Chồng trước có độc

Chương 91: Chương 91: Chương 90




Kha Triết Nam nhìn ngọn hải đăng ngoài biển, hỏi, “Nhưng lần này anh trở về, có thể che giấu được thân phận diên11!dan\lqs'đ nguy hiểm hay không?”

Bạch Ngôn Sơ thê lương cười một tiếng, tiếng cười như mắc kẹt nơi cổ họng anh: “Bây giờ tôi đã không còn là Bạch Ngôn Sơ nữa rồi. Tôi tên là Bạch Như Phong!” Vừa dứt lời, ngón tay anh chỉ về phía tòa nhà lớn giữa sương mù. Phía trên cao của tòa cao ốc có gắn một màn hình quảng cáo lớn, bốn chữ màu xanh dương to sáng chói mắt: tập đoàn Như Phong.

Kha Triết Nam lại cười lạnh: “Bạch Ngôn Sơ, anh cho rằng anh sửa lại tên, mà có thể rút đi tất cả trí nhớ của anh sao? Anh cho rằng anh có thể buông xuống được hết mà bước qua ư?”

Bạch Ngôn Sơ rơi vào trầm tư, hồi lâu không nói.

Kha Triết Nam lại hỏi: “Lần trở về này anh định giải thích với cô ấy thế nào? Còn nữa, anh xác định rằng anh dám lớn mật bước ra ngoài ánh sáng?”

Bạch Ngôn Sơ lộ diện, không biết sẽ chấn động cỡ nào. Một người chết lại có thể sống lại, không hù chết người mới là lạ. Còn nữa, cảnh sát tuyệt đối sẽ chạy theo như vịt, bắt anh lại.

Nhiều năm đã qua, vụ án của Giang Tâm Di vẫn còn là án treo. Tuy nói ban đầu đã bắt được một người, nhưng cuối cùng không có chứng cớ xác thực nên đành thả người. Cho nên hung thủ vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không có một chút đầu mối gì. Mà cảnh sát trưởng cũng đã đổi người mới, cũng không có hứng thú quá lớn đối với vụ án này, nên cũng không có hạ lệnh tiếp tục điều tra.

“Tôi muốn đưa cô ấy và con đi! Tôi không muốn đợi thêm nữa!” Bạch Ngôn Sơ ngắm nhìn màn hình quảng cáo gắn phía trên cao , ánh mắt sắc bén.

“Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Anh cho rằng cô ấy đã hoàn toàn tha thứ và đồng ý đi theo anh chưa?”

“Bây giờ là ngày 18 tháng 3, chậm nhất là vào ngày mồng sáu tháng năm tôi phải đưa cô ấy đi! Không thể chậm trễ, không thể!” Bạch Ngôn Sơ thấp giọng nói.

Kha Triết Nam nghi ngờ không hiểu: “Tại sao phải là ngày mồng sáu tháng năm?”

Ánh mắt của Bạch Ngôn Sơ thoáng qua vẻ buồn bã, nhếch môi cười nhạt: “Bởi vì không thể ngăn cản được.”

Anh nhớ rõ, lúc ấy Âu Dương cư sĩ từng dặn dò qua anh: ngày mồng sáu tháng năm của năm năm sau vô cùng quan trọng, đó là một ngày quyết định vận mệnh. Ngày mồng sáu tháng năm năm nay, chính là ngày mà cư sĩ nói.

Nhất định trước ngày hôm đó anh phải mang theo cô rời khỏi nơi này, để cho cô luôn luôn ở bên cạnh anh.

Gió càng ngày càng mạnh, sương mù trên mặt biển dần dần đã bị thổi tan. Màn hình quảng cáo gắn ở trên nóc tòa cao ốc, ánh sáng càng ngày càng lóe lên mạnh mẽ.

Kha Triết Nam lại hỏi: “Đúng rồi, vẫn rất muốn hỏi anh, ngón tay của anh sao lại bị cắt đi thế?”

Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng nhắm mắt. Trong bóng tối, cảm giác đau như cắt hình như lại lan tràn trên cánh tay phải.

“Một người da trắng là trùm buôn thuốc phiện làm, bởi vì ông ta ngộ nhận là tôi cường bạo con gái của ông ấy, nên chém đầu ngón tay của tôi đi. Cũng may, mạng còn chưa bị ông ta nhặt đi.”

Ban đầu sau khi Phỉ Na chết, anh đi theo người của “Hồng Hạt Tử” đi về tổng bộ của bọn họ, gặp được một người gọi là trùm ma túy “Hạt Tử Vương”, cha của Phỉ Na Adam Lỗ Mạn. Adam Lỗ Mạn là một lão già tính tình quái gở, vừa thấy được Bạch Ngôn Sơ đã nhốt anh vào hầm ba ngày ba đêm.

Trong ba ngày ba đêm này, là thời gian khổ sở và bị khuất nhục nhất trong đời Bạch Ngôn Sơ. Ở nơi đó, anh liên tục bị đánh dữ dội và bị dí kìm gắp than vào người, đau đến mức hôn mê còn bị nước lạnh dội tỉnh. Ba ngày sau đó, anh bị kéo ra ngoài để gặp “Hạt Tử Vương” .

Lão già bắt đầu chất vấn anh có quan hệ gì với con gái ông ta? Bạch Ngôn Sơ nói là quan hệ bạn bè. Nhưng lão già sống chết không tin, cứ khăng khăng là anh đã XX với con gái mình, còn đổ hết cái chết của con gái lên người anh.

Vì vậy, đầu ngón tay phải của anh bị chặt đứt. Anh còn nhớ rõ, ngón tay còn dầm dề máu của anh bị bỏ vào trong một ly rượu, còn ly rượu thì bị lão già kia cầm lên uống.

Sau đó, anh bị buộc phải đi theo lão già bạo lực này suốt ba tháng. Nhưng cuối cùng anh liên hợp với một ông già cũng là thuộc hạ của lão kia, cùng nhau tiết lộ tin tức lão già kia tàng trữ súng ống cùng với địa điểm tàng trữ, dẫn đến việc ông ta sa lưới. Về sau người kia và anh cùng nhau chia khoản tiền lớn, cả hai người rời khỏi Nam Phi. CÒn Bạch Ngôn Sơ đã đến nước Mĩ.

Kha Triết Nam lại hỏi: “Anh như vậy, có dọa Du Du không?”

Con ngươi của Bạch Ngôn Sơ âm trầm, khóe miệng nở nụ cười khổ sở. Đúng, nếu người phụ nữ kia biết được những kinh nghiệm đau khổ của mình mấy năm nay, cô sẽ có phản ứng gì?

Đón gió, trong miệng anh lẩm bẩm: “Ngày mồng sáu tháng năm.”

=== ====== =========

Ánh mặt trời lờ mờ chiếu vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc Hoa An. Bên trong phòng khói trà bốc lên nghi ngút, Điền Phương chỉ tay vào xấp tài liệu trên mặt bàn, cau mày nói: “Những tài liệu này là tin tức tôi đã âm thầm điều tra về tập đoàn Như Phong. Đáng tiếc, vẫn không cách nào tra ra được ông chủ thật sự của tập đoàn đó là ai? Chỉ tra ra được tập đoàn này thành lập ở nước Mỹ, cổ phiếu đầu tiên của tập đoàn cũng được công bố tại Mỹ, quy mô cũng không nhỏ, dưới tổng bộ có ba công ty con. Tổng bộ ở Washington, Mĩ, còn công ty con ở Châu Á thì nằm ở Hương Thành!”

Dứt lời, hắn có chút chán nản liếc nhìn Du Du. Cô mở xấp tài liệu ra, nhìn thật kỹ. Phía trên viết là giám đốc điều hành Andre. Một người đàn ông châu Á, mặt vuông, diện mạo anh lãng, tầm bốn mươi tuổi.

Hiển nhiên, đây không phải là ông chủ thực sự của tập đoàn Như Phong, cũng không người chính mình muốn tìm.

Điền Phương chú ý thấy thần sắc cô thay đổi, nói, “Phu nhân, chúng ta có cần nghĩ cách để dẫn nhân vật thần bí này xuất hiện không?”

Du Du có chút trầm tư, cười nói: “Tôi sẽ nghĩ cách! Cám ơn anh đã vất vả lấy được những tài liệu này!”

“Không cần phải khách khí! Là điều tôi phải làm. Chẳng qua có một chuyện tôi không rõ, hi vọng phu nhân chỉ giáo!” Điền Phương cười cười xấu hổ.

Du Du cười nói: “Mời nói!”

“Tại sao cô lại có hứng thú với ông chủ của tập đoàn Như Phong vậy?” Điền Phương hỏi.

Một người phụ nữ xưa nay không hề hỏi qua sự vụ nơi thương trường, thế nhưng lại đột nhiên có hứng thú với một tập đoàn chưa từng hợp tác, chưa từng có lợi ích hay nảy sinh xung đột gì với mình, thật sự làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.

Du Du nâng cốc trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thu nụ cười lại, nói: “Rất xin lỗi, tôi chỉ có thể nói đây là chuyện riêng của tôi.”

Điền Phương đành phải thôi: “Vâng! Nếu như cần gì, nhất định tôi sẽ dốc hết toàn lực!”

=== ======

Sau khi uống liền 3 chén Whisky thêm đá, Du Du rời khỏi Somrone. Cảm thấy bước chân trở nên mơ hồ, đầu lại trướng đau. Nhưng, cái cảm giác nửa say nửa tỉnh này, lại làm cho cả người cô đắm chìm trong hưng phấn và kích thích.

Cảm giác như lửa khẽ đốt giống như dòng nước ấm trôi đi toàn thân, đầu càng ngày càng nặng, hô hấp cũng càng ngày càng trở nên gấp gáp. Cô khom người bước chân, tay chống vào cây cột đèn ở ven đường, khẽ thở dốc.

Một người đàn ông từ từ tới gần, đi tới trước mặt, cúi đầu nhìn cô cười nói: “Ơ? Mỹ nữ, còn sớm mà! Có muốn theo anh high không? Anh mời em!”

Dứt lời, hắn ta định đưa tay nâng cằm của cô lên, nhẹ nhàng bóp, thán phục: “Dáng dấp thật sự rất đẹp đấy!”

Mặc dù ý thức của Du Du thiếu tỉnh táo, nhưng còn chưa đến mức hoàn toàn say bí tỉ. Thấy mặt của tên vừa mới động tay động chân với cô, liền hung hăng đẩy tay của hắn ta ra, gầm nhẹ: “Chỉ bằng chút sắc của anh, mà cũng muốn chơi với tôi sao? Cút! Nếu không anh sẽ hối hận!”

Người đàn ông có chút sửng sốt, chỉ là hứng thú lại càng nhiều hơn, nụ cười càng thêm dâm đãng: “Ơ? Còn mạnh miệng? Có cá tính đấy! Anh thích tính này của em rồi đấy!”

Một tay kéo hông của cô qua, cúi đầu hướng về phía đôi môi mềm mại của cô. . . . . .

Du Du nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, đưa tay phải ra véo vào cổ hắn ta. Người đàn ông cảm nhận được cơn đau, liền buông cô ra, mắng: “Mẹ kiếp! Dám trêu ông đây! Muốn chết hả!”

Đang lúc hắn ta vung tay lên định đánh cô, một bóng đen đột nhiên vọt ra từ sau lưng Du Du, kéo cô ra phía sau mình. Sau đó, anh lại đá một cước về phía tên kia, trúng ngay ngực hắn. Người đàn ông hét lên một tiếng, ngã xuống đất.

Lúc này Du Du mới nhìn thấy người đàn ông kéo mình lại, người mặc áo khoác màu đen ngắn, đeo kính đen. Bàn tay nắm lấy cô rất mạnh mẽ, hơn nữa cảm giác mạnh mẽ này lại làm cho cô cảm thấy quen thuộc.

Đáy lòng nhảy dựng lên, giống như có vô số địa lôi khai hỏa. Cô sững sờ đứng lại, thời gian giống như đã trôi qua hàng vạn năm.

Còn người đàn ông chỉ nói một câu “Đi mau” , liền kéo cô vào trong một chiếc Rolls-Royce màu đen.

Đợi sau khi ngồi vào chỗ, Du Du mới phát giác cả người mình đã phát run. Người đàn ông bên cạnh gỡ kính mắt màu đen xuống, quay đầu nhìn cô.

Khi cô bình tĩnh nhìn gương mặt đó thì đại não vốn mơ hồ lại trở nên trống rỗng, một dòng điện mạnh xẹt qua. Cô nhắm mắt lại, cả người ngã xuống, tựa vào trong ngực người đàn ông.

=== ====== ======

Sau cơn hôn mê dài, Du Du mới tỉnh lại. Sau khi mở mắt, mới phát hiện ra mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại bằng tơ tằm, trên gối đầu còn thoang thoảng mùi thơm của hoa oải hương.

Mà trên người mình, cũng không phải là bộ quần áo mà mình mặc lúc đi khỏi nhà, mà là một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm.

Cô có chút bối rối ngồi bật dậy, ý thức trở về một màn tối qua. Tên đàn ông bỉ ổi đó vô lễ với cô, cô lại được một người đàn ông thần bí ra tay cứu giúp. Còn cô, sau khi lên chiếc xe Rolls-Royce thì thấy được mặt của người kia. . . . . .

Thế nhưng cô lại thấy khuôn mặt của anh.

Bạch Ngôn Sơ. Sau ba năm, cô đã thấy được anh.

Là mộng sao? Hiện tại cũng chỉ là trong mộng sao? Tất cả mọi chuyện lúc đó đều không phải thật sao?

Cô xuống giường, quan sát căn phòng ngủ rộng rãi mang phong cách châu Âu. Hít thở vào, là hương nước hoa quen thuộc làm cho cô phát run.

Cửa đột nhiên bị mở ra, cả người cô run lên, vội vàng quay đầu lại.

Một cái chớp mắt này, cô lại lâm vào khốn cảnh như là mơ mà không phải mơ.

Gương mặt của Bạch Ngôn Sơ vẫn anh tuấn lạnh lùng như cũ, toàn thân tản ra khí lạnh mê người. Giống như bầu trời sao của vùng Địa Cực, vừa thần bí vừa lạnh lùng khiến người ta mờ mắt.

Cô há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng. Nước mắt lại rơi xuống.

Con ngươi Bạch Ngôn Sơ cũng trở nên nóng bỏng, nhiệt độ đó lập tức dời đến trên người cô. Anh tiến lên một bước, dang tay ra vững vàng ôm chặt lấy cô, cô gần như bị anh đẩy ngã ra phía sau, cả người thiếu chút nữa là ngã xuống.

Hô hấp của anh trở nên dồn dập, run giọng hạ lệnh: “Được rồi! Cái gì cũng đừng hỏi, để cho anh ôm một cái!”

Trong giọng điệu rõ ràng là bá đạo, nhưng cũng ẩn chứa dịu dàng vô hạn.

Du Du bị anh ôm vào trong ngực, toàn thân không ngừng run rẩy, giống như một cây cỏ trong gió. Anh ôm cô giống như ôm lấy tính mạng của mình vậy, hình như e ngại một giây kế tiếp cô sẽ biến mất vào trong không khí.

Cô lắng nghe thấy nhịp tim đập của anh, mới ý thức được anh không phải là ảo ảnh. Hơi thở của anh phả vào mặt cô nong nóng, cô mới cảm thấy được đây là một cơ thể chân thật.

Khoảnh khắc này, thời gian như kéo dài vĩnh viễn, thế giới như ngừng chuyển động.

Cuối cùng cũng là anh phá vỡ yên lặng, cúi đầu hôn cô. Ba năm điên cuồng nhớ nhung đến phát điên, anh tham lam mà cuồng liệt, như muốn chiếm đoạt tất cả hơi thở của cô. Môi của cô bị anh mút di!!endanlq{đ gặm có chút đau, hô hấp cũng dồn dập. Nói thật, lúc này, cô mới ý thức rõ được mình không nằm mơ.

Anh không thỏa mãn với nụ hôn, tay cũng bắt đầu mò về phía trước ngực của cô, cởi nút áo sơmi màu sáng của cô. Động tác của anh có chút dồn dập và thô bạo, làm cho cô gần như không kịp phản ứng.

Ánh mắt của cô chợt rơi vào trên tay phải của anh, kêu lên: “Ngón tay của anh?”

Đầu ngón tay của anh đã bị cụt hết. Cô sợ hết hồn, toàn thân phát run.

Thế nhưng anh lại không để ý chút nào, mỉm cười: “Ừ, không sao đâu! Đều đã qua rồi!” Dứt lời, anh cúi đầu, dùng môi che lại đôi môi mềm mại của cô.

Nụ hôn cuồng nhiệt mà triền miên, cuốn đi ý thức tỉnh táo của cô. Môi của anh chuyển hướng, chuyển qua vành tai của cô, gáy, cho đến di!!endanlq{đ xương quai xanh trắng như tuyết. . . . . . Đến chỗ nào, cô cảm thấy nóng bỏng tê dại ở chỗ đó.

Anh đã trở lại? Anh thật sự đã trở lại? Trừ anh ra, còn có ai sẽ cho cô nụ hôn như vậy? Nhiệt tình bá đạo như vậy, chỉ có anh mới có thể cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.