Editor: Cẩm Tú
Đêm đó, Tô Tế Nhân mang theo một hộp quà về nhà. “Đây là nhân sâm bạn anh đưa, em hầm cách thủy rồi làm canh gà cho Diệu Diệu uống đi.”
“Cho mẹ bồi bổ thân thể đi, thời gian trước bà bi cảm, bị bệnh đã lâu rồi.” La Bách Việt đang chải tóc. “Một năm nay anh đã thay đổi nhiều ngành, hiện tại lại muốn tới bộ phận tài vụ, lúc nào thì mới có thể ổn định?”
“Bác cả hi vọng anh có thể quen với tất cả mọi hoạt động của bách hóa, qua lần này còn có thể điều đi tiếp nữa.”
“Anh vất vả quá.” Cô nhẹ nhàng nói, nhìn chồng mình ngồi ở mép giường, xoa gáy, cô tới gần anh, xoa bóp bả vai cho anh. Cô nhìn anh, anh khép hờ mắt, vẻ mặt thả lỏng, thân thể lại vẫn căng thẳng.
“Hết cách rồi, công việc mà.” Anh trầm thấp nói, như có vô số cảm xúc, cũng tựa như bình tĩnh. “Em có còn nhớ lúc anh còn đi học, có một người tên Hoài Văn thường tới tìm anh không?”
“Ừ, anh nói anh ấy cũng là nhân viên của Mai Hoa, là người tiếp phẩm.”
“Bác cả cảm thấy năng lực của cậu ta không tệ, bồi dưỡng cho cậu ta trở thành trợ thủ đắc lực của anh, huấn luyện của cậu ta sắp kết thúc rồi, thời điểm anh chính thức đảm nhận chức vụ, cậu ta sẽ giúp anh.”
“Tốt đấy, hai người cũng là bạn của nhau, về sau bắt tay hợp tác, nhất định sẽ rất thuận lợi.”
Anh càng ngày càng ít tiết lộ về công việc, thỉnh thoảng nói tới, cũng chỉ giống như vậy, nói chút chuyện nhỏ không quan trọng mà thôi.
Cô cảm thấy anh có tâm sự, cô biết anh họ Đường sẽ không để cho anh được thuận lợi, nhưng anh lại không nói gì, giống như cô cũng giấu đi cơn uất ức của mình không nói với anh. Bọn họ không muốn mang đến phiền não cho đối phương, niêm phong lại một phần, tâm tình cũng xuất hiện vài phần thiếu hụt, trở nên trầm mặc, có chút xa cách.
“Đến lúc đó công việc đã cố định, nên sẽ chẳng phải vội vàng nữa, sẽ có nhiều thời gian ở cùng với em hơn một chút.”
Tuy hứa như thế, nhưng càng ngày càng thêm bận rộn. . . . . .
Cô đáp nhẹ một tiếng, không lên tiếng nữa, tiếp tục giúp anh xoa bóp bả vai cứng ngắc.
Tô Tế Nhân nhìn vào trong gương. Trong gương, vẻ mặt của cô như đang suy nghĩ gì đó. Cô gầy đi, nụ cười càng ngày càng ít, thường mệt mỏi, nhưng không nói với anh cái gì hết, anh cũng thu hết khó khăn trong công việc vào trong lòng, càng ngày càng ít nói. Thời còn là học sinh đơn thuần, cảm giác nhiệt tình trong tân hôn đã bốc hơi khỏi người bọn họ, trong lòng bọn họ vẫn có lẫn nhau, nhưng băn khoăn hơn nữa là thực tế.
Trầm mặc trong chốc lát, anh nói: “Có vẻ như em rất ít khi ra ngoài, anh đã xem qua ghi chép thẻ tín dụng, em gần như không mua gì hết, thật ra thì có thể mua thêm một chút đồ ăn dinh dưỡng, để bổ sung cho Diệu Diệu mà.”
“Những thứ cần dùng đều đã có trong nhà hết rồi, chỉ có mấy ngày trước có mua thảm điện cho con bé. Nó cũng không cần bổ sung thêm gì hết, cứ theo lẽ thường hấp thụ dinh dưỡng là đủ rồi.”
Giọng anh mang theo chút dò xét. “Anh chỉ nghĩ là con bé không thể uống nước, thì ra là ngay cả nước trái cây cũng không thể uống sao?”
“Không chỉ là không thể uống nước, nước canh, hoặc là chất lỏng tương tự như nước con bé cũng không uống ——”La Bách Việt bỗng nhiên dừng lại.”Làm sao anh biết Diệu Diệu không uống nước trái cây?”
“. . . . . . Mẹ gọi điện thoại đến công ty nói với anh, mấy ngày trước bà ép nước trái cây, Diệu Diệu không chịu uống.”
“Ngày đó mẹ bưng cốc nước tới, em liền giải thích qua Diệu Diệu không thể uống, mẹ có thắc mắc thì tại sao không hỏi em, mà lại đi nói với anh?” Cô híp mắt lại. “Anh đột nhiên xem xét ghi chép của thẻ tín dụng, không phải là cũng bởi vì mẹ nói đấy chứ?”
Dĩ nhiên Tô Tế Nhân sẽ không nhẹ dạ cả tin vào tâm tình oán trách của mẹ, uyển chuyển nói: “Hiện tại trời nóng nực, mua điện thảm có chút kỳ quái, bà ấy chi là thuận miệng nhắc tới, không có ý tứ gì khác.”
“Bà ấy thuận miệng nhắc tới, anh liền tra ghi chép?” Hành động tố cáo sau lưng của mẹ chồng khiến La Bách Việt vô cùng tức giận. “Thân thể Diệu Diệu không tốt, cho dù mùa hè thì tay chân cũng lạnh cóng, dùng thảm điện là rất bình thường, nếu như mẹ cho rằng con bé không nên dùng tiền của nhà họ Tô, em sẽ lập tức dọn ra ngoài với con bé!”
“Đừng như vậy, em biết anh đối xử với Diệu Diệu như em gái mà, vì sức khỏe của con bé nên không thể coi là lãng phí.”
“Có phải mẹ thường gọi điện thoại oán trách với anh hay không?”
Tô Tế Nhân đành thừa nhận.”Từ lúc kết hôn liền bắt đầu, gần đây càng ngày càng thường xuyên, bởi vì em chưa bao giờ nói đến chuyện sống chung với mẹ như thế nào, nên anh muốn thừa nhận với em. . . . . .”
“Bà ấy còn nói cái gì?”
Anh ảo não. Anh chỉ là muốn quan tâm vợ của mình, không ngờ lại làm chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy. “Em chỉ cần biết, không phải mẹ nói gì anh liền tin cái đó, chúng ta là người một nhà. . . . . .”
“Bà ấy xem em là người nhà hả? Ở buổi tụ họp của gia tộc, mới đầu em không quen với nhóm người bác gái và các thím, không dám nói lời nào, bà ấy nói em không phóng khoáng, em nói chuyện với mọi người, bà ấy lại nói em bấu víu quan hệ. Em nấu ăn thì bà ấy chê khó ăn, không nấu thì bà ấy nói em lười, em mặc quần áo ở nhà thì bà ấy nói khó coi, mua quần áo thì bà ấy nói xa xỉ!” La Bách Việt vừa tức giận lại vừa thất vọng.
“Bà ấy đã cho em thấu hiểu một đạo lý: khi mình ghét một người, thì khi cô ấy nấu cơm, mình sẽ chê hạt cơm sao lại trắng như vậy!”
“Bách Việt, đừng kích động, đây đều là chuyện nhỏ. . . . . .” Tô Tế Nhân trấn an cô, điện thoại di động lại vang lên, là bác cả gọi tới, anh ôm lấy vợ mình. “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé.” Anh xoay người lại nghe điện thoại.
La Bách Việt nản lòng thoái chí. Không sai, đều là chuyện nhỏ, nhưng chuyện nhỏ tích lũy cũng rất đả thương người, giả như lỗ tai của chồng cô mà mềm đi một chút, nói không chừng tối nay chờ đợi cô chính là một trận cãi nhau ầm ĩ! Nhưng, anh dùng lời nói thử dò xét cô, sự tin cậy dành cho cô cũng có dao động.
Cô càng nghĩ càng tức giận, lao xuống tầng tìm mẹ chồng. Vương Lỵ Vân đang ở phòng khách xem ti vi, cô đi thẳng tới, hỏi: “Tại sao mẹ lại gọi điện cho Tế Nhân để than phiền?”
Vương Lỵ Vân Tâm chột dạ, ngẩng đầu nói: “Tôi muốn nói chuyện với con tôi, còn cần xin phép với cô sao?”
“Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau, mẹ có ý kiến với con, có thể lập tức uốn nắn con.”
“Ba mẹ cô không dạy phép tắc cho cô, tôi cũng không có nghĩa vụ phải dạy!”