Edit: Cẩm Tú -
Bách hóa Mai Hoa đầu tư vào giới văn hóa, mua lại nhà xưởng của khu công nghiệp bỏ hoang, tính toán cải biến lại thành nơi để trưng bày triển lãm nghệ thuật, vì đang tìm người, muốn cử hành một chuỗi triển lãm nghệ thuật, Tô Tế Nhân đích thân xem qua từng tác phẩm của các nghệ thuât gia để mời tham gia triển lãm, anh thảo luận với Diệp Hoài Văn.
“Tôi muốn muốn mời vị nữ nhiếp ảnh gia này, Khang.”
“Cô ấy vừa mới về nước làm triển lãm, chúng ta muốn mời cô ấy, thì không phải khả năng trùng lặp là rất cao hay sao?”
“Chúng ta cần truyền thông tập trung lại, có thể mời được người nổi tiếng đã mở triển lãm là tốt nhất.”
“Vậy tôi sẽ nói với bộ phận PR, bảo bọn họ liên lạc với mấy vị trên danh sách này.” Diệp Hoài Văn đáp, lại hỏi: “Việc đặt tên cho trung tâm nghệ thuật, phu nhân còn chưa biết sao?”
“Tôi vẫn giữ bí mật với cô ấy, đợi đến ngày lễ khởi công rồi mới nói.”
“Phu nhân nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Có lẽ vậy...!” Anhh không hề ôm kỳ vọng gì, chỉ là muốn làm chuyện này.
Diệp Hoài Văn vừa rời khỏi phòng làm việc, điện thoại liền vang lên, Tô Tế Nhân vừa tra lịch trình, vừa nghe điện thoại.
“. . . . . .Con muốn gặp con gái, hãy đi đi.” Trong điện thoại, giọng nói của Vương Lỵ Vân nghe già nua hơn rất nhiều.
“Mẹ?” Tô Tế Nhân kinh ngạc.
“Là con của con, dù gì cũng là người của nhà họ Tô, con muốn gặp mặt mẹ con họ mẹ cũng không phản đối, nhưng mẹ vẫn không chấp nhận để cho cô ta trở thành con dâu của nhà họ Tô đâu.” Nói xong, bà liền cúp điện thoại.
Tô Tế Nhân lo lắng. Xảy ra chuyện gì, lại khiến thái độ của mẹ đột nhiên thay đổi?
Ngay sau đó điện thoại lại vang lên, giờ lại là giọng nói sợ hãi của nhân viên lễ tân.
“Chủ tịch, có một cô bé cầm danh thiếp của ngài, tự xưng là con gái của ngài. . . . . .”
Tô Tế Nhân rùng mình. “Để cho nó lên đi.”
Ba phút sau, cửa thang máy mở ra, trong thang máy là một cô bé dễ thương, khiến Tô Tế Nhân không thể tin được, quả thật là con gái của anh tới tìm anh.
“Một mình con tới thôi sao?”
La Lam ghi nhớ lời dặn dò của dì, gật đầu một cái. “Chú đã nói cháu có thể đến xem mèo.”
“Dĩ nhiên. Con mèo ở trong phòng làm việc.”
Hai cha con tiến vào phòng làm việc. Trải qua ba ngày, mèo con dần đã quen thuộc với hoàn cảnh, đang chơi đùa trên ghế sa lon, kéo miếng da trâu trên ghế salon ra, cực kỳ thích thú.
La Lam dừng bước bên cạnh bàn làm việc.” Chú chuẩn bị món đồ chơi cho mèo chơi, nó sẽ không phá hư ghế salon nữa.”
“Bác sỹ thú y có nói qua, cha thì không sao cả, móng của nó còn mảnh, không phá hư được cái gì.”
“Nó có ngoan ngoãn bú sữa không ạ?”
“Có, sức ăn của nó rất lớn.” Con gái của anh không có điên cuồng vui mừng như dự đoán của anh, xông lên phía trước ôm rồi hôn mèo, mà thái độ làm như đang quan sát cái gì, quan sát mèo, quan sát xung quanh, cũng quan sát anh.
La Lam nhìn cha, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn láng như Bạch ngọc không lộ vẻ gì. “Chú thích mèo sao?”
“Trước kia không đặc biệt thích.” Anh thừa nhận. “Là vì con nên mới nuôi, nuôi mấy ngày nay, cảm thấy mèo rất đáng yêu. Con. . . . . . Biết ta là cha con?” Hỏi câu này thì anh khẽ phát run, rất hồi hộp.
Nó gật đầu. “Cháu đã hỏi mẹ, mẹ nói chú với mẹ ly hôn. Chú không cần cháu.”
Tô Tế Nhan nhướng mày. “Cha nói không cần con lúc nào?”
“Mẹ nói, trước khi ly hôn, mẹ nói cho chú biết mẹ mang thai, chú hỏi mẹ đó là con trai hay con gái.”
“Đây chẳng qua là nhất thời thuận miệng, cha không nói là không cần con gái.” Anh âm thầm tức giận, cô lại truyền bá quan niệm này cho con gái.
“Mẹ nói, bà nội của cháu nhất định phải bồng cháu, mẹ không sinh con trai, bà ấy cũng không vui mừng. Tại sao bà nội không cần con gái? Con gái thì có cái gì không tốt?”
Tô Tế Nhân nhất thời cứng họng.”Đó là cách nghĩ của người già, cha không. . . . . .”
“Nếu như mẹ nghe lời bà nói, chỉ cần sinh con, thì bây giờ cháu đã không ở đây.” La Lam nhìn thẳng vào mắt anh.”Tại sao con trai lại tốt hơn? Tại sao chú lkhông cần cháu?”
Một câu hỏi ngây thơ, ép hỏi làm cho anh chật vật không chịu nổi, anh chợt hiểu ra, con gái của anh không phải tới chơi với mèo, mà là tới để giám thị anh, con bé không tin một người cha không cần con gái, sẽ đối xử tử tế động vật!
Đứa nhỏ này, bởi vì vấn đề giữa người lớn với nhau, đã bị tổn thương một cách tàn khốc, lúc con bé biết được những chuyện này thì mới mấy tuổi? Tâm hồn non nớt có bao nhiêu chấn động? Thái độ của con bé đối với anh đã lạnh nhạt đến mức nào, bị tổn thương sâu đến nhường nào, trong đôi mắt sáng sủa kia ẩn chứa bóng ma, làm anh vừa đau lòng lại xấu hổ.
“Lam. . . . . . Cha có thể gọi con như thế không?” Anh khàn khàn nói: “Con rất thông minh, mới có thể hiểu rõ, có lúc chúng ta không thể hành động tùy ý, phải làm một số chuyện không muốn làm.”
“Là bà nội ép chú sao? Nếu như chú không muốn, tại sao không nói với bà ấy?”
Tô Tế Nhân cười khổ.”Bởi vì bà ấy không nghe cha nói.”
“Mẹ sẽ lắng nghe cháu nói, cũng sẽ kể chuyện cho cháu nghe, để cho cháu tự quyết định.”
“Mẹ cha chỉ biết ra lệnh cho cha phải làm gì, nhưng điều này không đại biểu cho việc bà ấy không phải một người mẹ tốt, bà ấy thay cha quyết định chuyện phải làm thế nào, là bởi vì bà ấy cho là như vậy là tốt nhất đối với cha. Mẹ cha đều đã làm die[ơdanl\q.d mọi chuyện tốt nhất cho con mình rồi, chuyện này sai lầm lớn nhất là ở cha...cha đã không khai thông được bà ấy, hại mẹ con xảy ra va chạm trực tiếp với bà ấy, thậm chí liên lụy tới con. Thật xin lỗi, là lỗi của cha.”
Cô bé rất kinh ngạc, không ngờ tới anh sẽ thản nhiên nói xin lỗi, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều. “Chú không nói ra ý nghĩ của mình với bà nội sao?”
“Cha đã thử qua, đại khái là do cha không có tài ăn nói, bà ấy không hề nghe vào dù chỉ một lần.” Nói đến thật đáng buồn, anh có thể đĩnh đạc mà nói với nhân viên và khách hàng, lại khó có thể khai thông với mẹ mình. “Dù có thế nào, bà ấy cũng là mẹ của cha.”
Cô bé gật đầu, giống như rất đồng cảm.”Có lúc mẹ không nghe cháu nói, nhất định bảo ta phải làm thế này thế kia, mặc dù cháu có mất hứng, nhưng vẫn sẽ nghe lời, bởi vì đó là mẹ cháu!”
Tô Tế Nhân mỉm cười.”Xem ra mẹ con đã dạy bảo con rất tốt, con rất hiểu chuyện.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Lam đỏ ửng lên, xấu hổ, lúng ta lúng túng nói không ra lời.
Tô Tế Nhân nhìn con, lòng tràn đầy cảm xúc. Thần kỳ dường nào, xương máu của anh, tính mạng của anh như được kéo dài, mấy năm trước còn chưa có bé gái đáng yêu tri kỉ như thế, trong lồng ngực của anh tràn đầy cảm xúc, hoàn toàn khác với tình cảm nồng nhiệt đối với vợ trước, nó tinh khiết ngọt ngào, giống như ôm lấy một ngôi sao sáng ấm áp.
“Con có muốn ở lại chơi với mèo con không? Thuận tiện theo cha đi uống trà chiều, còn có thể dạy cha làm thế nào để khai thông mẹ của mình.” Đứa nhỏ này gần như hoàn toàn xa lạ với anh, anh muốn nắm chặt cơ hội, bồi dưỡng tình cảm cha con.
Đối với này đề nghị này La Lam rất động lòng. “Nhưng, cháu không thể về nhà quá muộn, mẹ không biết là cháu tới tìm chú.” Cô bé dự định tới một lúc rồi rời đi, mẹ cũng sẽ không biết nó tới gặp cha, cũng sẽ không hại dì Diệu Diệu bị mắng.
“Như vậy đi, tầm nửa giờ là được, sau đó cha sẽ lái xe đưa con trở về, con chỉ cần nói con đến nhà bạn làm bài tập về nhà, cô ấy sẽ tin thôi.”
Chỉ muộn nửa giờ, mẹ sẽ không phát hiện chứ?
Ý niệm muốn ở cùng với cha lớn hơn cả nỗi băn khoăn, cô bé do dự mấy giây, liền gật đầu.