơi nào các người không cần biết.”
“Thân là vệ sĩ chuyên nghiệp, hành tung của cô chúng tôi luôn phải nắm rõ ở trong tay, mỗi thời khắc đều không thể phớt lờ! Bạch tiên sinh đã dặn dò, buổi tối cô tốt nhất không nên ra cửa, nếu thật sự có việc gấp cần đi ra cửa, ngài ấy sẽ tự mình đi cùng!” Mai Tuyết ôn hoà nói.
Du Du thề sau tối nay sẽ ghét Mai Tuyết, mặc dù cô ấy đã giúp mình làm rất nhiều việc.
Trong cơn tức giận, cô lại muốn gọi điện thoại cho Bạch Ngôn Sơ. Nhưng, mới vừa cầm điện thoại di động lên, trước cửa truyền tới một giọng nói: “Không cần gọi điện thoại cho anh, anh tới rồi.”
Anh vừa vào, liền đưa mắt ra hiệu để cho đám người Mai Tuyết rời đi.
Du Du nhìn anh, trong mắt đều là bất đắc dĩ cùng lo lắng. Cô rất muốn hỏi anh, tại sao lại làm như vậy?
Liên tục đau lòng làm cho cả người cô trở nên vô lực. Đúng lúc cô xoay người, Bạch Ngôn Sơ bước lên trước, đi tới bên người cô nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh quá bận rộn, cho nên về trễ.”
Dứt lời, anh cười khẽ một tiếng, đưa tay bế cô lên.
Du Du cảm thấy sợ hãi, liền nói: “Thả tôi xuống! Tôi tự đi được!”
“Để cho anh ôm một cái! Tiểu nha đầu!” Trong giọng điệu của Bạch Ngôn Sơ mang theo hơi thở ấm nóng. Du Du loáng thoáng cảm thấy, ở trong đó có chút nguy hiểm.
Đến phòng ngủ, anh đặt cô lên trên giường. Cô lập tức nhảy ra, đi xuống giường chạy ra cửa phòng ngủ.
Cô biết mình điên rồi, nhưng tối nay cô thật sự cảm thấy rất sợ. Ánh mắt của anh cùng nụ cười của anh, cùng với hơi thở trên người của anh, cũng làm cho cô cảm thấy cả người phát run.
Giống như e ngại bão táp lại tới. Sợ đến lúc đó tất cả đều sẽ bể tan tành, đều sẽ bị hủy diệt.
Bạch Ngôn Sơ lại dễ dàng bước tới níu lấy cô, kéo cô vào trong ngực mình. Cô đau khổ giãy giụa, thế nhưng anh lại từng bước một ép cô vào góc tường.
Anh thật sự quá giảo hoạt rồi, quá âm hiểm. Bởi vì anh nhanh chóng tìm được một chỗ có thể giữ chặt cô.
Anh ép cô đến bên tường, dùng đầu gối của mình hung hăng chống đỡ hai chân lộn xộn của cô, tay cũng hung ác nắm chặt lấy bả vai mảnh mai của cii.
Anh cúi đầu xuống, đặt trán mình ở trên trán cô, cười nói: “Không nên lãng phí sức lực nữa! Anh sẽ coi đó là một loại dẫn dụ đấy!”
Du Du quát lên: “Anh lại muốn gì?”
“Yêu em!” Anh bắt đầu nghiêng mặt, lại nhẹ nhàng liếm vành tai của cô.
Cảm giác ẩm ướt thông qua vành tai của cô nhanh chóng truyền khắp toàn thân, điểm mẫn cảm trên người cô tựa hồ bị đánh trúng, cả người bắt đầu nóng lên.
“Không. . . . . . Tránh ra!” Cô ra sức giãy giụa, đôi tay bắt đầu đẩy lồng ngực của anh ra. Nhưng anh cũng dùng sức đè cô ở trên tường.
Cô thét lên một tiếng, môi của anh vô cùng chuẩn xác quấn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi cuốn đầu lưỡi mềm nhũn của cô mà chuyển động.
Quần của cô rất nhanh bị anh kéo xuống. Theo hai cơ thể đang dính chặt nhau, anh không thể tiếp tục đè nén cơn kích tình nóng bỏng này. Trán của anh ép sát vào trán cô, khi thực hiện động tác bá đạo này, ánh mắt của anh chuyên chú mà mãnh liệt.
Đang lúc thở gấp, anh lẩm bẩm nói: “ Du Du, anh muốn mọi thứ của em! Cái gì cũng muốn. . . . . .”
Du Du hoàn toàn bị anh đưa lên chín tầng mây, chỉ cảm thấy phần dưới nóng rực ra vào trong cơ thể mình.
Theo cử động của anh, Du Du lần nữa kêu một tiếng, cảm thấy mình như sắp ngã xuống, liền đưa tay gắt gao kềm ở vai của anh. Thế nhưng cái động tác này lại làm cho anh đi sâu vào cơ thể của cô hơn.
Cơn kích tình mang tới hưng phấn khiến Bạch Ngôn Sơ hoàn toàn buông thả. Khuôn mặt tái nhợt của Du Du cuối cùng hóa thành vẻ mặt yêu kiều tuyệt đẹp, luôn miệng thở dốc dựa đầu vào vai anh, tay vẫn gắt gao nắm lấy bả vai anh. Mặc cho anh phóng túng mà ra vào bên trong thân thể cô.
Trên góc tường , anh hung hăng cắn nuốt cô. Anh muốn thân thể của cô, thậm chí muốn hung hăng đập nát nó. Cuồng nhiệt, mãnh liệt, bá đạo vả trực tiếp.
Không biết sau mấy lần, cả người cô trở nên vô lực, hô hấp dồn dập suýt nữa thì ngất xỉu, hoàn toàn vô lực ở trong lòng anh.
Bạch Ngôn Sơ đã điều chỉnh lại hô hấp, một tay ôm người phụ nữ như sắp ngã xuống, ôm lấy cô, đặt lên giường.
P/S :Do tuần này bận lịch thi cử nên chúng tớ chỉ đăng được 1 chương mong mọi người thông cảm, tuần sau chúng tớ sẽ bù lại cho mọi người, cảm ơn các bạn đã ủng hộ !!