Trong lòng Cố Bình An điên cuồng nhổ nước bọt, nhưng trên mặt lại mỉm cười chào hỏi, người phụ nữ này đắc ý sao cô mặc kệ, trong lòng cô không để ý chút nào, cần gì quan tâm đây? Dưới cái nhìn của cô chẳng qua là một vở kịch mà thôi.
Quách tiểu thư, chào cô. Cố Bình An nói, Da dẻ cô thật tốt, có thể hỏi một chút làm sao bảo dưỡng không? Trắng trẻo non nớt, một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, tôi thật hâm mộ.
Quách Nhược Nhược, ............
Mục Lăng cười to, mặt Cố Bình An hướng lên trời, da nõn nà, nhỏ hơn Quách Nhược Nhược sáu tuổi, tuổi trẻ tướng mạo đẹp, da dẻ cũng được hơn Quách Nhược Nhược, xem ra da Quách Nhược Nhược trắng nõn là bởi vì bôi một lớp phấn dày đặc, hỏi một câu như vậy cảm giác thật sự là mỉa mai, cô cố ý tỏ ra dáng vẻ vô tội.
Thực ra cũng không có bảo dưỡng đặc biệt gì, uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả là được thôi.
Nha.
Quách Nhược Nhược đã sớm nghe nói Mục Lăng đính hôn, vợ chưa cưới là thiên kim thị trưởng, cô ta cũng hiểu rõ thân phận của chính mình, sẽ không tranh gì hết, huống hồ, con người như Mục Lăng sẽ không bị đàn bà ràng buộc, ai biết chuyện của Cố Bình An và Mục Phàm náo động đến dư luận xôn xao, cô ta cũng cảm thấy trời cũng giúp cô ta.
Vốn tưởng rằng Mục Lăng sẽ đá Cố Bình An một cái bay ra ngoài, làm cho cô trở thành trò cười, không nghĩ tới hôm nay lại mang Cố Bình An đến xem đua xe.
Các người có cần tiếp tục suy nghĩ không? Cần tiếp tục suy nghĩ đến tiết kiệm tiền mướn phòng thì tôi có thể đi ra ngoài đi bộ một vòng. Cố Bình An hỏi, vô cùng hiểu ý nói, Cần không?
Mặt Quách Nhược Nhược e thẹn, nắm chắc phần thắng, Cố Bình An, đừng nói như vậy, là tôi quấy rầy.
Cố Bình An gật gù, Đúng vậy.
Quách Nhược Nhược không ngờ tới Cố Bình An lại thẳng thắng như vậy, hơi sửng sốt một chút, trong lòng vô cùng khó chịu, cô ta chỉ giả bộ nói một câu khách sáo không ngờ tới Cố Bình An còn tưởng là thật, nếu thực sự quấy rầy, xem vẻ mặt của Mục Lăng, một chút tức giận cũng không có, rõ ràng rất hoan nghênh cô ta ở lại đây.
Mục Lăng có mấy người phụ nữ, thân là một trong số đó, Quách Nhược Nhược vẫn luôn an phận thủ thường, cô ta đã từng cùng bạn đi ra ngoài ăn cơm, thì gặp phải Mục Lăng và người phụ nữ khác cùng ăn cơm, vọng tưởng tranh sủng, lại bị Mục Lăng xem là một trò hay, cô ta thấy chưa từng làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cô ta từ một người mẫu xe, lại biến thành một trong ba minh tinh, tất cả đều dựa vào Mục Lăng.
Có Mục Lăng là chỗ dựa, không lo không kiếm được tiền lời.
Cô ta đang dùng chính thanh xuân và thân thể của mình để kiếm tiền, vì lẽ đó vẫn luôn rất quý trọng, không muốn bỏ qua Mục Lăng, cũng không muốn chọc giận Mục Lăng. Theo cô ta biết, Mục Lăng còn có năm người tình khác, một người trong số đó đã cùng cô ta ngẩng đầu không gặp cuối đầu thấy, nếu là ghen, có ăn, Mục Lăng làm sao có khả năng thiếu phụ nữ đây, cũng không thể bị một người phụ nữ đơn độc giữ lấy.
Sau khi tin tức Mục Lăng đính hôn truyền tới, cô ta thực sự rất sợ, sợ Mục Lăng sẽ một chân đá mình ra, không dùng tiền nuôi cô ta nữa, vì thế hôm nay cố ý ở đây trông coi Mục Lăng.
Cô ta biết, loại đua xe quy mô lớn này, Mục Lăng đặc biệt yêu thích, cũng sẽ không bỏ qua, khán đài này là dành riêng cho Mục Lăng.
Không nghĩ tới, đụng phải Cố Bình An.
May mắn là, cô ta mạo muội đi vào, Mục Lăng dường như không có ý nổi giận, trong khi nghe lời đồn về Cố Bình An với cô ta tưởng tượng thì ngoài đời đẹp và trẻ trung hơn, lại như một đóa hoa sen, không nhiễm một hạt bụi, có thể Mục Lăng đối với Cố Bình An, dường như không có chút nào để ý.
Xem thái độ của Mục Lăng, hình như mặc kệ hắn có kết hôn hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của cô ta với Mục Lăng.
Cố Bình An mỉm cười nói, Nha, nhắc nhở Quách tiểu thư một câu, cùng chồng người khác***, nhớ cho anh ta mang TT nhé.