Cố Bình An tức giận, “Mục Lăng, anh không nói móc tôi một ngày thì anh cảm thấy không thoải mái đúng không?”
Cái gì gọi là sự khác biệt giữa người mẫu và người thường mặc, cô mặc có chỗ nào khác? Nơi nào khác? Chỗ nào kém hơn so với người mẫu? Mục Lăng nhìn cô từ đầu tới chân, mặt không thay đổi nhổ nước bọt, “Nói giống như em đẹp như tiên giáng trần vậy, anh không thể nhổ nước bọt sao?”
“Tôi chính là đẹp như tiên giáng trần, có ý kiến sao?”
“Mặt thật dày.”
“Mặt tôi cũng không dày bằng anh.” Cố Bình An hừ lạnh, tức chết mà, thật muốn đánh người, dám nói cô mặc váy khó coi, hôm thử váy, ai cũng khen cô đẹp, ngay cả em gái cô có mắt xoi mói cũng nói rất hợp, “Có bản lĩnh thì anh mặc nó có khí chất và xinh đẹp hơn tôi đi. Nếu không làm được thì anh câm miệng lại.”
“Em đây chính là ngang ngược không có lý lẽ, anh là nam nhi đại trượng phu, không có văn hóa.”
“Nói không chừng anh chính là đàn ông có thể sinh con mà người đời ít gặp.”
“Nhanh mồm nhanh miệng, chỉ cần không vọng tưởng là được.” Mục Lăng cảm thấy lái xe rất chán, ngoại trừ nghe nhạc, chính là nghe nhạc, ngẫu nhiên trêu Cố Bình An cũng rất thích thú, Cố Bình An là một người thú vị, trêu rất vui, “Em nhìn ra cửa sổ đi.”
Cố Bình An nhìn theo ánh mắt Mục Lăng ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có một cái TV to dùng để quảng cáo, đúng là người mẫu mặc mẫu váy này. Đó là một người mẫu Âu Mỹ, chính xác rất có khí chất, cô ấy cao ít nhất 1m75. Phụ nữ phương đông và phương tây có sự chênh lệch về chiều cao, cho nên mặc vào sẽ có cảm giác khác biệt. Cố Bình An liếc mắt xem thường Mục Lăng, “Người ta xinh đẹp đến đâu thì có liên quan gì đến anh, nói thật giống như anh có thể lấy cô ấy về làm vợ vậy.”
“Nha, có đạo lí.” Mục Lăng nói, “Anh có thể đá em để cưới cô ấy.”
“Rất tình nguyện a.” Cố Bình An nghĩ nghĩ, “Nha, nhưng chắc gì người ta đã thèm để ý đến anh.”
Mục Lăng dở khóc dở cười, lắc đầu, “Cố Bình An, nghe nói em chưa từng nói chuyện yêu đương qua.”
Lời nói này chọc đúng tim đen của Cố Bình An, “Ai nói? Tình báo vớ vẩn ở đâu ra vậy? Mau bảo người ta trả lại tiền, điều tra linh tinh gì đấy.”
Cô không yêu đương thì sao nào?
“Hai mươi tuổi mà vẫn chưa nói chuyện yêu đương, thật là một sự thất bại.” Mục Lăng nói, “Muốn anh dạy em không?”
“Ai nói tôi chưa yêu đương bao giờ? Lão nương có nói sao?” Cố Bình An trừng mắt nhìn hắn. Ai cần hắn dạy, một khi hắn dạy chắc chắn bệnh tim sẽ tái phát, Mục Lăng thực sự điều tra rất rõ ràng.
“Khi nào?”
Cố Bình An giận, “Tôi từng thích Ngưu Ngưu nhà kế bên khi tôi còn học mẫu giáo. Vào ngày sinh nhật của tôi, tôi đã thông báo rằng anh ấy là bạn trai của tôi, mọi người có thừa nhận không?”
“Cố Bình An, em không lừa anh chứ?”
Cố Bình An lộ ra biểu tình ta lừa ngươi đấy. Trong lòng Mục Lăng hung hăng muốn cho cô một cái tát, hai người đấu võ mồm suốt quãng đường đến trường. Mục Lăng dừng lại, “Chuyện của Lý Hoan Tình, em đừng nhúng tay vào.”
“Tôi nhúng tay lúc nào?”
“Nha, đổi từ, đừng xen vào việc của người khác.”
“Ví dụ như, kéo anh đi để nói cái gì về chuyện tình cảm của Lý Hoan Tình.”
Cố Bình An: “......”