Edit: Cẩm Tú
Người công nhân lạnh lùng nói: “Cấp trên của chúng tôi không nói tới vấn đề này!” Sau đó sốt ruột xoay người đi làm việc.
Nơi này bụi bậm hơi nhiều, cho nên Điền Phương vội vàng mời Du Du lên xe, cười khổ: “Không có tin tức.”
Du Du nhìn về phía công trường, mở miệng nói: “Trở về thôi!”
Đáy lòng lại cảm thấy cực kỳ rối loạn.
“Phu nhân, có phải có một số việc không bình thường phải không?” Điền Phương không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
“Điền, thật ra thì có chuyện tôi vẫn rất muốn hỏi anh. Hi vọng anh có thể trả lời thành thật.” Giọng nói Du Du rất thấp, lại mang theo tính chất ra lệnh.
Điền Phương sững sờ: “Cô hỏi đi.”
“Rốt cuộc là Ngôn Sơ bàn giao lại công việc và chuyển toàn bộ cổ phần sang cho tôi bằng cách nào?”
Du Du rất muốn biết rõ chi tiết tình hình lúc đó.
Điền phương cau mày, bắt đầu nhớ lại: “Không lâu vào buổi chiều trước khi ngài ấy xảy ra chuyện, ngài ấy đặc biệt gọi tôi tới phòng làm việc của ngài ấy.”
Hắn nói, buổi chiều đó sau khi gọi hắn tới phòng làm việc, liền giao phó cho hắn, nếu anh có chuyện gì đó ngoài ý muốn phải rời khỏi đây, thì hãy chuyển toàn bộ số cổ phần của anh sang cho Du Du. Nhớ lại, anh còn đặc biệt nhấn mạnh: thật ra thì chuyện này lão gia tử cũng rất ủng hộ. Anh còn nói, nếu không có mình ở phía sau, nhất định Điền Phương phải bất chấp tất cả để duy trì địa vị cho Du Du ở trong ban hội đồng quản trị và cả trong công ty, không thể bị lay chuyển được.
“Phu nhân, lúc ấy học trưởng Bạch rất nghiêm túc, đương nhiên tôi cũng trịnh trọng cam kết, đồng ý. Mặc dù tôi cũng rất muốn biết tại sao đột nhiên ngài ấy lại như vậy, nhưng tôi không hỏi nhiều. Dù sao, trước đây tôi cũng khá hiểu về ngài ấy, biết ngài ấy không thích giải thích quá nhiều.”
Du Du gật đầu một cái, trong lòng lại bắt đầu gợn sóng. Nói như vậy, Bạch Ngôn Sơ đúng là đã chuẩn bị xong tất cả, vì mình phải đi xa nên có giữ lại đường lui.
“Trở về thôi!” Cô nén xuống vẻ bi thương trong đáy mắt, nói.
Điền Phương lại hỏi, “Chuyện ngôi nhà này, cô tính như thế nào?”
Du Du nói: “Giúp tôi bí mật dò la tin tức, tốt nhất là hãy tìm ra được người bỏ vốn xây nơi này là người phương nào?”
Cô không yên tâm được. Cảm giác có một số việc đang dần dần tiến đến gần mình, mà mình lại không thể đoán trước được mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào.
Loại cảm giác này thật sự quá bất an.
=== ====== ====== ====
Hôm nay là ngày tổ chức đại hội cổ đông của Hoa An. Vừa mới sáng sớm tinh mơ Điền Phương đã chở Du Du tới công ty.
Cô mặc bộ đầm Versace màu đen, tóc búi lên, bông tai kim cương lóe lên ánh sáng chói mắt. Du Du ăn mặc vừa thanh nhã mà lại trang trọng, lập tức dành được cái nhìn chăm chú của toàn bộ công ty.
Năm đó bị các vị cổ đông coi là một cô tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo bốc đồng, nay đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành đoan trang.
Khi Du Du cùng các cổ đông ngồi vào chỗ của mình thì chỉ thấy nữ thư ký của Điền Phương từ cửa hội trường đi tới, vẻ mặt có chút sửng sốt.
Mọi người vừa thấy được nét mặt như vậy của cô ấy, cũng có chút hoang mang. Điền Phương lên tiếng hỏi: “Jane, sao vậy?”
Nữ thư ký điều chỉnh lại hô hấp, sau đó nói: “Phía dưới có người đưa vật này, nói nhất định phải giao cho Đường tiểu thư!”
Dứt lời, cô ấy lấy ra một hộp trang sức có vẻ lớn hơn hộp diêm một chút. Màu xanh xám, mặt ngoài được phủ nhung.
“Bảo vệ phía dưới đã kiểm tra qua chưa? Có phải vật nguy hiểm không?” Điền Phương lên tiếng hỏi.
“Đã kiểm tra qua máy quét, không phải vật nguy hiểm.”
“Đợi đã nào...! Tôi xem trước một chút!” Điền Phương nhận lấy hộp trang sức trong tay thư ký.
Tất cả mọi người đều an tĩnh lại, nhìn chằm chằm vật kia, đều đang suy đoán rốt cuộc bên trong là cái gì?
Điền Phương cau mày, vẻ mặt khẩn trương mở ra. Chỉ thấy bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, kim cương to đến độ gần như hơn cả quả trứng cút, ánh sáng gần như chiếu sáng mặt của hắn.
Nữ thư ký lộ vẻ kinh ngạc, kêu lên: “Là trứng bồ câu!”
Lần đầu tiên cô tận mắt thấy được viên kim cương lớn như thế đấy!
Vẻ mặt của Điền phương vô cùng phức tạp, không biết là thất vọng hay là hưng phấn: “Là nhẫn kim cương! Chuyện gì xảy ra vậy?”
Du Du lại ngơ ngác ngồi yên, đáy lòng gợn sóng.
Thật ra thì cô ý thức được điều gì đó, nhưng lại không dám xác định rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Loại cảm giác này thật mệt nhọc, chẳng bằng hoàn toàn không biết gì hoặc là hoàn toàn biết rõ. Loại cảm giác bị kẹp ở giữa này, thật sự làm cho cô sốt ruột.
Nữ thư ký tinh mắt, phát hiện dưới mặt nhẫn có kẹp một tờ giấy nhỏ, liền kêu lên: “Tờ giấy!”
Điền Phương vội vàng rút tờ giấy nhỏ ra, mở ra, sau đó lớn tiếng đọc nội dung bên trong: “Chúc Hoa An tiền đồ vô lượng! Tập đoàn Như Phong kính chúc.”
“Tập đoàn Như Phong?” Mọi người như lọt vào trong mê cung, bầu không khí trầm mặc bao phủ khắp căn phòng.
Hô hấp của Du Du trở nên gấp gáp, hai tay nắm chặt lại thành quả đấm.
Mấy cổ đông bắt đầu bàn luận: “Phải hỏi bảo vệ phía dưới, rốt cuộc là ai đưa tới?”
“Đúng! Còn nữa, phải biết rõ người tặng đồ này có thiện ý hay ác ý?”
“Tôi chưa từng nghe nói tới tập đoàn Như Phong này! Là công ty mới sao?”
Vị cổ đông có chút hài hước nói: “Thật ra thì, sao tôi cảm giác đây giống như cầu hôn vậy?”
Cũng khó trách ông ấy nói như vậy, chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, nếu là để cầu hôn, thật sự là quá mạnh mẽ rồi.
Ánh mắt của mọi người gần như đều đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở chủ vị. Sắc mặt Du Du phiếm hồng, kinh ngạc im bặt.
Chẳng lẽ có người dùng phương thức này để theo đuổi nữ tổng giám đốc cao quý xinh đẹp của Hoa An sao?
“Xin lỗi! Tôi...tôi muốn đi ra ngoài một chút!” Cô đột nhiên đứng dậy, vọt ra bên ngoài, tốc độ nhanh ngoài dự đoán của mọi người.
Cô chạy như điên đến trước thang máy, ấn nút xuống tầng một, chạy thẳng tới trước mặt nhân viên bảo vệ đứng trước cửa.
Chủ nhiệm bảo vệ nhìn thấy cô tức giận thở hổn hển, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc, ngài, ngài không sao chứ?”
“Rốt cuộc là ai đưa vật kia tới?” Cô hỏi.
Chủ nhiệm bảo vệ thành thật trả lời: “Là một người đàn ông đi xe gắn máy đưa tới, đội mũ bảo hiểm, không có lộ mặt ra! Anh ta nhấn mạnh, vật này nhất định phải cầm lên trên kia mới được mở ra, sau khi đưa đồ xong liền vội vã rời đi. Chúng tôi đã cho máy quét qua, vật kia không phải vật phẩm nguy hiểm.”
Hô hấp của Du Du gấp gáp vô cùng, tiếp tục hỏi: “Người kia cao bao nhiêu? Mặc đồ như thế nào? Nói đi!”
“Vóc dáng rất cao! Mặc áo khoác màu đen.”
Du Du lui về sau một bước, cảm thấy hơi sức cả người như bị hút hết. Chủ nhiệm bảo vệ tiến lên đỡ lấy cô, ân cần nói: “Tiểu thư, ngài có cần nghỉ ngơi một chút không?”
Du Du hít thở sâu một hơi, nói: “Tôi không sao.” Liền quay đầu xoay người, đi vào thang máy, trở lại trên lầu đi họp.
Gần như cả ngày cô đều ở trong công ty. Trong lúc đó, cô nghỉ ngơi ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Trên vách tường, có treo bức tranh chân dung khổ lớn của cha cô.
Lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới một chuyện , đó chính là hai tháng sau cha được mãn hạn ra tù rồi.
Thư ký đưa trà nhân sâm tới cho cô, cô không uống, mà chỉ nhắm mắt tĩnh dưỡng. Sau khi nhắm mắt ngủ một hồi, cô mới tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt còn chưa tới một giây thì chuông điện thoại vang lên. Hiển thị tên người gọi là chị Tiên.
Cô cầm lên nghe: “Chị Tiên, sao vậy?” Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lúc này là thời gian Đồng Đồng tan học.
“Tiểu thư. . . . . . Đồng Đồng, con bé, không thấy con bé đâu cả!” Đầu kia chị Tiên nức nở nói, cảm xúc hiển nhiên rất kích động.
Trong nháy mắt bàn tay cầm điện thoại của Du Du trở nên mềm nhũn, vô lực, thiếu chút nữa thì vứt cả điện thoại di động.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô run giọng hỏi.
“Sau khi tan học tôi đưa con bé trở về, nhưng con bé nhất đòi ăn bánh kem ở tiệm bánh ngọt Tiểu Tuyết đối diện nhà trẻ, còn nói mấy ngày nay có Tiểu Hùng mua cho rồi. Tôi liền đưa con bé đi mua, nói con bé ngồi ở trên ghế chờ tôi. Nhưng khi tôi mua bánh về rồi, liền phát hiện con bé đã không còn ngồi ở trên ghế nữa!”
Làm sao lại kỳ quái thế kia? Từ nhỏ Đồng Đồng cũng rất nghe lời, cũng rất thông minh, chắc là sẽ không đi với người xa lạ. Trừ phi là, con bé thấy được người mình quen.
Lời nói của chị Tiên đã không còn mạch lạc: “Tiểu thư. . . . . . Chúng ta, chúng ta nên làm gì đây? Có phải con bé đã biị người xấu bắt đi rồi không?”
Du Du hít thở sâu một hơi để cho mình bình tĩnh một chút, nói: “Đừng nóng vội, trước tiên tôi gọi điện cho Thi Thi đã, nhờ cô ấy tìm giúp một tay. Trước tiên chị hãy nhớ lại xem, lúc đó chị có thấy được người nào khả nghi không?”
“Không có! Tôi không phát hiện ra ai cả!”
Du Du nói: “Trước tiên chúng ta phải tìm người cái đã! Đến lúc đó xem xét tình huống rồi nói sau.” Sau đó cúp điện thoại di động, nhanh chân đi ra khỏi phòng làm việc, nói với Điền Phương đứng bên kia, “Điền phương, không thấy con gái của tôi đâu cả! Tôi muốn đi tìm con bé!”
Điền phương ngạc nhiên: “Đồng Đồng mất tích? Sao lại như vậy?”
Du Du còn không kịp nói nhiều với hắn, sải bước đi vào thang máy. Điền Phương theo sát cô.
=== ====== ====== =====
Nửa giờ sau, Từ Thi Thi chạy tới Hồng Viên. Du Du chán nản mệt mỏi ngồi trên ghế sa lon, ngẩn người cau mày. Còn chị Tiên đứng một bên cũng không hơn, cứ lẩm bẩm.
Du Du không có trách cứ chị ấy, bởi vì chuyện vô cùng đột ngột, ai cũng không ngờ tới.
Còn Mai Tuyết liền mang theo vệ sĩ đi tìm những nơi có khả năng tìm ra con bé, tạm thời còn chưa có tin tức.
Từ Thi Thi hỏi chị Tiên, “Chị Tiên, lúc đó chị thật sự không phát hiện ra có ai khả nghi theo dõi hai người sao?”
Vẻ mặt của chị Tiên trở nên ngây ngốc nói: “Tôi không nghĩ ra! Tôi thật đáng chết, tóm lại là tôi thật đáng chết!”
Chị đã xấu hổ day dứt đến không chịu nổi rồi.
Du DU lại nói: “Chuyện này không thể trách chị được. Quá đột ngột, không ai ngờ tới được.”
Nếu như là ác ý bắt cóc, người xung quanh sẽ phải phát giác, đứa bé cũng sẽ hét to .
“Đúng rồi! Tôi nhớ được lúc ấy bên cạnh có người nói, thấy con bé tự đứng lên đi ra ngoài, giống như đang đuổi theo người nào đó!” Chị Tiên đột nhiên nói lớn tiếng.
Du Du cùng Từ Thi Thi cũng nhìn chị chằm chằm. Du Du còn đứng lên, vội vàng hỏi: “Là tự con bé đi ra?”
Chị Tiên gật đầu.
Từ Thi Thi cau mày, bắt đầu làm một phân tích đơn giản: “Như thế xem ra, con bé nhìn thấy người nào đó, sau đó tự con bé đi theo. Sau đó, người đó liền mang theo con bé đi, đến nay vẫn không có trở về.”
Du Du lại trở nên uể oải: “Rốt cuộc là ai?” Càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng loạn.
Chuyện lạ liên tiếp xảy ra, làm cho cô cực kỳ mệt mỏi.
“Đừng lo lắng! Tớ dự cảm, tạm thời con bé sẽ không gặp nguy hiểm. Bởi vì, tớ cho là sẽ không có người bắt cóc con bé, người nọ mang con bé đi, là có mục đích khác, hoặc là không phải chủ ý của người đó!” Từ Thi Thi lại tiếp tục phân tích.
Chị Tiên vội vàng hỏi: “Thật sao?”
Du Du đã không có hơi sức nói chuyện, liền nhắm hai mắt lầm bầm lầu bầu: “Trời cao vì cái gì phải hành hạ tôi như thế này? Lần này ngay cả đứa con của tôi cũng không bỏ qua?”
Từ Thi Thi vỗ vỗ lưng của cô, dịu dàng khuyên lơn: “Cậu đừng quá lo lắng! Cậu suy nghĩ một chút, người muốn làm hại cậu nhất là Giang Tâm Di. Hiện tại cô ta chết rồi, không còn ai muốn hại cậu nữa. Cho nên, tớ cho rằng hẳn là không có ai muốn làm hại con bé.”
“Tôi không biết! Tớ cảm thấy rất loạn.” Du Du cố nén nước mắt, bả đầu dựa vào tay vịn của ghế sofa.
Từ Thi Thi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền nháy mắt với chị Tiên: “Tôi muốn ăn chè, chị Tiên làm cho tôi chút canh hạt sen được không?”
Tiên tỷ “Vâng” một tiếng, rồi đi vào phòng bếp.
Từ Thi Thi vỗ nhẹ nhẹ vào lưng Du Du, nhỏ giọng nói: “Du Du, không có ai ở đây nữa, cậu nói thật đi. Có một số việc cậu vẫn gạt tớ phải không?”
Du Du khó chịu ngột ngạt hỏi: “Cậu muốn hỏi gì à?”
Từ Thi Thi lại gần bên tai cô, nhẹ giọng hỏi, “Du Du, Bạch Ngôn Sơ thật sự đã chết rồi sao?”
Du Du chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt biến hóa, nói: “Thi Thi, tại sao cậu lại hỏi cái này?”
“Nếu như cậu còn coi tớ là ngươi bạn tốt, cần gì phải gạt tớ? Những năm gần đây cậu khổ cực như vậy, mệt mỏi như vậy, không phải là bởi vì đáy lòng cậu vẫn đè ép một bí mật sao?”
Nước mắt Du Du xông ra: “Đúng, anh ấy chưa chết. Anh ấy chỉ là giả chết.”
Những năm này, cô vẫn mạnh mẽ chịu đựng. Nhưng, hôm nay ý chí của cô đã sắp mục nát, sụp đổ.
“Thật ra thì tớ đã đoán được.” Từ Thi Thi thở dài.
Du Du ôm cô, sụt sùi khóc: “Thi Thi, tớ nên làm thế nào?”
Từ Thi Thi vỗ lưng của cô, cười cười, “Không sao cả. Du Du, trước mắt cậu không cần phải làm gì cả. Chờ đợi chính là việc duy nhất cậu cần phải làm.”
Du Du lại hỏi: “Thi Thi, cậu sẽ nói chân tướng cho bạn trai cậu biết sao?”
Thật ra thì Tiền Sâm vẫn nhớ mãi không quên vụ án của Bạch Ngôn Sơ và Giang Tâm Di. Một khi phát giác chuyện die,n; da.nlze.qu;ydo/nn thi thể bị chặt đầu không phải là Bạch Ngôn Sơ, vậy chẳng phải là sẽ muốn lật lại bản án để điều tra lần nữa sao?
Từ Thi Thi cười thản nhiên: “Cậu yên tâm! Cõi đời này, có quá nhiều chuyện luật pháp không thể giải quyết!”
Nước mắt của Du Du chảy xuống lần nữa. Có một người bạn chân thành như vậy, cô quả thật chết cũng không tiếc.
Đột nhiên, điện thoại nhà vang lên. Làm cho hai cô giật mình. Từ Thi Thi vội vàng nói: “Tôi nhận cho!” Liền die,n; cầm điện thoại lên hỏi: “Xin chào, ai vậy?”
Bên kia một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên, hỏi: “Đây có phải là Hồng viên không?”
Từ Thi Thi vội vàng đáp: “Đúng rồi! Anh là ai vậy?”