Cố Bình An cũng không biết Mục Lăng sao lại có bản lĩnh cao như vậy, cứ như vậy mà đem cô xuất cảnh, hơn nữa còn ngồi máy bay tư nhân, Cố Bình An ngủ một giấc khoảng mười tiếng thì bị Mục Lăng đánh thức, người đã đến đảo quốc nhỏ.
Nước biển trong suốt thấy đáy, đẹp như một khối bảo thạch lớn, ánh chiếu bầu trời xanh thẳm, đẹp không thể nói.
Đẹp giống như biển Maldives vậy.
Mục Lăng nói, Đây là một đảo quốc, diện tích không lớn, nhưng rất nhiệt tình.
Tại sao anh lại dẫn tôi tới đây? Đây là thành phố lân cận sao?
Anh thích. Tạm thời nhận được một cú điện thoại, hắn đơn giản đã tới, gần đây nhìn Bình An càng ngày càng hợp mắt, nhất thời không nỡ rời đi, đơn giản mang theo, sẵn tiện dẫn cô vợ nhỏ chưa cưới của hắn đến du lịch.
Quốc gia này thuộc khu vực Bắc Mỹ, nói tiếng anh.
Quốc đảo này, địa thế rất phức tạp, cao thấp chập trùng, kéo dài vạn dặm, mỗi một khu vực là một dạng khác nhau, không tính là rất lớn, nhưng dân số rất đông, nhìn như một quốc đảo du lịch, nhưng lại là quốc gia có tỷ lệ tử vong cao nhất toàn thế giới và một quốc gia có chế độ quản chế lỏng lẻo nhất toàn thế giới hải lục. So với Geneva không trung quản chế, quốc gia này càng không tiết tháo, chỉ cần có tiền là được.
Vì lẽ đó, nơi này là cảng buôn lậu lớn nhất toàn thế giới.
Mỗi một lão đại hắc đạo đều lợi dụng sơ hở ở đây.
Mục Lăng và Cố Bình An không ở khách sạn, ở đây Mục Lăng có một căn tiểu biệt thự cạnh biển, bình thường không đến qua, nhưng vẫn có người thu dọn vô cùng sạch sẽ, xuất hành cũng rất thuận lợi.
Vừa đáp xuống đây đã không thấy tăm hơi của Mục Lăng, nhưng lại để lại cho Cố Bình An một chiếc xe để cô tự đi thám hiểm, có chuyện gì thì gọi cho hắn, Cố Bình An giận, lòng muốn đánh chết Mục Lăng cũng có rồi.
Cô cũng coi như biết Mục Lăng nói nhiệt tình là chuyện như thế là rồi.
Nơi này thực sự rất nhiệt tình.
Cô nói tiếng anh rất có thứ tự, không có chướng ngại giao lưu, khẩu âm của người nơi đây cũng không trùng, Cố Bình An lái xe một vòng trong nội thành, chỉ có một ý nghĩ, người nơi này thực sự rất có tiền!
Trên quảng trường tùy tiện cũng thấy một chiếc xe thể thao mấy triệu.
Xe cảnh sát và taxi đều là xe sang mấy triệu, càng có một chuyện mới mẻ nữa, Cố Bình An nhìn xe cộ ở hòn đảo nhỏ này đại đa số đều là xe chống đạn, cô theo Mục Lăng thời gian dài như vậy, nhãn lực cũng tăng lên.
Mục Lăng đã đi đâu nhỉ?
Giờ khắc này Mục Lăng đang ở trong một toà nhà kiến trúc cao nhất ở đảo quốc này.
Trong phòng họp, máu chảy thành sông.
Hai người đàn ông trung niên cao to ngã trong vũng máu, còn sáu tên đàn ông, sắc mặt hoảng sợ nhìn Mục Lăng, phía sau bọn họ có hơn mười mấy vệ sĩ, nòng súng đen thùi lùi hướng về phía Mục Lăng, giống như chỉ cần bọn họ ra lệnh một tiếng là có thể bắn Mục Lăng thành tổ ong vò vẽ.
Phía sau Mục Lăng, chỉ có một Tiểu Ngô.
Còn ai có dị nghị?
Mục Lăng đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lẽo, lông mày ngọn núi có một loại lãnh khốc không thể tan, tàn nhẫn đến gần như bằng phẳng, trên người hắn tựa như bao gồm khí tường lạnh lẽo, đao thương bất nhập, khí phách vương giả phả vào mặt.
Rõ ràng bọn họ chiếm ưu thế về số đông, nhưng lại không nhịn được run.
Tôi hỏi lại một lần nữa, ai có dị nghị?
Người nào dị nghị, người đó sẽ nằm trong vũng máu, là người thứ ba nhìn thấy Diêm Vương.
Mục tiên sinh, tôi tán thành.
Mục Lăng, Rất tốt.
Trên mặt hắn một chút ý cười cũng không có, lạnh lùng đến không có một chút sinh khí, Người nhà Thomson, toàn bộ xử lý sạch sẽ cho tôi, người Trung Quốc chúng ta có một câu, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại tái sinh.
Hắn dừng một chút, Tôi vừa mới kết hôn, vợ mảnh mai... không muốn nhìn thấy máu me, các người tốt nhất an phận một chút, đừng làm cho tôi đại khai sát giới.