Editor: Nam Cung Nguyệt
Thật ra thì anh nên hỏi: Đêm đó có chuyện gì xảy ra với cô?
Anh đương nhiên sẽ không quên lúc ở trong phòng làm việc của Âu Dương Uyển biết tất cả mọi chuyện. Anh quỳ xuống trên nệm, hung hăng đấm vào vách tường, khàn giọng gào thét.
Có một số việc, mặc dù nói ra vô cùng tàn nhẫn, nhưng là thay vì để ở trong lòng, thì nói ra sẽ tốt hơn.
Sắc mặt Du Du tái xanh,bàn tay cũng run run. Cô cười cười: “Ngôn Sơ, sao anh lại hỏi chuyện này?”
Sao anh lại hỏi chuyện này? Trong quá khứ anh vẫn luôn không đề cập đến!
“Du Du, thật ra thì sau khi chúng ta ly hôn, anh vẫn luôn gặp ác mộng! Anh mơ thấy em ngã chết trên cầu thang, chết ở trước mặt anh. Anh rất muốn biết, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Du Du chấn động mạnh mẽ. Thì ra không phải anh không có bất kỳ cảm giác gì. Cái chết đời trước của cô, thế nhưng lại xuất hiện trong mơ của anh. . . . . .
Cô nói: “Đúng là em có chuyện gạt anh! Nhưng anh muốn em nói ra sao?” Nước mắt đột nhiên chảy xuống, âm thanh cũng khàn khàn: “ Anh muốn em nói ra sao?”
Cô kích động chạy ra bên ngoài. Bạch Ngôn Sơ vội vàng đuổi theo cô.
Nếu như mọi chuyện Âu Dương Uyển nói đều là thật, như vậy cô vẫn đang dấu kín một bí mật. Chưa bao giờ nói với ai.
Nhưng ngày mai là ngày sáu tháng năm rồi, chẳng lẽ cô không sợ sao?
Du Du chạy rất nhanh vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
Bạch Ngôn Sơ dùng sức đập cửa, kêu lên: “Du Du, em mở cửa ra, chúng ta cùng nhau nói chuyện ! Anh biết, anh không hỏi em, nhưng anh không muốn nhìn thấy cả hai chúng ta đều bị giày vò như vậy!”
Du Du không trả lời anh, đứng trước cửa khẽ khóc.
Anh muốn cô nói ra chuyện kia sao?
“Em mở cửa cho anh được không?” Bạch Ngôn Sơ vẫn tiếp tục đập cửa.
Cuối cùng Du Du cũng mở cửa.
Cô nhỏ giọng nói một câu: “Anh vào đi!”
=== ====== ========
Sáng sớm ngày hôm sau, phía ngoài phòng có một tầng sương mù ướt át. Trong rừng truyền đến mấy tiếng chim hót.
Du Du ngồi ở trên bệ cửa sổ, nói với người đàn ông đang ngồi hút thuốc lá: “Mới sáng sớm mà anh đã hút thuốc! Thật là xông chết !”
Tối hôm qua hai vợ chồng ôm nhau ngủ, nhưng cái gì cũng không làm. Chỉ ôm nhau ngủ mà thôi, thật ra thì hai người cũng không ngủ.
Bạch Ngôn Sơ gạt tro thuốc lá một cái, không nói tiếng nào.
Cô buồn bã nói: “Bạch Ngôn Sơ, anh như vậy là không công bằng với em? Tối hôm qua em đã nói tất cả mọi chuyện cho anh biết, nhưng anh thì sao? Anh không chịu nói chuyện của anh cho em biết? Hôm qua anh đi New Zealand gặp ai vậy?”
Bạch Ngôn Sơ nhìn cô cười cười: “Tin anh! Chỉ cần qua hôm nay thì mọi chuyện đều ổn!”
Du Du sụt sùi khóc: “Đó chỉ là nói, em sẽ không qua được ngày hôm nay đúng không ?”
Bạch Ngôn Sơ đột nhiên đứng dậy, gầm nhẹ: “Anh không cho phép em nói như vậy!”
Du Du vẫn khóc khẽ: “Thật ra thì lúc đầu em rất anh hận đến không có cách nào hình dung!”
Anh ngạc nhiên, trong mắt đầy bi thương, nước mắt chảy xuống.
“Ngôn Sơ, lúc đó em hận anh không phải vì nghi ngờ anh! Mà là hận tại sao anh đối với bất cứ ai cũng dịu dàng hơn đối với em? Mặc dù em theo đuổi anh, nhưng cũng không có ai ép anh lấy em, anh chê em phiền sao?” Cô nói một hơi.
Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng xoa nước mắt, cúi đầu ôm vai của cô, nói: “Thật ra thì anh không có chê em phiền! Chỉ là anh không biết làm sao đối mặt với em! Anh đã từng đã thề không cho phép mình yêu cô gái này, nhưng tất cả nằm ngoài dự đoán của anh! Anh bỗng dưng thích em. . . . . . Anh liền bắt đầu kháng cự cảm giác này, cho nên mới cố ý lạnh lùng với em! Anh đang phải đấu tranh, cho nên mới đối xử với em như vậy! Nhưng kể từ khi em che cho anh không bị điện thoại di động rơi trúng người, anh mới ý thức được, anh đã yêu em từ lâu rồi. . . . . . Nhưng chuyện kia, anh thật sự không ngờ. . . . . .”
Nếu như anh biết chỉ vì anh tức giận rời đi làm cho cô say rượu gặp chuyện không may, anh nhất định sẽ không rời đi. Nhưng dù sao tất cả đã xảy ra.
Anh gần như quỳ gối trước mặt cô. Đầu của anh ở trên đầu gối của cô, bả vai không ngừng run rẩy.
Mấy năm qua, đây lần đầu tiên cô thấy anh khóc như vậy.
Nước mắt của cô lần nữa chảy xuống. Hai vợ chồng cứ khóc như vậy.
Tất cả đều đã rõ ràng.
Nhưng là, hôm nay là ngày sáu tháng năm. Bọn họ có thể đảo ngược tình thế hay không?
“Em đi uống nước!” Du Du lau nước mắt, đứng lên.
Bạch Ngôn Sơ kịp phản ứng, nói: “Để anh làm cho!”
Du Du cười: “Không có việc gì! Anh đừng khẩn trương!”
Chẳng biết tại sao, nghe anh nói xong, mọi sợ hãi, lo lắng, lo âu, trước đây đều tan biến một nửa.
Như vậy, cho dù chết đi, cô cũng không có bao nhiêu tiếc nuối.
Cô vốn nên chết, nhưng trời cao cho cô sống thêm nhiều năm như vậy, cô còn mong cái gì nữa?
Đi tới phòng bếp uống nước, cảm giác cả người dễ chịu hơn. Nhưng lúc cô ra phòng khách thì thấy cửa mở.
Cô nhớ tối hôm qua rõ ràng là cô đã khóa cửa rồi.
Cô vội vàng đi lên phòng của Đồng Đồng. Sau khi cô đi vào, thì không thấy Đồng Đồng ở đâu.
Trong đầu đột nhiên oanh một cái. Đồng Đồng đi nơi đâu rồi? Mới sáng sớm mà Đồng Đồng đã đi đâu ? Cô không còn kịp suy nghĩ nữa, cô chạy xuống, kêu: “Đồng Đồng. . . . . . Đồng Đồng. . . . . .”
Bạch Ngôn Sơ từ phòng ngủ chạy ra, hỏi: “Sao vậy? Đồng Đồng đâu?”
Du Du nức nở nói: “ Không thấy Đồng Đồng ở đâu!”
Bạch Ngôn Sơ giật mình, nói: “Em đừng lo lắng! Có lẽ Đồng Đồng đang trốn ở đâu đó! Chúng ta chia nhau tìm!”
Hai vợ chồng bắt đầu tìm kiếm, tìm hết từng phòng, từng góc, bao gồm cả gác xép, nhưng không thấy Đồng Đồng đâu.
Du Du ngồi trên cầu thang, chảy nước mắt.
Chẳng lẽ không phải cô, mà là con gái của cô sao?
Cô không cần. Cô muốn gặp Đồng Đồng.
Bạch Ngôn Sơ lo lắng ôm cô, vội vàng hỏi “Du Du, em không sao chớ?”
“Ngôn Sơ, em không muốn mất Đồng Đồng! Anh nhanh đi tìm Đồng Đồng đi! Nhanh lên. . . . . . Nhanh lên!” Du Du kêu gào , đưa tay cầm cổ áo của anh.
Tim Bạch Ngôn Sơ như bị dao cắt, nói: “Anh sẽ đi tìm Đồng Đồng! Nhưng, trước tiên em hãy bình tĩnh lại!”
Cô như thế này, sao anh có thể để cô ở một mình?
“Đừng để ý tới em, anh đi tìm Đồng Đồng đi! Nhanh lên!” Toàn thân Du Du phát run, âm thanh khàn khàn.
Bạch Ngôn Sơ đứng lên, đi ra cửa.
Du Du đau khổ khóc. Nếu ông trời nhất định muốn cướp đi một người, cô nhất định phải làm cho người kia là mình, mà không phải là con gái của mình.
Mấy phút sau, cô hít sâu, đứng lên, đỡ rào chắn, đi lên trên tầng. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm nói: “Ngôn Sơ, anh nhất định phải tìm được Đồng Đồng! Kiếp này anh nhất định phải sống tốt. . . . . .”
Trong rừng, Bạch Ngôn Sơ bước qua bụi cỏ, kêu: “Đồng Đồng! Đồng Đồng! Con đang ở đâu?”
Đồng Đồng lặng lẽ đi ra ngoài. Như vậy,có khả năng nhất là Đồng Đồng đã tới khu rừng này.
Sao Đồng Đồng lại trở nên bướng bỉnh như vậy?
Đột nhiên, một đoạn kí ức ngắn hiện ra ở trong đầu anh.
Ngày hôm trước, Đồng Đồng phát hiện ra một sóc con, rất muốn nuôi. Nhưng Du Du ngăn lại, nói muốn để sóc con trở về trong rừng tìm cha mẹ.
Anh còn nhớ rõ vẻ mặt miễn cưỡng của Đồng Đồng.
Có thể là Đồng Đồng đi vào trong rừng nhìn sóc đi? Anh nhìn thấy một con sóc con màu nâu đang kiếm ăn. Trong lòng anh chấn động, vội vàng đi lên trước. Sóc con bị dọa, nhanh nhẹn nhảy vào trong bụi cỏ.
Đột nhiên có âm thanh của một người đàn ông ở sau lưng anh: “Tiên sinh! Tiên sinh!”
Bạch Ngôn Sơ quay đầu lại, thấy một người thợ đốn củi dắt một cô bé đi tới.
Đó không phải là Đồng Đồng sao?
“Cha!” Đồng Đồng đưa tay ra chạy về phía anh.
Bạch Ngôn Sơ vội vàng ôm Đồng Đồng, có chút nghiêm nghị hỏi: “Con đã đi đâu vậy?”
Đồng Đồng nói: “Con đi tìm sóc con ! Con biết nhà nó ở đâu. Nhưng con không dám nói cho mẹ, bởi vì mẹ sẽ mắng con! Cha, cha sẽ giữ bí mật giúp con sao?”
Anh ôm Đồng Đồng nói: “Cha sẽ giữ bí mật giúp con!” Sau đó đứng lên cảm ơn người thợ đốn củi.
Đồng Đồng dắt tay anh, cùng anh về nhà. Trên đường đi Đồng Đồng hỏi anh: “Cha, cha thật sự sẽ giữ bí mật cho con ư?”
Bạch Ngôn Sơ mỉm cười: “Sao con lại sợ mẹ mắng như vậy?”
“Lúc mẹ mắng con trông mẹ rất đáng sợ!” Đồng Đồng nói, dáng vẻ vô cùng dễ thương.
Anh đưa Đồng Đồng về nhà, vừa vào cửa liền kêu: “Du Du, anh tìm thấy Đồng Đồng rồi!”
Nhưng không có ai trả lời. Anh lập tức chạy lên trên nhà.
Bạch Ngôn Sơ cẩn thận bước vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không có ai, cả người anh bắt đầu phát run, liền đi đến phòng tắm. Vừa bước vào liền thấy:
Du Du tóc tai bù xù nằm ở trên sàn phòng tắm. Máu từ trên tay cô chảy xuống sàn nhà màu trắng giống như những đóa hoa.
Bạch Ngôn Sơ cảm thấy choáng váng, cơ hồ muốn ngã xuống. Nhưng anh cố gắng chống đỡ, bế Du Du ra ngoài.
Đồng Đồng thấy cô như vậy kêu lên: “Mẹ! Mẹ!”
Bạch Ngôn Sơ nói với Đồng Đồng: “Đồng Đồng ngoan! Cha mang mẹ đi bệnh viện, lập tức sẽ trở về! Con ở nhà canh cửa, được không?”
Sao cô phải làm như vậy?
Anh điên cuồng gào thét trong lòng: Đường Du Du!Sao em ngốc như vậy? Em nhất định muốn bỏ lại anh cùng Đồng Đồng sao? Coi như ông trời muốn em chết, anh cũng sẽ không để cho em chết!
Sau khi đưa cô lên xe, anh một đường chạy như điên.
Trước mắt anh xuất hiện một hình ảnh.
Một cô gái xinh đẹp đi tới trước mặt anh, không chút kiêng kỵ nói: “Bạch Ngôn Sơ, tôi thích anh! Làm bạn trai của tôi đi!”
Anh chán ghét muốn rời khỏi, nhưng cô lại cản đường của anh, cau mày nói: “Tôi có chỗ nào không tốt?”
Anh chạy xe như điên, người đi đường bị dọa sợ đến nghẹn họng nhìn trân trối.
Cuối cùng đã đến bệnh viện.
=== ====== ====== =======
Một ngày mới đến.
Du Du vừa mở mắt liền thấy trên đầu giường có mấy đóa hoa tươi.
Sao cô lại ở đây?
Rõ ràng cô đã cắt cổ tay của mình, sao cô lại ở đây?
Là mơ sao? Hay là cô lại trùng sinh một lần nữa?
Trong lúc mơ màng, cô hỏi y tá tóc vàng xinh đẹp đang ghi chép ở bên giường:“Xin hỏi đây là đâu vậy?”
Y tá trả lời: “ Giáo Hội y viện Dorian!”
Trong lòng Du Du chấn động: Đây là bệnh viện sao? Vì vậy cô lại hỏi, “Hoa là ai đưa tới vậy?”
“Một vị tiên sinh cùng một cô bé! Hoa là cô bé đưa đến! Nói là cô bé hái!” Y tá nhún nhún vai nói. Sau đó sờ trán Du Du, nói: “Tình hình đã ổn định, có thể xuất viện!”
Du Du vội vàng hỏi: “Xin hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Y tá trả lời: “Ngày mồng 7 tháng 5! Mười hai giờ trưa!” Sau đó lại cau mày hỏi, “Tại sao cô lại muốn tự sát? Không thích ứng được hoàn cảnh ở New Zealand sao? Hay không tìm được công việc? Hay là không lấy được quyền tạm trú?”
Du Du không trả lời, bởi vì cô đang khóc.
Y tá lại tiếp tục nói, “Sau khi chồng cô đưa cô vào đây cũng ngất đi! Hình như là do lo lắng quá! Còn con gái của cô rất đáng yêu, cô đang rất hạnh phúc, tại sao lại muốn tự sát?”
Sau khi y tá đi ra, ngoài cửa đột nhiên có tiếng trẻ con: “Mẹ! Mẹ! Mẹ đã tỉnh?”
Du Du nhìn sang thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đồng Đồng.
Tất cả là thật sao, không phải là mơ. Đó là Đồng Đồng sao.
Đồng Đồng chạy tới ôm cổ cô, kêu lên: “Mẹ! Mẹ không cần phải sợ! Đồng Đồng sẽ bảo vệ mẹ!”
Du Du nói: “Đồng Đồng, mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi!”
Còn sống là tốt rồi. Cô sẽ không bao giờ làm chuyện điên rồ nữa. Cô phải sống, phải sống vui vẻ.
Sau đó là một loạt tiếng bước chân tới gần. Cô nghiêng đầu nhìn.
Gương mặt tuấn tú quen thuộc, anh lại gần cô, dịu dàng hỏi: “Đã đói bụng chưa? “
Cô ngây ngốc gật đầu.
Bạch Ngôn Sơ cầm tay cô lên hôn một cái, cười nói: “Lần sau đừng ngốc như vậy!”
Du Du vẫn là khó có thể tin được hỏi: “Anh nói cho em biết, thật sự không có chuyện gì sao?”
Bạch Ngôn Sơ, cười: “Chuyện đã qua! Anh nhất định không để cho chuyện gì xảy ra nữa!”
Có lúc, số mệnh có thể nghịch chuyển.
Cuối cùng, anh cúi đầu ở bên tai cô nói: “Anh không cho phép em xảy ra chuyện gì!”
Ở một thành phố khác, Âu Dương Uyển lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời phía Nam.
Trầm ngâm mấy giây, Âu Dương Uyển như trút được gánh nặng nở nụ cười.
=== ====== ====
Một tháng sau, bên bờ biển có một đống lửa, mà trước đống lửa là Bạch Ngôn Sơ cùng Du Du.
Đồng Đồng đã đi ngủ. Cho nên, hai người bọn họ nhân cơ hội này nói chuyện với nhau.
Bạch Ngôn Sơ hỏi cô: “Từ Thi Thi gần đây như thế nào?”
Du Du nhìn bầu trời nói: “Rất tốt! Chuẩn bị sinh con rồi !”
“Không đi tham gia hôn lễ của Thi Thi được, trong lòng vẫn không bỏ được sao?” Anh nắm tay cô, cười hỏi.
Anh nhìn ra, trong lòng cô rất tiếc nuối cùng áy náy.
Du Du lại nói một chuyện làm cho anh cảm thấy giật mình: “Tiền Sâm đã từ chức! Nghe nói, Từ gia không thích Thi Thi gả cho cảnh sát! Cho nên, Tiền Sâm vì Thi Thi mà từ chức!”
Bạch Ngôn Sơ gật đầu một cái, nhẹ nhàng thở dài: “Đâu đã vào đấy!”
Trầm mặc vài giây, anh nói: “Này, em đưa tay ra đi!”
Du Du không kịp phản ứng hỏi: “Tại sao?”
Bạch Ngôn Sơ nói: “Nhanh lên một chút !”
Du Du trợn mắt, đưa tay ra. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay cô, sau đó đeo một vật lên ngón áp út của cô.
Du Du sững sờ, cúi đầu nhìn. Một chiếc nhẫn kim cương ở trên ngón tay cô. Hơn nữa chiếc nhẫn này, là quà mà người đàn ông thần bí tặng cô.
Sao anh lại có chiếc nhẫn này? Cô nổi giận: “Anh lấy cái này ở đâu?”
Bạch Ngôn Sơ nói: “Phối hợp một chút! Sau khi đeo nhẫn nên hôn anh một cái, mà không phải tức giận!”
Cô vẫn còn là canh cánh trong lòng: “Sao anh lại có cái này?”
Lần đó rõ ràng cô đã cất đi, sao anh lại lấy được?
Bạch Ngôn Sơ lại cười khẽ: “Tại em vẫn không đeo nó? “ Dứt lời, anh giơ tay cô lên, thở dài nói, “Đúng là rất to!”
Du Du cố nén cười nhìn anh, trong lòng rất ấm áp.
“Nó nặng quá!” Du Du cau mày nói.
Thế nhưng anh lại nói: “Thỉnh thoảng đeo lên để điều chỉnh tâm tình a!” Sau đó nâng tay cô lên,hỏi: “Du Du, em có nguyện ý đi với anh suốt đời không?”
Trong lòng cô chấn động, mặt cô đỏ lên. Cô cười nói: “Thật ra đối với em mà nói, em đã đi với anh hai đời rồi !”
Anh chợt hiểu ra, khóe môi vểnh lên.
Cô đột nhiên nhớ ra cái gì, liền nhỏ giọng nói: “Ngôn Sơ, anh có trách em không nói sự thật cho anh biết không,thật ra là. . . . . .”
Anh hình như biết cô muốn nói gì, liền nói: “Đừng nói nữa!” Sau đó anh nhìn nàng, hỏi, “Vậy em có trách anh đêm đó không để ý đến cảm xúc của em mà tức giận rời đi không?”
Nếu anh không rời đi, thì cũng sẽ không có chuyện cô say rượu ngã chết.
Cô cười nói: “Đừng nói nữa! Tất cả đều đã qua!”
“Thật ra thì em vẫn còn lo lắng, cóphải sẽ có một ngày em đột nhiên rời đi, bỏ lại anh với Đồng Đồng hay không?” Cô tựa đầu trên vai anh, buồn bã thở dài.
Bạch Ngôn Sơ ôm cô dịu dàng nói: “Sẽ không! Anh sẽ không cho phép ngày đó xảy ra!”
Du Du nhắm mắt run giọng nói: “Ngôn Sơ, thật ra thì em rất hạnh phúc!”
Bạch Ngôn Sơ cúi đầu, hôn cô,nói: “Chúng ta đều hạnh phúc!”
Bạch Ngôn Sơ đột nhiên hỏi: “ Đồng Đồng đã ngủ rồi chứ?”
Cho dù trời sập xuống, Đồng Đồng cũng ngủ rất say.
Du Du liền trợn mắt: “Anh lại muốn làm gì?”
Bạch Ngôn Sơ cười nói: “Thời gian vẫn còn sớm! Chúng ta làm chuyện tốt đi!”
Sau đó anh mặc kệ phản ứng của cô, liền ôm cô bước vào trong lều.
“Như vậy sẽ làm Đồng Đồng tỉnh dậy. . . . . .”
Sau đó có tiếng đàn ông nói: “Anh tự có chừng mực. . . . . .”
Ngọn lửa chiếu lên trên lều, hai bóng dáng giống như ngọn lửa không bao giờ tắt. . . . . .
Bọn họ không có phát hiện, phía chân trời, có tia sáng rực rỡ đi qua. . . . . .
=== ====== ======
Nửa năm sau, ở Washington.
Tập đoàn Như Phong mới phát hành Software”Truyền Kỳ” , Bạch Ngôn Sơ mặc bộ âu phục màu bạc ngồi ở trên vị trí chủ tịch, nhìn các phóng viên truyền thông. Màn hình điện tử sau lưng anh là video quảng cáo hạng mục lần này.
Một phóng viên đến từ nước Đức cười hỏi anh: “Bạch tổng giám đốc, xin hỏi ngài thế nào ‘ Truyền Kỳ ’?”
Bạch Ngôn Sơ nhìn hắn, cười một tiếng: “Thật ra thì tất cả Truyền Kỳ trên thế giới, đều là sự dũng cảm và tình yêu!”
Phóng viên hài lòng gật đầu một cái, ngồi xuống. Trên hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thật lâu không có dừng lại.
Trong một biệt thự ở New Zealand, Du Du đang tập trung tinh thần coi trực tiếp trên ti vi truyền. Đúng lúc cô nghe được những lời này.
Nhẹ nhàng sờ tay lên trên bụng.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, cảm giác thật ấm áp. Cô rất rõ, đây không phải là nằm mơ.
—— hết ——