Đang trong thời gian diễn ra cuộc đua xe, Cố Bình An dĩ nhiên không còn tâm tình mà xem cuộc đua xe nữa, một mình đi xuống lầu, xảy ra những chuyện vừa nãy, cô không muốn đối mặt với Mục Lăng chút nào, nhìn thấy hắn, là cô lại cảm thấy buồn phiền, cô cũng không biết Mục Lăng lấy sự tự tin ở đâu ra mà dám cảm thấy cô sẽ yêu hắn.
Ga ra dưới lầu, có đầy đủ các loại xe thể thao, triển lãm vô cùng xa hoa, có rất nhiều hội viên Farrari quyên xe mà mình yêu thích, tham gia cuộc triển lãm này sau đua xe, thật ra cũng được coi là marketing.
Vẻ đẹp của chiếc xe, đàn ông rất thích, Cố Bình An nhìn những người đàn ông tụm năm tụm ba xem đua xe, thảo luận sôi nổi, càng thấy vô vị, đó cũng không phải là thế giới của cô, đột nhiên, cô trợn tròn cặp mắt, “Sư huynh?”
Bóng người Dương Sâm cũng xen lẫn trong những người này, cô vốn cho rằng là Dương Sâm tới làm công, gia cảnh học trưởng dường như cũng không phải là quá tốt, nghỉ hè cũng sẽ đi làm thuê, bình thường cũng sẽ kiếm chút tiền tiêu vặt, cô đều là ở trong một tiệm bánh ngọt gặp sư huynh, lại sợ tổn thương lòng tự tôn của hắn, nên cứ trốn ở một bên không dám ra, chỉ dám len lén nhìn hắn. Nhưng mà, rõ ràng cô đã nhìn lầm, cách ăn mặc của Dương Sâm, cũng không giống là đến làm công.
Quần áo đơn giản, tóc chải chuốt cận thận tỉ mỉ, người nhìn cũng vô cùng có tinh thần, đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng, cả người tự tin, phong độ, ấm áp, so với những cô gái xinh đẹp kia thì thích hợp làm người mẫu xe hơn.
Một cô gái ăn mặc lộng lẫy bước tới ôm lấy tay Dương Sâm, vui tươi mỉm cười, vẻ mặt thân mật, Dương Sâm nhìn cô ta nở nụ cười, hai người nhìn trông rất xứng đôi, Dương Sâm không nhìn thấy Cố Bình An đứng cách đó năm mét, có thể là do tầm mắt của Cố Bình An quá mãnh liệt, cũng quá cố chấp, làm cho cô gái xinh đẹp kia chú ý, cô ta nói, “Anh Dương, anh quen cô gái kia sao? Nãy giờ cô ấy vẫn luôn nhìn anh.”
Dương Sâm theo tầm mắt nhìn sang, Cố Bình An nhất thời không tránh thoát, chỉ có thể cứng ngắt nở nụ cười, vừa muốn chào hỏi thì nghe Dương Sâm lạnh lùng nói, “Không quen.”
Cố Bình An chỉ cảm thấy không khí xung quanh trong nháy mắt giảm đến vài độ, người cũng trở nên ngẩn ngơ, Dương Sâm nói, không quen?
Hắn nói, không quen mình.
Dương Sâm cúi đầu nói với cô gái kia, “Đi thôi, chúng ta đi xem cuộc đua.”
Cô gái kia tò mò nhìn Cố Bình An một cái, bỗng nhiên hiểu ra, “Em nhớ ra rồi, cô ấy không phải là thiên kim thị trưởng sao? Hình như học cùng trường với anh.”
“Ừ. Chưa từng thấy.”
Giọng của Dương Sâm, càng ngày càng xa, tay chân Cố Bình An càng ngày càng lạnh lẽo, một chút nhiệt độ cũng không có, bản thân cô cũng không thể ngờ, Dương Sâm lại tuyệt tình như vậy, nhưng mà, trước giờ hắn chưa bao giờ có tình cảm với cô.
Vẫn luôn là cô theo đuổi phía sau hắn, lúc hắn vui vẻ, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cô cũng có thể vui vẻ mất mấy ngày, xưa nay hắn chưa từng yêu cô, là cô tưởng bở, là cô tự tạo nghiệp.
Lời nói của hắn vẫn luôn không êm tai, hắn nói cô buồn nôn, chuyện của cô và Mục Phàm truyền ra, hắn chắc chắn cũng từng nghe qua, Lý Hoan Tình đã nói, trong trường học khắp nơi đều bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều nói rất khó nghe, cô theo đuổi Dương Sâm, khắp nơi đều biết, cũng rất xôn xao, nhưng chuyện này truyền ra, không thể nghi ngờ là đã tát cho Dương Sâm một cái thật đau, Dương Sâm chắc chắn là hận chết cô.
Chắc chắn là hận chết cô.
Nhưng mà, có một số việc, cô cũng thân bất do kỷ, nếu như có thể lựa chọn, cô vẫn như cũ đồng ý làm một Cố Bình An không buồn không lo, cái gì cũng không hiểu.