Người nói chuyện là em họ Mục Nguyên Bằng, cũng là bạn cùng lứa với ba của Mục Vân Sinh.
Mục Vân Sinh ra tay không một chút khách khí, Tôi rất ghét ba mình, vì lẽ đó....Chớ ở trước mặt tôi nhắc đến ông ta, nếu không tôi sẽ dạy cho ông cái gọi là lễ độ.
Người kia đau đến nỗi một câu cũng không nói được, một đám người Mục gia im lặng như tờ, bọn họ làm sao lại cho rằng Mục Vân Sinh dễ ức hiếp đây? Quả thực nhìn nhầm, Lý Hoan Tình cũng sợ hết hồn, người đang lúc cảm thấy căng thẳng, Mục Vân Sinh nắm chặt tay cô, một đường đi ra ngoài.
Mục Lăng vỗ tay, Làm rất hay!
Hắn cười ha ha ha, Chú ba, chú đã cảm nhận được tính khí bình thường của tôi tốt cỡ nào chưa? Chú luôn nói tính khí tôi nóng nảy, chà chà, chưa từng thấy sự đời a, tính khí nóng nảy chân chính, chú cũng chưa từng trải qua.
Mục Lệ Ảnh, A Lăng, có chừng mực một chút đi.
Nói thế nào cũng là anh em bọn họ cố ý trêu người ta, Mục Lăng quay đầu nói với Cố Bình An, Bà xã, anh dễ tính không?
Cố Bình An, .........
Chuyện của Mục gia, cô không muốn tham dự chút nào, không biết tình cảnh của Dương Sâm ở Dương gia sẽ như thế nào, nghĩ đến đây, Cố Bình An không có biện pháp nào có chút hảo cảm đối với Mục Lăng, chỉ muốn một cái tát tát chết Mục Lăng.
Cố Vân xem thời gian cũng không còn sớm nữa, đứng dậy tạm biệt, kỳ thực, bọn họ cũng không cần phải ở lại hiện trường, người nhà họ Mục làm sao náo thì mặc kệ bọn họ, Cố Bình An chỉ là đính hôn với Mục Lăng mà thôi, cũng không phải là kết hôn, dựa theo quy củ, vẫn là người Cố gia mãi cho đến khi kết hôn, Mục Lăng nhìn bóng lưng Cố Bình An, nghĩ đến một chuyện, là thời điểm Cố Bình An được đưa đến Mục gia ở chung với hắn, nếu không, sẽ thiếu đi rất nhiều thú vui đây?
Còn biện pháp, chà chà, hắn có rất nhiều biện pháp làm cô khuất phục.
A Sinh và Lý Hoan Tình có quan hệ gì? Lúc nãy đi, cố ý kéo theo Lý Hoan Tình, mười ngón nắm chặt, xem ra rất thân mật, Lý Hoan Tình và Tần Mục có hôn ước, việc này không ai không biết, nếu như bọn họ thực sự có cái gì thì chuyện này thật đặc sặc. Dòng chính Mục gia bọn họ sẽ biến thành trắng trợn cướp đoạt dân nữ, thú vị, quá thú vị, hắn thậm chí có chút mong chờ làm sao bây giờ? Lý Hoan Tình cũng không được tốt như Cố Bình An, bối cảnh cô ta đều phải dựa vào bối cảnh Tần gia.
Đương nhiên, A Sinh chắc chắn không để vào mắt.
Người Mục gia cãi nhau, vẫn như cũ nói về chuyện Mục Vân Sinh nhận tổ quy tông, Mục Lăng thấy rất phiền nên rời khỏi khách sạn trước.
Tiểu Ngô thấy hắn uống không ít, thuận miệng hỏi, Đại thiếu, đưa người về nhà sao?
Về đại trạch đi.
Được. Trong lòng Tiểu Ngô thấy kỳ quái, đây cũng không phải là ngày lớn gì, về đại trạch làm gì đây? Đại trạch còn rất xa? Không bằng ở biệt thự nội thành yên tĩnh ngủ một buổi tối. Đến đại trạch Mục gia, Mục Lăng đến tổ trạch thắp một nén nhang, đính hôn về tổ trạch quá một buổi tối.
Lý Hoan Tình bị Mục Vân Sinh kéo đến bên ngoài một quán rượu mới phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện hai người mười ngón nắm chặt, cô hơi hơi lúng túng, không chút biến sắc tránh khỏi Mục Vân Sinh, hai con mắt Mục Vân Sinh trong sáng, không uống rượu, thần trí rất tỉnh táo.
A Sinh, anh đang tức giận sao?
Không có. Mục Vân Sinh hỏi ngược lại, Sao em lại cảm thấy anh đang tức giận?
Người Mục gia, không đáng để hắn tức giận, nếu không phải Mục Lăng tìm hắn, hắn cũng không nghĩ tới tìm người Mục gia, nhận tổ quy tông cái gì, buồn cười quá, năm đó thời điểm mà hắn và mẹ sinh hoạt khó khăn nhất, mẹ cũng không nhắc một lời về Mục gia.