Chồng trước có độc

Chương 87: Chương 87: Chương 86




Bạch Ngôn Sơ ngơ ngẩn, một tay nắm lấy tay cô gái đang ở trong lòng mình. Cô cười cười, máu trào ra từ khóe miệng, sau đó nhắm mắt, vô lực khuỵu xuống.

Lại một hồi tiếng súng vang lên ở đầu ngõ, tên da đen đầu trọc bắn súng đột nhiên hét lên rồi ngã xuống đất, không nhúc nhích. Hiển nhiên, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

“Phỉ Na!” Bạch Ngôn Sơ hét lên, bất chấp tất cả ôm lấy Phỉ Na ngã trên mặt đất. Áo sơ mi màu vàng nhạt của anh đã dính máu của Phỉ Na.

Cô vì cứu anh, chắn đạn thay anh. Anh ôm lấy cô, thân thể cô dần trở nên co quắp.

Tiếng bước chân dần dần tràn vào trong ngõ nhỏ, mấy bóng người màu đen đi tới. Bạch Ngôn Sơ cúi người xuống, ôm lấy thân thể đang run rẩy của Phỉ Na. Khóe miệng cô co rúm, phát ra âm thanh rên rỉ khe khẽ. Bạch Ngôn Sơ cúi đầu xuống, đưa lỗ tai đến gần bờ môi dính đầy máu tươi của cô để lắng nghe.

Sau lại mấy người kia cũng không có tiến lên, mà là ngơ ngác nhìn một màn này. Một người đàn ông tóc đỏ cẩm đầu, trên cánh tay tráng kiện xăm hình con bọ cạp màu nâu đỏ.

“Phỉ Na.” Bạch Ngôn Sơ trầm giọng nói.

“Bạch! Em yêu anh. . . . . .” Phỉ Na cố hết sức nói xong câu này, khóe miệng cuối cùng cũng dần dần khép lại. Con ngươi cũng trở nên bình định, vẻ rực rỡ biến mất trong nháy mắt.

Tay vô lực rũ xuống, súng lục cũng rớt xuống mặt đất.

Bạch Ngôn Sơ nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cô. Thân thể của cô vẫn ấm áp hương thơm như cũ. Đáng tiếc, anh đã mất đi người đồng minh đáng tin cậy.

Cô vì cứu anh mà chết. Điều này làm anh trọn đời khó quên.

Người của “Hồng Hạt Tử” đều giơ súng lên, từng bước một chậm rãi tiến tới gần anh. Thế nhưng Bạch Ngôn Sơ không hề cầm lấy súng lục để phòng bị gì, mà chỉ vô cảm nhìn bọn họ, trong mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.

Anh không sợ hãi chút nào lại làm mấy người kia cảm thấy nghi ngờ, ngoài động tác giơ súng lên cũng không hề làm gì tiếp.

Cuối cùng Bạch Ngôn Sơ ngẩng đầu lên, đặt thi thể của Phỉ Na xuống rồi nói: “Giết chết tôi rồi cô ấy cũng không sống lại được. Tốt nhất là mấy người về nói lại với cha cô ấy, nói ông ấy có một cô con gái tốt!”

Người đàn ông cầm đầu cúi đầu, sau đó phất phất tay với mấy người phía sau, bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống.

Sau đó, hắn cười lạnh với Bạch Ngôn Sơ: “Anh! Theo chúng tôi trở về chứ?”

=== ====== ====== ===

Sau cơn mưa giữa trưa trời có chút nóng bức. Du Du ngồi trên ghế sa lon uống Hồng Trà, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động.

Còn nửa tiếng nữa, là có thể tới nhà trẻ đón con gái được rồi.

Mới vừa đặt cái cốc màu trắng xuống, chị Tiên đi tới, có chút chán nản nói: “Tiểu thư, vị Trình thiếu gia đó lại tới. Đang đứng ở cửa!”

Du Du cau mày, trái tim dâng lên nỗi phiền muộn.

Đã một tháng rồi, Trình Tử Thông vẫn không có ý tứ buông tha. Lúc thì mời đi du thuyền, lúc thì muốn mời ăn bữa tối dưới ánh nến, hôm nay không biết lại có tiết mục gì đây.

Cô không chán ghét Trình Tử Thông. Thật ra anh ta là người đàn ông lịch sự tao nhã, được giáo dục tốt, phong độ phi phàm, nói năng đúng mực. Rất nhiều phụ nữ sẽ thích người đàn ông tri thức lễ độ này.

Nhưng, cô thật sự không có hứng thú với anh ta.

Trình Tử Thông đã đi vào rồi. Có lẽ là khẩn trương, trên khuôn mặt thanh tú có chút xanh xao. Anh ta đi lên phía trước, cung kính cười nói: “Đường tiểu thư, hôm nay cô có khỏe không?”

Du Du cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cám ơn, tôi ổn.” Sau đó lại nói thêm một câu, “Trình thiếu gia, về sau anh không cần phải vất vả như vậy.”

Đã rất rõ ràng rồi chứ? Chỉ mong anh ta hiểu.

Nhưng, câu trả lời của anh ta lại làm cho cô cảm thấy chán nản: “Tôi biết Đường tiểu thư muốn cự tuyệt tôi, nhưng tôi không muốn buông tha. Tối thiểu, tôi sẽ cố gắng dành được cơ hội mà em dành cho tôi!”

Du Du bất đắc dĩ cười khổ: “Tính khí tôi rất kém, không thích hợp với anh!”

“Tôi sẽ khoan dung với người phụ nữ tôi yêu.” Trình Tử Thông dịu dàng cười nói.

Chị Tiên không biết từ lúc nào thì xuất hiện bên cạnh anh ta, thở dài nói: “Trình thiếu, không phải là tôi hắt nước lạnh vào cậu! Cậu rất tốt, nhưng so với cậu chủ, thì vẫn còn kém hơn một chút!”

Nói xong, chị tự biết mình lỡ lời, liền xin lỗi với Du Du: “Tiểu thư, tôi không có ý đó!”

Du Du lại cười nói: “Không sao! Chị đi xuống đi!” Sau đó lại ngạo nghễ nhìn về phía Trình Tử Thông, “Trình Tử Thông, anh nghe thấy rồi đấy. Anh không cần phải lãng phí thời gian với tôi nữa, còn có rất nhiều người phụ nữ đang mong anh theo đuổi đấy, anh không nhất thiết phải để ý đến mẹ góa con côi chúng tôi! Cho dù tôi có tiếp nhận anh, nhưng chưa chắc con gái tôi đã thế! Trong lòng con bé chắc hẳn chỉ có chắc cha nó, điều này không thể thay thế được!”

Có mấy lời nói ra dĩ nhiên làm người khác rất đau đớn, nhưng cô vẫn phải nói. Thay vì cho anh ta ảo tưởng, chẳng bằng việc trực tiếp dập tắt tư tưởng tiến thủ của anh ta.

Trình Tử Thông than thở, rũ tay xuống cười nói: “Có lẽ, tôi không nên khư khư cố chấp!” Sau đó xoay người đi về phía cửa chính.

Đang lúc này, điện thoại di động của Du Du vang lên, là Kha Triết Nam gọi tới.

“A lô? Du Du, tớ đã ở cửa nhà trẻ rồi ! Đợi lát nữa tớ sẽ đưa Đồng Đồng về, cậu yên tâm!”

Du Du cười than: “Sao cậu lại chạy đi đón nó rồi?”

Có vẻ cậu ấy quá xứng với chức cha nuôi rồi?

Bên kia Kha Triết Nam lại nói: “Ừ, dù sao tớ cũng không bận gì. Cậu cứ thoải mái mà tưới hoa uống trà đi.”

Du Du có chút áy náy nói: “Tiểu Nam, gần đây cậu luôn bận bịu chăm sóc tớ với Đồng Đồng, bỏ quên Hội Lý Tử cũng không hay!”

Kha Triết Nam lại ha ha cười không ngừng: “Ai, nếu cô ấy đến chuyện này cũng ăn dấm, thì cũng không cần làm bạn gái của Kha Triết Nam tớ nữa rồi!”

Du Du tức giận nói: “Tớ đang nhắc nhở cậu phải quan tâm nhiều tới người ta hơn đấy!”

“Được rồi được rồi! Ai, tớ thấy bọn trẻ đi ra rồi, không thèm nghe cậu nói nữa.”

Du Du không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại. Nhưng ngay sau đó lại có điện thoại gọi tới. Cô nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, trong lòng khẽ run.

Là giáo viên của Đồng Đồng, cô giáo Trầm.

“Chào cô, cô giáo Trầm!”

“Đây là phụ huynh của em BẠch Đồng phải không ạ? Xin lỗi vì đã quấy rầy! Cô có thể tới nhà trẻ một chuyến được không? Đồng Đồng mới vừa xảy ra tranh cãi với một bạn khác, nói bạn đó nói xấu cha em ấy, khóc rất thảm thương! Chúng tôi khuyên mãi nhưng em ấy cũng không ngừng khóc. Cô có thể tới đây không ạ?”

Du Du vội vàng đứng lên nói: “Cô giáo, tôi đến ngay! Cám ơn cô!”

Vì vậy, cô vội vã lên xe, lái xe đến nhà trẻ. Sau khi đi đến phòng làm việc của giáo viên, liền gặp được Kha Triết Nam đang ôm khóc Đồng Đồng khẽ khuyên lơn, mà cô giáo Trầm đứng một bên cũng đang nói chuyện với một cô bé khác. Du Du đoán, điều này cũng cho phép chính là cùng Đồng Đồng xảy ra tranh chấp người bạn nhỏ gia trưởng.

Trầm lão sư liếc nhìn Du Du vừa mới tới, nói: “Đây là mẹ của em Bạch Đồng phải không? Đây là mẹ của em học sinh kia, Tô Oánh Oánh, tôi cũng vừa mới biết được sự việc, đoán chừng là do sự vô tình của trẻ con.”

Mà Đồng Đồng đang ở trong ngực Kha Triết Nam khi nhìn thấy mẫu thân đi vào, chỉ uất ức khóc kể lể: “Mẹ. . . . . . Tô Oánh Oánh nói cha là người xấu, là kẻ giết người! Mẹ. . . . . . Cha không phải là người xấu! Không phải người xấu!”

Trong lòng Du Du như bị dao đâm, gấp gáp nói: “Đồng Đồng ngoan! Đừng khóc nữa!”

Mà người phụ nữ kia vừa thấy nhìn thấy Du Du, mặt lập tức đỏ lên, có vẻ lúng túng khác thường, nói: “Tối hôm qua tôi vô tình nói chuyện phiếm với chồng, bị con bé nghe được mà thôi. Không ngờ nó lại nhớ chuyện đấy, nói ra trước mặt bạn Bạch Đồng. Ai, thật ra thì cũng là chuyện nhỏ thôi!”

Một bên Kha Triết Nam lại cười lạnh: “Vị phu nhân này, có mấy lời không thể để cho trẻ con tùy tiện nói ra đâu!”

Ngay sau đó cô giáo Trầm cũng nói nghiêm túc: “Mẹ của Tô Oánh Oánh à, tâm hồn và danh dự của mỗi đứa bé đều cần người lớn chúng ta bảo vệ! Mặc dù Tô Oánh Oánh chỉ là vô tình thôi, nhưng đã tạo thành vết thương cho BẠch Đồng. Tôi hi vọng cô sẽ nói chuyện với con mình, không nên đồn đại lung tung về bạn học!”

Sắc mặt của người phụ nữ càng thêm khó coi, liền cúi đầu nói: “Thật xin lỗi! Tôi sẽ dạy dỗ lại con bé.”

Du Du lại vô tâm không để ý tới cô ta, mà chỉ đi qua ôm lấy con gái, khuyên nhủ: “Bảo bối, không phải sợ! Đừng tức giận!”

Đồng Đồng áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực cô, không ngừng nói: “Cha không phải người xấu, không phải người xấu. . . . . .”

Kha Triết Nam than thở, một tay khoác lên trên vai Du Du, nhỏ giọng nói: “Mặc dù tớ chán ghét tên BẠch Ngôn Sơ kia, nhưng lại không thể không bội phục anh ta nuôi được con gái sùng bái mình như vậy!”

Du Du hơi đỏ mặt, dùng hai tay ôm chặt Đồng Đồng nói: “Kiên cường chút đi! Tiểu công chúa là tuyệt nhất rồi!”

Lúc này Đồng Đồng mới ngừng khóc. Kha Triết Nam khom lưng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, cười nói: “Tiểu công chúa, sau cơn mưa trời lại sáng rồi, chúng ta đi ăn kem nhé?”

Đồng Đồng nháy nháy mắt, cười nói: “Được! Tuyệt quá!”

“Ai, cả ngày cậu chỉ biết đưa con bé đi chơi đi ăn thôi! Sẽ làm hư nó đấy!” Du Du lại cau mày nói.

Kha Triết Nam lại hùng hồn nói: “Này, tớ chỉ muốn tuổi thơ của con bé tràn đầy mùi thơm của thức ăn thôi mà?”

Đồng Đồng cũng không bình tĩnh đứng lên: “Cha nuôi, mẹ, chúng ta đi nhanh đi! Con muốn ăn kem chocolate!”

Thấy con gái đáng yêu ngây thơ như thế, Du Du chợt cảm thấy trong lòng ấm áp khoan khoái. Nếu như nói Bạch Ngôn Sơ mang tới nhiều nỗi đau cho cô hơn là ngọt ngào, thì đứa con gái này chính là phúc lợi lớn nhất mà anh mang đến cho cô.

Vì tiểu thiên sứ, oán hận của cô dành cho Bạch Ngôn Sơ lúc trước đã dần dần tiêu tán.

=== ====== ====== ====

Sau khi đến quán kem ăn hết một cốc kem chocolate, khuôn mặt nhỏ nhắn tối tăm của Đồng Đồng mới vui vẻ trở lại, hoàn toàn quên mất chuyện không vui vừa nãy.

Du Du thở dài nói: “Kem có mê lực lớn như vậy đấy!”

Kha Triết N am lại “Phì” một tiếng, bất ngờ mỉm cười.

Đồng Đồng lại nghiêm trang nói: “Về sau nếu không vui, con sẽ đi ăn kem.”

Du Du cũng cười đứng lên: “Cái con bé này, sao càng ngày lại càng trở nên kì lạ hơn rồi?”

Đồng Đồng lại nghiêm túc ngắm nhìn cô, nặng nề mà hỏi: “Mẹ, không phải là mẹ đã nói, chỉ cần con kiên cường hơn, cha sẽ về nhà sao? Sao cha lại bận rộn như vậy, vẫn chưa trở lại? Cha không quan tâm tới chúng ta nữa sao?”

Kha Triết Nam vội vàng nhìn Du Du một cái, lại thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô. Hiển nhiên, cô không có chuẩn bị tâm tư nghênh đón vấn đề này của con bé.

Điện thoại di động của Du Du lại vang lên, vừa nhìn, là Lâm Như Nguyệt gọi tới.

“A lô? Dì Nguyệt ạ? Dì về rồi ạ?” Cô hỏi.

Ba năm này, Lâm Như Nguyệt thường xuyên đi Anh quốc. Đối với chuyện này Du Du cũng không ngăn cản, dù sao cha cũng đã đi tù, Lâm Như Nguyệt tịch mịch khó nhịn, cần tìm kiếm điều vui vẻ mới cũng là bình thường. Nhưng, cũng may Lâm Như Nguyệt vẫn yêu thích Đồng Đồng, sẽ dành thời gian bay về thăm đứa bé, cũng thường đưa con bé đi chơi. Đối với bà ngoại trẻ tuổi này mặc dù Đồng Đồng không phải là rất thân thiết, nhưng cũng không phải rất ghét.

“Vâng, con sẽ đưaa con bé về.” Du Du nói xong liền cúp điện thoại, nói với Đồng Đồng, “Bảo bối, bà ngoại muốn gặp con một chút!”

Đồng Đồng có chút thất vọng gật đầu một cái: “Vâng ạ.”

Kha Triết Nam vội vàng vuốt đầu con bé: “Ngoan lắm!”

Trên đường về, Du Du đột nhiên nhắc tới một chuyện: “Tiểu Nam, thời gian trước tớ gặp được dì của Giang Tâm Di. Bà ấy nói Nini có bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.”

Chỉ là cô không có nói mình đã đưa cho dì của Giang Tâm Di một khoản tiền.

Kha Triết Nam trầm ngâm mấy giây, mỉm cười nói: “Thật ra thì tớ vẫn để ý tới chuyện của nó, cũng biết chuyện con bé bị bệnh, tớ cũng đã cho dì của Giang Tâm Di một khoản tiền, nhưng bà ấy không dám nhận. Ban đầu cha tớ kiên quyết sẽ không nhận đứa bé này, cho nên tớ chỉ có thể làm như vậy thôi.”

Sau đó hắn lại buồn bã thêm một câu, “Nhưng dù sao đứa bé kia cũng là cháu gái của tớ, là con gái của anh trai tớ.”

Du Du gật đầu một cái, lại không nói chuyện.

Kha Triết Nam tiếp tục chuyên tâm lái xe, không nói chuyện nữa.

=== ====== ====== ====== =======

Xuân rồi tới đông , ba năm trôi qua rất nhanh.

Trong ba năm này, Kha Triết Nam đã lập gia đình với Giang Xuyên Hội Lý tử, sau khi cưới tiếp tục kinh doanh hai văn phòng của hắn, thường xuyên chạy đi chạy lại giữa Hương thành và Tokyo. Mà bên kia, quan hệ giữa Từ Thi Thi và Tiễn Sâm cũng cởi mở hơn, mặc dù đã từng kết hôn, nhưng tình cảm ổn định, vô cùng hài hòa.

Thời tiết tháng ba, mưa phùn rả rích, không khí ấm ướt. Du Du lái xe, đeo tai nghe nghe Điền Phương báo cáo.

“Hai ngày nay thị trường chứng khoán rất ổn định, không có biến động lớn. . . . . . Nếu cô muốn xem bảng báo cáo tháng trước, tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị. . . . . .”

Du Du cười cười: “Tôi tin tưởng anh! Chuyện để anh làm, tôi rất yên tâm.”

Điền phương ôn hòa hỏi: “Đại hội cổ đông cuối tuần này cô sẽ tham dự sao?”

Du Du đáp: “Tôi sẽ đi!”

Ba năm nay, Điền Phương vẫn luôn báo cáo tình hình cơ bản của công ty và thị trường chứng khoán. Mặc dù Du Du không trực tiếp quản lý công ty, nhưng vẫn sẽ nghiêm túc nghe hắn báo cáo và phân tích, nói lên đề nghị của mình. Cô cũng tham dự đại hội cổ đông, tham dự thảo luận phương án.

Hoa An sau khi qua tay cha mình và Bạch NGôn Sơ, lại rơi vào trong tay cô gái yếu ớt này. Đây có lẽ là Thượng Đế đùa giỡn với cô phải không?

Trong cơn mưa phùn, cô lái xe lên núi. Đang ở chỗ khúc quanh, cô liếc thấy trong kính chiếu hậu có một chiếc xe màu đen phía sau, theo đuôi xe của cô ổn định đi theo.

Mới đầu cô không cũng không để ý lắm, nhưng khi cô phát hiện này tốc độ của chiếc xe này vẫn không nhanh không chậm, tốc độ cũng điều chỉnh theo cô thì cô vừa cảm thấy kinh ngạc vừa lo lắng.

Chẳng lẽ là đang theo dõi mình? Trong lòng cô run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.