Lý Hoan Tình không cảm nhận được tình cảm của Mục Vân Sinh, cô đã từng nói, nếu cô kết hôn sẽ mời Mục Vân Sinh tới tham dự. Bây giờ mới biết, việc đó là việc tàn nhẫn như thế nào. Cô hận không thể quay ngược thời gian trở về, tự tát mình một bạt tai, vì sao lại không biết nặng nhẹ như vậy, vì sao mù quáng như vậy.
Sau đó, hai người cũng không nói chuyện.
Cô chưa từng biết, hai chữ xấu hổ cũng có lúc muốn lấy mạng người như thế, bây giờ cô chẳng còn chút mặt mũi nào.
“Anh đi về trước.” Mục Vân Sinh nhàn nhạt nói, Lý Hoan Tình bước lên hai bước, “Để em đưa anh về.”
Mục Vân Sinh tự mình đẩy xe lăn, sẽ hết sức khó khăn, huống chi vết thương của hắn vẫn chưa lành. Cô vừa đi đến gần, thì đột nhiên Mục Vân Sinh kéo tay Lý Hoan Tình lại, còn tay khác đưa lên giữ gáy Lý Hoan Tình. Lý Hoan Tình ngã vào trong lòng ngực hắn, còn xe lăn thì trượt đi, đụng vào vách tường, Mục Vân Sinh hôn lên môi Lý Hoan Tình.
Lý Hoan Tình trợn tròn mắt, đột nhiên nhớ về một buổi sáng của nhiều năm về trước, Mục Vân Sinh bị thương nặng, sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, trong lòng cô lúc đó sinh ra một cảm xúc kỳ quái, thế nào lại cúi xuống, cẩn thận hôn hắn, hôn hắn nhưng lại rất sợ hắn phát hiện. Lần tiếp xúc ấy, đến nay cô vẫn còn nhớ rõ tiếng trái tim loạn nhịp khi ấy, cô còn tưởng mình bị bệnh tim nữa đấy.
Nụ hôn lần này vô cùng mạnh mẽ, còn mang theo chút quyết đoán, thô bạo lại nồng nhiệt, không có một chút dịu dàng.
Lý Hoan Tình duỗi tay đẩy hắn ra, vô tình chạm đến một chỗ ướt đẫm, cô đột nhiên hiểu rõ đó là gì, đôi tay vừa chạm đến, nhanh như chớp buông Mục Văn Sinh ra, cũng không dám chạm vào hắn, cũng không dám lộn xộn, chỉ có đôi mắt cô đã hơi ướt át.
A Sinh......
Mục Vân Sinh buông Lý Hoan Tình ra, đôi môi tái nhợt bị người đàn ông hôn đến sưng đỏ, hắn dựa đầu lên trán cô, thở dốc, “Đừng đến gần anh, anh là một tên ác ma.”
Hắn bỗng nhiên đẩy Lý Hoan Tình ra, đẩy xe lăn chầm chậm ra khỏi phòng bệnh, để lại Lý Hoan Tình với vẻ mặt ngây dại.
Ánh mắt cô nhìn lên tay mình, là một vệt máu.
Lúc Cố Bình An đến xem Lý Hoan Tình, thì đúng lúc cô đang ổn định lại cảm xúc, hồn bay phách lạc ngồi trên giường, còn chưa hoàn hồn. Cố Bình An nghi ngờ cô có chút không bình thường, gọi cô nửa ngày, nhưng cô cũng không đáp lại.
“Hoan Hoan à, rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Gọi một tiếng, nhưng cô lại không nói chuyện, rốt cuộc là sao vậy, chuyện này có chút kỳ quái.
Lý Hoan Tình nhìn Cố Bình An, “Mình cảm thấy thế giới này thay đổi thật nhanh, đến nỗi mình còn chẳng theo kịp được.”
“Cuối cùng là cậu có chuyện gì?”
Giữa Lý Hoan Tình và Cố Bình An, không có bí mật nào cần phải giấu giếm. Cô không nhanh không chậm đem những gút mắt giữa cô và Mục Vân Sinh nói ra, “Thật sự mình không biết năm đó lại là một cuộc hiểu lầm, đêm ấy mình chờ cả buổi, anh ấy cũng không tới, nhưng bây giờ anh ấy lại nói với mình là anh ấy đã tới, nhưng bởi vì do có việc gấp và anh ấy bị thương nặng nên không đuổi kịp mình, mình thà không biết chuyện này. Cũng thà rằng trong mấy năm nay, mình ở trong lòng A Sinh đã nhạt nhoà, anh ấy cũng đã có người khác.”
Thì như vậy, A Sinh mới không còn phải đau khổ, mới không còn nuối tiếc.
“Hóa ra anh ta là mối tình đầu của cậu à.” Cố Bình An cũng thật bội phục suy đoán của mình, cô đã đoán được giữa Lý Hoan Tình và Mục Vân Sinh có chút mờ ám nhưng bây giờ không nghĩ tới lại bất ngờ như thế, “Vậy bây giờ cậu định thế nào?”
“Chỉ đành nói chúng mình không có duyên.”
“Cậu chắc chắn không?”
“Rất chắc chắn.” Ánh mắt Lý Hoan Tình trở nên kiên định, “Mình phải gả cho anh Mục.”
Cố Bình An hơi ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng nói, “Hoan hoan à, cậu phải nghĩ cho kỹ, mình cảm thấy cậu......”
Được rồi, không nói nữa, Hoan Hoan đã có chủ ý như vậy, cô cũng không làm được gì, hơn nữa, lần này có lẽ sẽ có một kết cục tốt.