Chồng Trước Ngon Miệng

Chương 3: Chương 3: Chương 1.2




Editor: Cẩm Tú - DĐLQĐ

Cô cười gượng.”Không sao. Không ngờ anh không phải là người bình thường, chợt có chút. . . . . . có chút khoảng cách.”

“Anh không bình thường chỗ nào?”

“Ngay cả xe máy anh cũng không có, đi đâu cũng bắt xe buýt, em cho là anh là học sinh nghèo, còn giúp anh góp một khoản tiền, đi đến trung tâm mua sắm mua đồ giảm giá, còn dẫn điênan;;lq/d anh tới chợ bán sỉ quần áo để kiếm đồ nữa chứ—— a!” Cô ảo não quát to một tiếng, che mặt ngã xuống tấm nệm trên đất.”Sao anh không nói sớm?” Đáng ghét, mất mặt chết đi được!

Anh cười.”Anh không biết đi xe máy, cho nên bắt xe buýt. Nhờ em tiết kiệm tiền, theo em tới trung tâm mua sắm mua đồ giảm giá, đó là sinh kế (cách sinh nhai) hàng tuần của anh. Anh thích đồ ở chợ quần áo, không phải hôm qua mới hỏi em lúc nào lại đi sao? Bách Việt——” Anh kéo tay của cô, cúi người ôm cô.

“Không nên suy nghĩ quá nhiều, qua lại với em không phải là “bách hóa Mai Hoa” hay gia tộc nhà họ Tô, mà chính là Tô Tế Nhân, trước mặt em anh là chính anh. Anh không thể quyết định sinh ra ở đâu, nhưng ít nhất anh hiểu tình cảm của mình, anh yêu em, cởi mở, kiên cường, tràn đầy tự tin, lần đầu tiên nhìn thấy em, ánh mắt của điênan;;lq/d anh đã không thể rời khỏi em, cũng không cân nhắc suy xét gì cả mà cứ thế làm thôi, giống như việc em không phải vì anh xuất thân từ nhà họ Tô nên mới yêu anh.”

Anh lại thành khẩn bộc bạch tình cảm như thế, cô rất cảm động, ngây ngốc nhìn anh.”Anh thật sự cảm thấy em không phải là trèo cao sao?” Bạn trai tuấn mỹ ưu tú, gia thế lại tốt, quá không chân thật.

Anh khẽ cười.”Anh lại cảm thấy là anh trèo cao, giống như em vậy, ngoại trừ không may trong chuyện gia đình ra thì em chính là một cô gái đáng yêu, còn là cao thủ quản lý tài sản kiêm nữ cường nhân trong công việc nữa chứ, nếu so sánh với em, thì anh quá bình thường rồi.” Anh hôn lên cổ cô. “Anh muốn nhân dịp bắt trói em lại trước khi bị người đàn ông khác phát hiện ra, xin hỏi vị tiểu thư này, em có đồng ý làm cô dâu của anh không?”

“Cũng không phải đơn giản, còn chưa có dự định gì. . . . . . Đừng hôn, nhột quá. . . . . .” Cô cười không ngừng, khi bị anh trêu chọc thì phía dưới khẽ giãy dụa, vật mềm mại bất ngờ khiêu khích anh, thân thể anh trở nên cứng đờ, miệng lưỡi khô đắng, nhẹ nhàng lui ra.

“Khuya lắm rồi, em ở lại đây đi.” Dục vọng dữ dội trong đáy mắt anh hóa hết thành nhu tình mềm mại.”Y êu cầu này rất bình thường chứ?”

Hai má cô ửng đỏ, cười như không cười.”Anh dám làm chuyện gì không bình thường, em sẽ không tha cho anh.”

Anh cười không đáp. Đêm đó bọn họ ôm nhau ngủ, thân thể trẻ trung kiềm chế kích động, tâm, nhờ thế mà gần nhau hơn.

Cô là bạn gái thứ hai của anh, mối tình đầu của anh kết thúc rất êm đẹp, đối với cô, lại càng rung động mãnh liệt hơn, khát vọng hai cơ thể được kết hợp, cơn ảo tưởng ngọt ngào hành hạ anh cả đêm. Anh không muốn bởi vì kích động mà mối quan hệ bị thay đổi, đối với cô, anh muốn được lâu dài, anh nói muốn cô trở thành cô dâu của anh, cũng không phải là nhất thời vui mừng, từ lúc này trở đi, trong cuộc đời của anh có cô ở trong đó.

Những ngày này thật ngọt ngào, tất cả đều trôi chảy, tuổi trẻ luôn nghĩ mọi chuyện thật đơn giản, nhận định yêu nhau thì sẽ ở bên cạnh nhau. Nhưng mỗi khi anh nhắc tới chuyện đại sự là kết hôn, La Bách Việt lại nghĩ là nói đùa, coi như gió thoảng qua tai.

Trong nháy mắt, bọn họ đều đã tốt nghiệp, đều từ bỏ việc tiếp tục học lên, lựa chọn đi làm luôn. Tối đến, bọn họ nói tới tương lai, anh lại nhắc tới chuyện kết hôn, La Bách Việt không để tâm lắm, nhưng lúc này anh không có dừng lại, vẫn kiên nhẫn trần thuật ý nghĩ của anh, lúc này cô mới biết anh nghiêm túc.

“Anh muốn sau khi tốt nghiệp xong liền kết hôn sao? Nhưng chúng ta đều có công việc, ban ngày ai bận việc nấy, buổi tối chạm mặt, thỉnh thoảng em lại qua đêm ở chỗ anh, giống như tình trạng nửa ở chung như trước đây vậy, không tốt sao?”

“Không tốt chút nào hết. Anh không muốn người khác chỉ chỉ chỏ chỏ ở sau lưng em.”

Cô nhún vai.”Người khác muốn nói thế nào thì nói, em không quan tâm.”

“Nhưng anh để tâm.” Mẹ anh từng phải chịu đựng những ánh mắt kinh thường của người khác, anh không muốn cô cũng phải chịu uất ức giống như mẹ.

“Nhưng nếu kết hôn, không phải là chúng ta quá trẻ sao?” Cô còn chưa tới hai mươi tuổi mà.

“Không đâu, bạn học của anh có người vừa tốt nghiệp đã liền kết hôn.” Nhìn cô há mồm, anh đã đoán được cô muốn nói gì.”Bọn họ đã sớm có kế hoạch, không phải do có con mới cưới.”

“Ồ, vậy thì thật chúc mừng.” Đôi mắt đẹp chuyển động nhanh như chớp. “Nhưng mà chúng ta còn chưa có kế hoạch gì, cho nên chuyện kết hôn đợi sau này hãy nói thôi. Em mệt rồi, ngủ trước đây.” Nói xong cô cũng ngã xuống giường.

Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh biết, em không nghĩ tới chuyện gả cho anh.”

“Không phải!” Cô lập tức ngồi bật dậy.”Ai, anh nhìn xem, anh phải vào ‘Mai Hoa’ rồi, em cũng tìm được công việc trợ lý của giáo sư ở trường luyện thi, muốn dư tiền cho Diệu Diệu lên đại học, sự nghiệp của mỗi người chúng ta cũng vừa mới bắt đầu, nhưng mà điênan;;lq/d tình cảm của chúng ta luôn luôn rất tốt, nên qua hơn nhiều năm ở cùng nhau, đến lúc đó tự nhiên sẽ. . . . . . Sẽ. . . . . .” Khuôn mặt cô càng ngày càng đỏ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Sẽ cái gì?”

“Sẽ kết hôn, anh là người đàn ông điềm đạm rất biết quan tâm đến người khác, sau hôn nhân chắc cũng sẽ là một người chồng tốt lo được chuyện gia đình, gả cho anh nhất định sẽ rất hạnh phúc. . . . . .Ôi trời!” Cô quẫn quá hét to một tiếng. “Dù sao em cũng sẽ gả cho anh, đừng nghĩ nhiều quá! Anh muốn nghe những lời này đúng không?”

Tô Tế Nhân bị cô chọc cười.”Em cho là sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, vậy sao bây giờ không đồng ý?”

“Em còn chưa chuẩn bị tinh thần! Chúng ta quá trẻ tuổi, hơn nữa. . . . . . Em cảm thấy được mẹ anh không thích em.”

Cô từng theo anh về nhà ra mắt trưởng bối, mặc dù thái độ mẹ Tô khá thân thiết, nhưng cô cảm giác đó là khách sáo, đối phương cũng không thật sự thích cô.

“Có sao? Mỗi khi anh nhắc tới em với bà ấy, bà đều khen em rộng rãi hoạt bát, là một cô gái tốt đấy. Hơn nữa, là anh muốn kết hôn với em, cũng không phải là mẹ anh. Chỉ là, em đã không muốn, anh cũng không miễn cưỡng, chỉ cần em nhớ anh sẽ chờ đợi em di}end\danlq.d gật đầu đồng ý.” Anh để cho cô nằm xuống, giúp cô đắp kín chăn, cúi người cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.

“Còn nữa, anh cũng không cảm thấy kết hôn bây giờ là sớm, chỉ là anh may mắn đã tìm được người mà anh muốn ở cùng cả đời này, may mắn chúng ta gặp nhau đủ sớm, để cho anh có đủ thời gian phấn đấu cho tương lai của chúng ta, để cho em được hạnh phúc.”

La Bách Việt cảm động, hốc mắt trở nên ươn ướt. Anh hại cô động tâm, gần như muốn gật đầu rồi. “Em hiểu..., dù sao chỉ là chậm mấy năm, em cũng không phải là không muốn gả cho anh. . . . . .”

Cô rất yêu anh, không thể nghĩ tới việc mất anh. Nhưng người mẹ cao nhã của anh làm cho cô căng thẳng, nhà họ Tô giàu có làm cho cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô hi vọng có thể có chút thành tựu, làm thành của hồi môn, cho dù biết anh cũng sẽ không để ý đến những thứ này.

Cô dùng phương thức của cô, cố gắng vì tương lai của bọn họ. Cô lại quên mất, hạnh phúc tưởng như vững chắc hóa ra lại yếu ớt như lâu đài cát, chỉ một cơn sóng ngoài ý muốn là có thể bị đánh tan——

************

Chủ nhật, bọn họ hẹn nhau sẽ tới bến cảng ăn hải sản, nhưng xế chiều hôm nay cô đi làm quá mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi một lát, ngủ quên, khi tỉnh lại đã muộn tới một tiếng so với giờ hẹn của bọn họ.

Cô gọi điện thoại cho hắn, không kết nối được. Cô vội vã chạy tới chỗ anh ở, ở con phố bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng di}end\danlq.d người rầm rĩ nói chuyện, ánh sáng quái dị chiếu sáng bầu trời đêm.

Tới đầu hẻm nhà anh, cảnh tượng trước mắt khiến La Bách Việt sợ ngây người. NHà trọ anh thuê bị bao vây trong biển lửa, khói dày đặc ngất trời, xe cứu hỏa phía xa phun nước dập lửa, đám người vây quanh ngõ kín đến nỗi nước cũng không chảy lọt.

Cô bắt được một người phụ nữ, liền hỏi: “Sao lại cháy vậy ạ?”

Người phụ nữ lắc đầu nói: “Có học sinh trung học chơi pháo hoa ở đây, bén tới đầu máy nên bốc cháy.”

“Bên trong phòng còn người không? Đều cứu ra rồi sao?” Thang được đưa lên cao, đang ở trên nóc nhà cứu người sống sót di}end\danlq.d cuối cùng xuống, cô liều chết mở to mắt nhìn, không nhìn ra có phải là anh hay không.

“Mới vừa rồi mới đưa ra được vài người, cháy sạch. . . . . . Ai, xem ra từ tầng ba trở xuống không cứu được. . . . . .”

Cô còn chưa nghe xong, chợt đẩy đám người ra chen tới phía trước. Anh ở tầng hai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.