Lý Hoan Tình mơ thấy ác mộng, mơ thấy Mục Vân Sinh bị pháo thương đánh thành cái sàng, trên người toàn bộ đều là lỗ đạn, một thân máu tươi, cô đang ngủ say liền bừng tỉnh dậy, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “A Sinh!”
Vừa mới bừng tỉnh, kinh hồn chưa định, nhất thời cũng không chú ý tới Tần Mục bên cạnh, nhất thời trầm mặc sắc mặt, Cố Bình An cuống quít cầm tay Lý Hoan Tình, từ lúc Lý Hoan Tình hôn mê đến giờ, cô cũng vẫn luôn ở bệnh viện.
“Hoan Hoan, không có việc gì, không có việc gì.” Cố Bình An nhẹ giọng nói, gắt gao mà cầm tay cô, sắc mặt Lý Hoan Tình trắng đến dọa người, nhưng thật ra không có gì nghiêm trọng, chỉ là có chút bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ không có việc gì, trong lòng Lý Hoan Tình nhớ tới Mục Vân Sinh, cho rằng Mục Vân Sinh cùng cô ở một bệnh viện, cuống quít hỏi Cố Bình An, “Cậu biết A Sinh sao rồi không? Anh ấy làm sao vậy?”
Hắn có phải bình an không có chuyện gì rồi không...
Cố Bình An liếc mắt nhìn Tần Mục một cái, lắc lắc đầu, Tần Mục cũng ngồi lại đây, ôn nhu vuốt ve tóc Lý Hoan Tình, “Hoan Hoan, anh ta sẽ không có việc gì, chúng ta tạm thời cũng không biết nhiều, em đừng lo lắng.”
Người đàn ông kia bị thương rất nghiêm trọng, không biết có thể cứu sống hay không, hắn chỉ có thể cho Lý Hoan Tình một ít hy vọng, mặc kệ người đàn ông này là ai, hắn ta và Lý Hoan Tình có quan hệ gì, hắn cũng phải cảm ơn Mục Vân Sinh.
Bởi vì Mục Vân Sinh cứu Lý Hoan Tình.
Lý Hoan Tình đau đầu vô cùng, rốt cuộc cũng nhớ tới Tần Mục, có chút xin lỗi nói, “Anh Mục, xin lỗi, em......”
“Không cần giải thích, anh hiểu em, em chỉ cần chăm sóc tốt cho mình, bà nội quá mệt mỏi, mới vừa về nhà, để anh gọi điện cho bà báo bình an.” Tần Mục nhẹ giọng nói, đột nhiên hắn phát hiện nhẫn cầu hôn của hắn biến mất, trên tay Lý Hoan Tình trống không, Lý Hoan Tình nhất thời cũng không có chú ý tới, một lòng chỉ quan tâm đến sống chết của Mục Vân Sinh, không rảnh bận tâm những thứ khác.
Cố Bình An biết bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, cũng không ở bệnh viện lâu, dặn dò Lý Hoan Tình vài câu thì đứng dậy rời đi.
Tần Mục vẫn luôn trầm mặc, hắn thật sự hy vọng, thời điểm Lý Hoan Tình xảy ra chuyện, là hắn ở bên Lý Hoan Tình, là hắn cứu Lý Hoan Tình, nếu là như thế, người mà giờ phút này Lý Hoan Tình mong nhớ, chắc chắn không phải là Mục Vân Sinh.
Một người đàn ông nguyện ý vì một người phụ nữ, cam nguyện mạo hiểm trả giá cả tính mạng nghĩ là gì, hắn sao có thể không hiểu.
Chỉ là, Hoan Hoan đối với Mục Vân Sinh, là cảm giác gì?
Chỉ là cảm kích? Hay là... Có tình cảm...
“Hoan Hoan, anh đi gọi bác sĩ giúp em.”
Bác sĩ rất nhanh đã tới, trong lòng Lý Hoan Tình có tâm sự, vẫn luôn thất thần, bác sĩ kiểm tra một lần cho cô, thân thể cô cũng không có gì đáng lo ngại, Lý Hoan Tình nhìn đến Tần Mục, tức khắc cảm thấy chính mình thật quá đáng, đã xem nhẹ tâm tình của Tần Mục. Cô xảy ra chuyện, Tần Mục có lẽ cũng là một ngày một đêm không ngủ, không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt tiều tụy, cô vẫn luôn lo lắng cho Mục Vân Sinh, lại quên hỏi Tần Mục.
Đây là cô sơ ý, bác sĩ ở đây, cô cũng không dám nói cái gì, mãi cho đến khi bác sĩ đi rồi, Lý Hoan Tình mới kéo tay Tần Mục, “Thực xin lỗi, Anh Mục, làm anh lo lắng rồi, em cũng rất sợ hãi.”
Tần Mục đột nhiên ôm lấy cô, cảm giác quen thuộc làm Lý Hoan Tình cảm thấy an tâm, lại ấm áp, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Tần Mục đều sẽ bao dung cô, đều sẽ thông cảm cho cô, cũng sẽ luôn kiên trì với cô, đây là một chuyện khiến cô vẫn luôn cảm động.
“Hoan Hoan, anh cho rằng...thật may, thật may em không có chuyện gì, cảm ơn trời đất.” Cảm tạ ông trời, đã đưa Lý Hoan Tình về lại bên hắn.
Kinh hãi như vậy, một lần là quá đủ rồi.