Tổ tiết mục của “ Biến Tinh Kế” liền công bố danh sách khách mời kỳ tiếp theo, tên của Nguyễn Điềm kẹp ở giữa một đống lưu lượng có vẻ chẳng thu hút chút nào, không bao lâu sau, tên của cô vẫn là bị fan Hứa Cảnh lôi ra châm chọc.
“ Nguyễn Điềm, tên của cô ta là Nguyễn Điềm đúng không?”
“ Cô ta tham gia loại tiết mục này cũng đâu có thể làm được cái gì đâu? Đã sớm nghe qua cô ta tuy rằng không nổi tiếng, nhưng tính tình so với ảnh hậu còn muốn lớn hơn, chắc chắn lại muốn khách mời đều phải chiếu cố cô ta, thật là không còn gì để nói.”
“ Rốt cuộc tổ tiết mục nghĩ cái gì vậy? Cạn ngôn + 1.”
“ Các fans của khách mời tham gia “ Biến Tinh Kế” chú ý, nữ quỷ này sẽ sớm hút máu ca ca nhà các bạn để lăng xê, trước tiên xin mặc niệm cho các bạn vài giây.”
“ Vốn dĩ tui rất tức giận, nhưng tui tưởng tượng đến cảnh Nguyễn Điềm đến tổ tiết mục sau đó khẳng định sẽ bị cái tổ tiết mục biến thái đấy chỉnh tới mức kêu cha gọi mẹ, tui liền thấy sảng khoái.”
“ Sảng khoái + 1.”
Nguyễn Điềm còn chưa đi quay cái chương trình này, đã có nhiều người chờ không nổi muốn cười chê cô, fan bạn gái của Hứa Cảnh lại càng xoa tay hằm hè chuẩn bị tốt để bôi đen cô.
Nguyễn Điềm online Weibo, nhìn một tràng bình luận, tâm lặng như nước, cô giống như đã bị mắng thành quen.
Giang Ly Ly nhìn cô khó hiểu “ Đừng nhìn đừng nhìn.”
Nguyễn Điềm mặt không đổi sắc thoát khỏi Weibo, chống cằm nói giọng nhẹ nhàng “ Aizz, bọn họ mắng đi mắng lại cũng chỉ có mấy câu nói đó, em nhìn tới chán rồi.”
Giang Ly Ly: “.....”
Cô ấy trợn trắng mắt, khó hiểu hỏi Nguyễn Điềm: “ Tại sao em lại bị Hứa Cảnh đối phó thế?”
Nguyễn Điềm nói: “ Chuyện này nói ra thì rất dài.”
“ Vậy em kể ngắn gọn đi.”
“ À, bởi vì anh ta là đồ ngốc.”
“...”
Giang Ly Ly cho dù là một người đại diện gà mờ, cũng vẫn hiểu ở giới giải trí này người không thể đắc tội vẫn là không nên đắc tội, vốn dĩ hôm nay cô còn nghĩ sẽ khuyên Nguyễn Điềm đi tìm Hứa Cảnh giảng hòa, xem ra chuyện này vô vọng rồi.
Cô có điểm bất đắc dĩ nói: “ Công ty đã mặc kệ em, hơn nữa danh tiếng của em lại.... Chúng ta thực sự rất khó nhận được vai diễn.” Chỉ ra một điểm như vậy, cô lại hỏi tiếp: “ Chồng của em không phải là ông chủ của Giải trí Hoàn Thế hay sao!!! Hai năm, em cũng chưa từng cọ được chút lợi ích nào!!! Chị thấy thất vọng về em lắm á!!!”
Nguyễn Điềm gặm một miếng bánh mì, mặc kệ vụn bánh dính trên miệng, “ Từ ngày đầu tiên hắn đã không thích em chị có biết không!!?”
Cô dùng khăn giấy lau lau khóe miệng, bình tĩnh bỏ xuống một câu “ Hơn nữa em và hắn đã ly hôn rồi.”
Qua vài giây.
Giang Ly Ly mắt trừng lớn, trong cổ họng phát ra âm thanh chói tai, “ Em nói cái gì?!”
Nguyễn Điềm yên lặng lùi lại vài bước, “ Hắn đối với em vô tình.” Cô làm bộ làm tịch thở dài, “ Em thành người vợ bị bỏ rơi.”
Giang Ly Ly quá mức chấn động, cô nhìn Nguyễn Điềm bằng ánh mắt thương cảm “ Chị nhớ lúc trước em còn thích Thẩm Xá, vì thế mà làm ra rất nhiều chuyện ngốc nghếch.”
Chị ấy càng nghĩ càng cảm thấy Nguyễn Điềm nhất định không nghĩ tới lại ly hôn, cho nên ánh mắt nhìn cô càng thêm vẻ đồng tình, thậm chí cảm thấy bộ dạng “ vân đạm phong khinh” rất tiêu sái của cô là cố tỏ ra kiên cường.
Nguyễn Điềm cảm thán: “ Thanh xuân ai cũng có vài lần ngu ngốc, chị nói xem có đúng không?”
Hai người trốn ở góc phòng thì thầm to nhỏ, bên kia Phó đạo diễn đã bắt đầu tìm người, sau khi nhìn thấy Nguyễn Điềm thì không chút khách khí hướng về phái cô rống to “ Cô nhanh nhanh lên, cảnh tiếp theo đến lượt cô diễn.”
Đoàn phim cũng toàn là người đã ở lâu trong giới giải trí, đội trên đạp dưới nịnh giàu đạp nghèo cũng không có gì xa lạ, thấy Nguyễn Điềm không có bối cảnh lại không nổi tiếng, cũng không có trợ lý bên cạnh thoạt nhìn còn rất keo kiệt, cũng không đem cô để vào mắt.
Đây là cảnh diễn cuối cùng của Nguyễn Điềm ở “ Thế tử phi gả thay”, cô đóng vai một nàng công chúa ngạo mạn cố chấp vì không chiếm được nam nhân mình yêu liền dứt khoát giết hắn, như vậy hắn hắn sẽ không thuộc về bất kì ai.
Nguyễn Điềm thay hỉ phục cổ đại, cô trang điểm xinh đẹp diễm lệ vô song, mỗi một nụ cười, một ánh mắt đều phong tình vô hạn, trong tay cô cầm thanh kiếm đạo cụ, tưởng tượng đến muốn giết Hứa Cảnh đóng vai thế tử, tinh thần lập tức tăng cao.
Ở trước máy quay đạo diễn ra hiệu.
“ Cảnh 13, lần 1, bắt đầu!”
Mỹ nữ khuynh thành bộ bộ sinh liên, thong thả đi đến bên người nam nhân, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm dung mạo nam tử, bên trong đôi mắt ẩn chứa sự điên cuồng, tình yêu và cả sự oán hận cùng cực.
Gió thổi mái tóc nàng tung bay, tay áo to rộng cũng phất phơ trong gió.
Nàng đem mũi dao để ở trước ngực nam nhân, chậm rãi nở nụ cười, kề sát vào tai hắn thấp giọng nỉ non “ Ta giết ngươi có được không?”
Giọng nàng rất nhí nhảnh, lại giống như có thể nghe ra được một chút khổ sở.
“ Như vậy ngươi liền sẽ yêu ta.”
“ Ngươi liền thuộc về ta.”
Nói xong lời thoại này vài giọt nước mắt ấm áp lăn xuống trên khóe mắt phiếm hồng của nàng.
Nước mắt làm ướt gương mặt tuyệt đẹp của nàng.
Đột nhiên ngực nàng nổi lên từng trận đau đớn, nàng hơi hơi mỉm cười, giống như không có nửa điểm giật mình.
Nam nhân đã xuống tay trước nàng, hắn dùng dao chấm dứt tính mạng của nàng.
“ Qua!”
“ Chúc mừng Nguyễn Điềm, đóng máy!”
Đạo diễn ngó ra từ sau máy quay, khó nén ý cười, ở trước mặt mọi người khen: “ Nguyễn Điềm vừa rồi diễn không tồi.”
Nguyễn Điềm trở về gương mặt tươi cười “ Cảm ơn đạo diễn.”
Một bên Hứa Cảnh bị trợ lý vây quanh sắc mặt không tốt lắm, hắn cau mày thật sâu, hắn tuyệt đối không có khả năng thừa nhận, vừa rồi trong nháy mắt, hắn nhìn Nguyễn Điềm đến ngây người, thậm chí thiếu chút nữa thì quên mất lời thoại hắn muốn nói.
Hứa Cảnh do dự một lúc lâu, chân hắn không quá nghe lời, hướng tới chỗ Nguyễn Điềm đang đứng bước đi qua.
Nguyễn Điềm đã tẩy trang trở về quần áo của mình, cái khăn quàng cổ che mất non nửa gương mặt cô, lộ ra một đôi mắt tròn xoe.
Trong tay cô cầm ly trà sữa Giang Ly Ly mua, ngước mắt lên vừa hay đụng phải Hứa Cảnh, trà sữa trong tay liền rớt ra ngoài, hắt lên áo lông của Hứa Cảnh, còn có chút bắn lên cằm của hắn.
Gân xanh trên trán Hứa Cảnh bạo phát, nhịn rồi lại nhịn, tính tình tiểu thiếu gia thực sự không nhịn nổi nữa “ Nguyễn Điềm, cô cmn có phải cố ý hay không!?”
Nguyễn Điềm vô tội “ Không có nha.”
Hứa Cảnh cũng tự cảm thấy mình có bệnh không nhẹ, làm gì không làm một hai cứ phải cùng Nguyễn Điềm tám chuyện? Thật con mịa nó đen đủi!
Nguyễn Điềm sợ hắn tìm mình tính sổ, càng sợ hắn muốn cô đền quần áo trên người hắn, lặng yên không một tiếng động nhân lúc hắn ta không chú ý trực tiếp chuồn luôn.
Chờ Hứa Cảnh phục hồi tinh thần lại, Nguyễn Điềm đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.
*
Sau khi đóng máy, Nguyễn Điềm trở về chung cư mình thuê, ngủ quên trời quên đất.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của mẹ cô gọi đến. Âm thanh mẹ Chu ôn nhu như nước “Điềm Điềm, chị con đã trở về, tối nay con về nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm được không?”
Nguyễn Điềm giãy dụa từ trên giường ngồi dậy từ trên giường ngồi dậy.
Móa.
Thiếu chút nữa cô đã quên mất, nữ chính Mary Sue của quyển sách này, cũng chính là chị gái của cô, đã lành bệnh nửa tháng.
Nguyễn Điềm định từ chối.
Cô đột nhiên nhớ tới cảnh mình gặp phải trong giấc mơ, hình như lúc này cha mẹ Chu gọi cô về nhà, là muốn cô đem cổ phần tập đoàn nhà họ Chu của mình chia cho Chu Tiểu Kiều.
“Con biết rồi.”
# tác giả không có tâm#
# biến đi cái quỷ gì mà phá cốt truyện sẽ không viết tiếp#
Nguyễn Điềm cảm thấy tuy rằng cô không có hào quang của nữ chính, không thể khiến người gặp người thích, nhưng cô cũng không định yên phận làm đá kê chân cho nữ chủ.
Tới buổi tối, cô đúng giờ đi tới Chu gia.
Ngoài dự liệu, ở Chu gia cô gặp được chồng cũ của cô.
Nguyễn Điềm gãi gãi đầu, nếu như có thể hiện tại cô cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Xá.
Dù sao cũng là người mình từng yêu hết lòng hết dạ! Vì để tỏ vẻ tôn trọng với tình yêu của mình, nội tâm Nguyễn Điềm cũng định khách sáo mà đau đớn một giây đồng hồ.
Mắt cô chạm vào ánh mắt Thẩm Xá, liền vội vã rời mắt đi, ngồi ở trên ghế sô pha, mặt không biểu tình, trong đầu thì miên man những dòng suy nghĩ.
Nữ chính quả nhiên là mai-đẹt-ti-ni của Thẩm Xá, một người đàn ông tính tình lãnh đạm như thế, ngay khi Chu Tiểu Kiều khỏi bệnh đã vội vã đến thăm, đãi ngộ như này không bình thường nha.
Chu Tiểu Kiều ở ngoài đời so với trong ảnh chụp còn thanh thuần hơn, gương mặt vừa nhỏ lại vừa trắng, dáng vẻ sinh bệnh nhu nhược, tư thái nũng nịu, làm cho người ta vừa nhìn trong lòng liền nảy sinh thương tiếc, mong muốn bảo vệ cô ấy.
Mẹ Chu tự mình xuống bếp, làm vài món ăn thanh đạm.
Toàn bộ quá trình Nguyễn Điềm chỉ lo vùi đầu lùa cơm, mọi chuyện đối với cô đều không có liên quan.
Chu Tiểu Kiều ăn không nhiều lắm, rất nhanh liền buông đũa, “Nhìn Điềm Điềm ăn có vẻ rất ngon.”
Đột nhiên bị cue vào Nguyễn Điềm: (o_o)
Quan tâm tới tui làm giề.
Mẹ Chu từ ái nhìn chị ta, “Kiều Kiều con cũng ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi.”
Nguyễn Điềm cảm thấy Chu Tiểu Kiều cười rộ lên so với tấm hình lúc cao trung làm ra vẻ còn thanh thuần hơn nhiều.
Cô vừa đưa lên miệng một miếng thịt ba chỉ, liền nghe thấy Chu Tiểu Kiều nói: “Mấy năm nay em gái có thể ở bên cạnh ba mẹ chăm sóc hai người họ, chị thật sự rất vui vẻ.”
Nguyễn Điềm trợn trắng mắt.
Thì ra nữ chính ngốc bạch ngọt chính là diễn như vậy.
Cô cười khan hai tiếng, “Ha hả.”
Nguyễn Điềm tận mắt nhìn thấy mẹ Chu gắp đồ ăn bỏ vào bát Chu Tiểu Kiều trong mắt đong đầy sự quan tâm, cô cảm thấy thực bình thường.
Cô vô tình liếc nhìn về phía Thẩm Xá, người đàn ông này vậy mà rất trấn định, giống như không có ý định mở miệng nói chuyện, giống như chỉ là đến xem người con gái hắn ái mộ thời niên thiếu mà thôi.
Hắn tới Chu gia làm gì? Tới cọ cơm sao? Cơm trong nhà hắn chẳng lẽ không ngon sao?
“Điềm Điềm, cha mẹ có chuyện muốn thương lượng với con.”
Nguyễn Điềm dừng một lát, “Mẹ nói đi.”
Mẹ Chu không biết cô cùng Thẩm Xá đã ký đơn ly hôn, cũng liền không coi hắn là người ngoài, nói thẳng: “Chị con thân thể yếu đuối, tương lai còn không biết thế nào, cho nên mẹ và ba con chuẩn bị đem cổ phần giao cho con bé.”
Nguyễn Điềm buông lỏng gương mặt nói: “Đã biết.”
Mẹ Chu thấy cô hiểu chuyện như vậy, cũng rất vui mừng, “Còn có một chuyện nữa, khả năng còn cần sự giúp đỡ của con, chị của con còn có một cuộc tiểu phẫu, bác sĩ nói có khả năng bệnh viện không đủ máu, đến lúc đó con có thể ở lại bệnh viện hay không, ngộ nhỡ có gặp chuyện gì, cũng có thể ứng phó nhanh chóng.”
Sau khi nghe xong,
Trong đầu Nguyễn Điềm chỉ có một ý nghĩ,
Cô rốt cuộc là có mệnh gì a?
Mệnh quá khổ rồi.
Mịa nó.
Còn không bằng trở về nhặt ve chai.
Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, cho dù đã sớm
biết những lời mẹ Chu muốn nói, nhưng khi tự mình nghe được những lời mẹ Chu nói ra, vẫn là không thấy dễ chịu.
Sau khi bị tìm trở về Chu gia, mẹ Chu chưa từng keo kiệt về khoản ăn mặc của cô, nhưng cũng chưa từng đem tới cho cô tình yêu của một người mẹ dành cho con gái mình.
Nguyễn Điềm biết, cô thực ra chỉ là một công cụ lợi dụng, không có ai thực sự thích cô.
Cho nên cô tiến vào giới giải trí, Nguyễn Điềm yêu thích diễn xuất, cũng từng mong ước có người chân chính thích mình.
Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Nguyễn Điềm cũng đáp ứng, “Cũng đúng.”
Từ Chu gia đi ra, Nguyễn Điềm cảm thấy chính mình giống như vừa trải qua một trận độ kiếp, cả người mỏi mệt, đúng ở trên tuyết một lát, cô hắt xì một cái, đầu óc choáng váng, chóp mũi ửng hồng.
Hình như cô bị cảm.
Thẩm Xá đứng cách cô không xa, lười biếng dựa vào cửa, bật lửa lên, hắn châm điếu thuốc, khuôn mặt tinh xảo ẩn trong bóng tối.
“Vì sao lại đến đây?” Thẩm Xá cất giọng khàn khàn.
Hắn nhớ rõ từ khi Nguyễn Điềm khăng khăng muốn tiến vào giới giải trí hơn nữa sau đó lại cùng hắn xảy ra chuyện như vậy, quan hệ giữa cô ta và cha mẹ Chu đã lạnh đi không ít.
Đuôi mắt Thẩm Xá hơi nhếch lên, trong giọng nói có chút khinh thường, “Lạt mềm buộc chặt?”
Nguyễn Điềm cạn lời.
“Anh cho rằng tôi là bởi vì anh ở đây cho nên mới trở về?”
Thẩm Xá nhớ rõ Nguyễn Điềm thực sự rất thích hắn, nếu cũng không làm ra chuyện hạ thuốc hắn, “Cô cũng không cần dùng nhiều tâm cơ như vậy.”
Nguyễn Điềm hạn hán lời luôn!
Cô quấn chặt khăn quàng cổ, vì bị cúm nên tính tình không tốt lắm, “Được thôi, được thôi.” Cô lại nói: “Anh cứ xem như tôi đối với anh lì lợm la liếm, tình sâu không bỏ đi.”
Thẩm Xá cũng không hiểu rõ lòng mình, rõ ràng chán ghét những chuyện cô ta đã từng làm, chán ghét cái cách cô ta không hề che giấu tình cảm giành cho mình, nhưng nhìn bộ dáng yếu ớt hèn mọn của cô ta, cũng không ngăn được có chút động lòng.
Nguyễn Điềm lười phải để ý đến hắn, xoay người đi đến tiệm thuốc cạnh tiểu khu, mua ít thuốc cảm cúm, cầm theo bao nilon lảo đảo lắc lư đi về hướng nhà ga.
Cô dừng ở một chiêc ô tô, coi cửa sổ xe là gương soi, một bên vừa gọi điện thoại cho Giang Ly Ly: “Thẩm Xá hỏi em vì cái gì mà lại quay về Chu gia? Vấn đề ngu ngốc như vậy mà hắn cũng có thể hỏi, đó là nhà em sao em không thể về, em đi xem đóa bạch liên hoa thanh thuần Chu Tiểu Kiều còn không được sao?”
“Nhìn hắn như vậy, còn thực sự tự luyến cho rằng em đối với hắn tình sâu không dứt.”
“Thật sự, cũng không biết cái này có thể xem như em bộc lộ chân tình, sau ly hôn mỗi năm có thể cấp cho em mấy trăm vạn hay không.”
Thẩm Xá Ngồi ở ghế lái xe, mười ngón tay nắm lấy tay lái, ngón tay gõ theo tiết tấu, nghiêng mắt nhìn người phụ nữ mặt mày hớn hở ở trước cửa kính, âm thanh của cô ta từ cửa sổ truyền đến bên tai hắn.
Thẩm Xá nhướng mày, cười tức giận.
Hết chương 3.