Editor: Nam Cung Nguyệt
Hai ngày nay, A Sơn vẫn không có bất cứ tin tức gì. Mà hai ngày nay, ngày nào Bạch Ngôn Sơ cũng làm việc đến nửa đêm mới trở về nhà.
Đêm nay, anh không về nhà ngủ. Mà gọi điện thoại cho cô, nói sẽ ngủ ở văn phòng.
Trước khi ngủ, Du Du thấy một tin tức mới ở trên TV: “ Một căn nhà cũ ở khu biệt thự Thanh Thủy đã bốc cháy mười lăm phút trước. Nguyên nhân bốc cháy không rõ, cảnh sát đã tham gia điều tra.”
Khu biệt thự Thanh Thủy? Chỗ đó, con đường kia, quả thực quá quen thuộc! Đây chẳng phải là nhà của Chu Tuyết Phi mẹ của Bạch Ngôn Sơ ở khi còn sống sao? Sao lại cháy được?
Lập tức cầm điện thoại di động lên, tìm một dãy số. Nhưng, đầu kia không có người nào nghe máy.
Bạch Ngôn Sơ không nghe điện thoại.
Trong lòng cô rất sợ, một loại hoảng loạn trước nay chưa có đè nặng trong lòng cô.
Nghe tin khu biệt thự kia bị cháy, trong lòng cô như có lửa đốt, làm cho cô vô cùng lo lắng.
Mười phút sau cô lại gọi cho anh, nhưng vẫn không có người nào nghe máy, sau đó cô nhắn lại vào hộp thư.
Bạch Ngôn Sơ đang làm gì? Cô không dám tưởng tượng. Nhà của mẹ anh bị bốc cháy, anh có biết không?
Cuối cùng, cô chán nản nằm xuống giường, lật qua lật lại. Cô vẫn như vậy cho đến rạng sáng.
Trong lúc đó, cô không ngừng gọi điện thoại cho Bạch Ngôn Sơ. Nhưng anh vẫn không nghe máy.
Cả đêm cô không ngủ được, cô rất sốt ruột.
Buồn bực, cô để cho con gái đi ngủ với chị Tiên.
=== ====== =========
Sáng sớm hôm sau, khi Du Du mở mắt ra liền thấy có một người đàn ông ngồi bên giường, cô bị dọa sợ giật mình ngồi dậy.
Áo sơ mi trắng sạch sẽ, nụ cười câu người, đôi mắt tối tăm thâm thúy. Bạch Ngôn Sơ đang nhìn cô hết sức chăm chú, cô có chút bối rối.
Cô lo sợ không yên hỏi, “Anh về nhà lúc nào?”
Anh mỉm cười, đưa tay vén tóc bên tai cô: “ Anh mới về. Nhìn em ngủ ngon như vậy, cũng không muốn gọi em dậy.”
“Tối hôm qua anh đã đi đâu?” Cô hỏi.
Một tia mơ hồ bất an vẫn còn ở trong lòng cô.
“Không phải anh đã nói rồi sao? Anh ở công ty.” Anh mỉm cười ôm cô.
Lồng ngực ấm áp, mùi nước hoa quên thuộc, còn có mùi hương đặc biệt trên người anh. Cô nằm trong ngực anh, dần dần bình tĩnh lại.
Anh dịu dàng nói: “Bảo bối, tháng sau chúng ta sẽ đi châu Âu chứ? Anh tính ở đó lâu dài đấy.”
Du Du kinh ngạc hỏi: “Công ty thì sao?” n
Gần đây anh luôn nói muốn đi châu Âu, cô cũng đã cảm thấy kỳ quái. Anh có thể bỏ được công ty sao?
“Anh sẽ sắp xếp.” Anh ôm chặt cô, không buông lỏng.
Du Du lại hỏi: “Nhà của mẹ anh đã bị người khác đốt, anh có biết không?”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cười nhạt: “Anh vừa mới biết.”
“Là ai đã làm vậy?” Du Du vội vàng hỏi.
Ai to gan như vậy, lại dám đốt nhà của mẹ tổng giám đốc Hoa An?
Bạch Ngôn Sơ cười yếu ớt: “Một người điên mà thôi, đã không sao rồi.”
Mặc dù anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Du Du lại cảm thấy trong mắt của anh như có một tia đau thương, bất đắc dĩ, lại có một tia thoải mái. Hơn nữa, tia máu trong mắt anh, có một loại yêu dã khác thường.
“Đồng Đồng đâu? Đồng Đồng đã tỉnh chưa?” Anh lại hỏi, đem đề tài chuyển đến trên người con gái.
Du Du vội vàng nói: “A, Đồng Đồng ở chỗ chị Tiên.”
Bạch Ngôn Sơ nhanh chóng hôn cô, nói: “Anh đi xem con gái của chúng ta. Em nằm nghỉ một chút đi!”
Trong đầu Du Du lại thoáng qua cái gì đó, liền kéo tay của anhlại: “ Ngôn Sơ!”
Anh quay đầu lại cười hỏi: “Sao vậy?” Lại cười xấu xa một tiếng, “Muốn anh hôn em một lần nữa?”
Cô lại lo âu nói: “Em có cảm giác sẽ có chuyện xảy ra.”
Anh cúi người xuống, hôn ấn đường (*)của cô, dùng âm thanh ôn nhu nhất nói, “Sẽ không có chuyện gì. Tin anh , chúng ta sẽ hạnh phúc .”
(*)ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày)
Cô nhìn bóng lưng to lớn của anh, đáy lòng lại gợn sóng.
Nhưng bây giờ cô rất buồn ngủ, liền nhắm mắt lại ngủ một lát.
=== ====== ====== =========
Buổi trưa lúc cho Đồng Đồng ăn cơm, Du Du nghe được một tin tức ở trên TV làm cho cả người cô phát run:
“Cảnh sát ở Thanh Phong đã phát hiện một thi thể nữ ở trong mương. Trải qua chứng thật, người chết là nữ minh tinh Giang Tâm Di. . . . . . Đầu lưỡi của người chết bị cắt đứt, cổ có vết dây, trên người không có dấu vết đánh nhau. Cảnh sát đoán là bị người giết hại ném ra mương . . . . . . Có người chứng kiến tuyên bố, người chết chính là người tối hôm qua phóng hỏa ở khu biệt thự Thanh Thủy. Ban đầu có người thấy cô ta xách theo hai thùng xăng ở ngoài nhà chần chừ rất lâu. . . . . .”
Giang Tâm Di đã chết rồi.
Người cô hận nhất, sợ hãi nhất đã chết rồi.
Đời trước, chính cô ta đã chỉ bụng của mình, kiêu ngạo mà chua ngoa chỉ trích cô. Để cho cô hiểu lầm Bạch Ngôn Sơ có con hoang, mới cùng hắn cãi vã ly hôn.
Hạnh phúc của cô, tất cả đều là bị phá hủy ở trên tay người phụ nữ kia.
Hiện tại, người phụ nữ kia rốt cuộc đã biến mất ở trên thế giới này. Hơn nữa, bị chết rất thê thảm.
Nghĩ lại khi Giang Tâm Di còn sống, thật là chua xót. Nhưng, không nên đồng tình với cô ta.
Cả người Du Du như bị rút hết sức lực, mất hồn nhìn màn hình TV.
Tiểu Đồng Đồng nhìn vẻ mặt của mẹ, không khỏi hỏi: “Mẹ, mẹ ngẩn người a”
Lúc này Du Du mới hồi hồn, lúng túng cười một tiếng: “Xin lỗi con! .” Liền múc một thìa bánh ga-tô đưa đến khóe miệng con gái.
Đồng Đồng đột nhiên hỏi: “Mẹ, chúng ta là phải đi nước ngoài à?”
Du Du khẽ cau mày: “Ai nói với con vậy?”d
Đồng Đồng rất nghiêm túc nói: “Cha nói...! Cha nói.”
Anh lại còn nói với con nữa. Xem ra, anh đã có kế hoạch muốn ra nước ngoài.
Du Du tiếp tục cho con gái ăn cơm: “ Mau ăn nào.”
Đồng Đồng cười ngọt ngào, rất nghe lời ăn xong bánh ga-tô.
Nhưng, Giang Tâm Di đã chết rồi nhưng vẫn quanh quẩn trong lòng Du Du.
Nhà của Chu Tuyết Phi bị cháy , là do Giang Tâm Di làm, nhưng Giang Tâm Di đã chết rồi. Đây là trùng hợp? Hay là tình cờ?
Cô không có cách nào dừng sự lại nghi ngờ trong lòng mình. Cô đi đến thư phòng.
Cô vừa mới đẩy cửa đi vào, liền thấy Bạch Ngôn Sơ đang đưa lưng về phía cửa sổ gọi điện thoại.
Nhưng, khi cô bước vào, đúng lúc anh gọi xong.
Anh xoay người lại, cười với cô: “ Vợ yêu, Đồng Đồng ăn xong rồi sao?”
“ Ngôn Sơ.” Du Du từng bước tiến vào, trên mặt là vẻ mặt không xác định.
Bạch Ngôn Sơ nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”diendanlequydon
“ Giang Tâm Di chết rồi. Mới có tin tức.” Âm thanh Du Du có chút run run.
Đã có lúc cô hận tiện nữ nhân đó không chết sớm một chút. Nhưng khi cô ta chết thật, cô có chút không thể tin được, thậm chí cảm thấy ngạc nhiên.
“Hả? Chết thế nào?” Bạch Ngôn Sơ dùng giọng nói không một chút để ý hỏi.
Du Du nhìn anh, anh cũng phóng tới một ánh mắt. Hai vợ chồng nhìn nhau, truyền lại tin tức phức tạp nào đó.
Nhưng hai người cũng không lập tức mở miệng.
“Bị người khác giết .” Du Du hít một hơi nói.
Bạch Ngôn Sơ thản nhiên nói: “Thật sao?”
Giọng điệu hờ hững không thể hờ hững hơn.
Du Du cắn môi, không lên tiếng.
“Em cảm thấy là anh làm?” Anh chủ động cười hỏi, đưa tay kéo tay của cô, dịu dàng vuốt ve.
Trong lòng Du Du chấn động, nói: “ Ngôn Sơ, em. . . . . .”
Thế nhưng anh lại mỉm cười: “Chúng ta sẽ hạnh phúc , tin anh. Không có ai có thể quấy rầy chúng ta.”
Du Du gật đầu: “Đúng vậy.” Ánh mắt của anh làm cho không có người nào có thể chất vấn, càng làm cho cô cảm thấy yên bình.
Thế nhưng anh lại nói: “Anh đi ra ngoài một chút, anh sẽ về nhanh thôi. Công ty đang có chút việc.” Liền xoay người rời đi.
Du Du không kêu anh, bởi vì cô biết lúc này giữ anh lại cũng không giữ được.
=== ====== ====== ========
Sau khi Bạch Ngôn Sơ đi chưa tới một giờ, chuông cửa liền vang lên không ngừng. Du Du đứng ở cửa trước nhìn thì trong lòng cả kinh, liền nói: “Chị Tiên! Mở cửa!”
Chị Tiên vội vàng đi mở cửa. Mà Đồng Đồng đang nằm ở trên bàn trà nhìn quyển sách thiếu nhi.
“À? Xin hỏi ngài là?” Bên kia truyền đến âm thanh kinh ngạc của chị Tiên.
Bên kia truyền tới một âm thanh quen thuộc: “Xin chào, tôi tên là Tiền Sâm! Đến từ Tổ Trọng Án Thành Tây!”
Tiễn Cường? Tiền Sâm!
Bạch Ngôn Sơ đã với cô, thân phận thật của Tiễn Cường là cảnh sát nằm vùng. Tên thật là Tiền Sâm.
Du Du đi tới, nói: “Tiễn. . . . . . Ngài Tiền, ngài đã đến rồi?” Cảm giác rất không tự nhiên.
Tiền Sâm nhìn cô, mấy giây mới dời ánh mắt đi. Du Du hơi mất tự nhiên , hỏi: “ Ngài có chuyện gì sao?”
Tiền Sâm lại nhìn Đồng Đồng một chút, cười: “Đường tiểu thư, đứa bé cũng lớn như vậy? Ba tuổi rồi hả ?”
Du Du gật đầu một cái: “Cuối năm nay sẽ được ba tuổi!”
Con ngươi Đồng Đồng xoay chuyển, ngẩng đầu chào Tiền Sâm: “Chào chú!”
Tiền Sâm cười ôn hòa: “Ngoan quá! Đứa nhỏ này không tệ!”
Đồng Đồng cười xán lạn: “Cảm ơn chú!”
“Oa! Thật là một đứa bé thông minh! Rất giỏi!”
“Tôi đứng ở trước mặt cậu, tâm tình rất phức tạp.” Du Du ôn hoà nói.
Tiền Sâm thở dài nói: “Tôi hiểu! Nhưng, sứ mệnh của mỗi người không giống nhau. Tôi là cảnh sát, sứ mệnh của tôi chính là làm rõ từng chân tướng.”
Du Du vội vàng khom lưng ôm con, ở bên tai Đồng Đồng nhẹ giọng dặn dò: “ Đồng Đồng, con lên trên tầng chơi cùng cô Tiên đi!”
“ Cô Tiên “ chính là chị Tiên, Đồng Đồng hay gọi như vậy .
Chị Tiên đi tới, đưa Đồng Đồng đi.
Tiền Sâm nhìn bóng lưng Đồng Đồng, thở dài nói: “Bạch Ngôn Sơ có con gái như vậy, thật là có phúc!”
“ Ngài muốn hỏi cái gì?” Du Du vội vàng hỏi.
“Bạch Ngôn Sơ đâu?” Tiền Sâm rốt cuộc cũng hỏi, ánh mắt cũng khôi phục sự sắc bén, với ánh mắt ôn hòa một giây trước rõ ràng khác nhau.
Trong lòng Du Du nổi lên sóng lớn, nhưng vẫn nói: “Ở công ty.”
“Không có ở công ty.” Tiền Sâm lại nói, ánh mắt không chớp nhìn cô.
Du Du biết đây là kỷ xảo của cảnh sát. Làm cho phòng tuyến trong lòng tan rã, cuối cùng sập bẫy.
Cô cúi đầu, “Vậy tôi không biết.”
Bạch Ngôn Sơ ở đâu?
Vẻ mặt Tiền Sâm bắt đầu nghiêm túc: “Có thể gọi điện thoại nói anh ấy lập tức trở về hay không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi một chút.”
Du Du hỏi: “ Tiền Sâm, Bạch Ngôn Sơ giết Giang Tâm Di, ngài muốn nói như vậy sao?”
Tiền Sâm cười nhạt: “Không có! Xin đừng khích động, cảnh sát chúng tôi sẽ làm rõ chân tướng, nhưng cũng sẽ không tùy tiện hoài nghi bất cứ người nào. Chứng cớ, là mục tiêu của chúng tôi.”
“Rất tốt.” Du Du cười lạnh, trong lòng lại bất an.
“Cô gọi điện thoại cho anh ấy đi? Như thế nào?” Mặc dù giọng nói của Tiền Sâm rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại không thể phản kháng.
Bị cảnh sát đe doạ, Du Du biết mình không gọi điện thoại là không được. Vì vậy, liền cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Ngôn Sơ.
Bên kia không có người nào nghe máy.
Du Du cười cười: “Thật xin lỗi, không có ai nghe máy.” Trong lòng lại hoảng loạn hơn.