Mục Nguyên Bằng gật gật đầu, trong mắt Mục Phàm xẹt qua một tia bất mãn, “Ai biết hắn ta có phải là con trai của chú không, năm đó chú cắt đứt quan hệ với Mục gia, ngay lúc này hắn ta lại xuất hiện, rõ ràng là có tâm bất lương, Mục Lăng sao có thể chịu đựng nổi hắn ta? Tên đó có dục vọng khống chế người khác như vậy, sao có thể nguyện ý để thêm một người tới cướp đoạt sản nghiệp của Mục gia.”
“Hắn không chỉ tình nguyện mà hắn còn sửa đổi lại sản nghiệp của Mục gia, Mục Vân Sinh có phân lượng ngang ngửa hắn, một khi hắn có gì bất trắc, toàn bộ tài sản của hắn đều chuyển sang danh nghĩa của Mục Vân Sinh, ai cũng không có phần.” Nhắc tới chuyện này, Mục Nguyên Bằng cũng bất mãn, ông ta thậm chí đã gọi điện thoại đến Tần Hoàng đảo quấy rầy ba, hy vọng ba có thể ra mặt, ngăn cản chuyện này.
Mục Lăng đã sớm không để những ông cụ ở trong mắt, nhưng dù sao ba ông ta cũng là lão thái gia, có lẽ hắn sẽ còn nghe một chút.
Ai biết, ba ông ta lại hưu nhàn dưỡng lão, mặc kệ những việc này.
Ông ta cũng không có can đảm cãi nhau với lão gia tử, trong lòng cũng rất buồn bực.
Vô duyên cớ vô cớ cho Mục Vân Sinh một đống tài sản như vậy, ai nguyện ý chứ? Hơn nữa là lấy phân lượng của mọi người ra chia, Mục Lăng khư khư cố chấp, hai đứa con gái đã gả đi của Mục gia cũng không phản đối, dù sao cũng là quan hệ huyết thống, ý nghĩ trực hệ bên này, quá rõ ràng, bất quá, bọn họ muốn đoạt quyền, tương lai còn đoạn đường rất dài phải đi.
“Chuyện này không công bằng, hội nghị gia tộc đều thông qua sao?” Loại việc lớn này, cần thiết phải trải qua hội nghị gia tộc, nếu không sẽ không được cho phép, Mục Vân Sinh sao có thể không rõ ràng liền đạt được một núi tài sản như vậy.
“Con cho rằng đây vẫn là thời đại của Lão gia tử sao? Cái gì cũng đều phải gia tộc hội nghị, hiện giờ Mục gia là do Mục Lăng quyết định, con còn nghĩ đến hội nghị gia tộc?” Đứa con trai này thế mà còn muốn hội nghị gia tộc, thật là ngây thơ.
Nếu không phải Mục Lăng độc đoán như thế, có lẽ, bọn họ dùng thủ đoạn cũng sẽ ôn hòa một chút, ai ngờ Mục Lăng lại tàn nhẫn độc ác như vậy.
Cũng không nhớ đến tình cũ.
Này đều trở mặt với mọi người.
Cố Bình An bước nhanh ra khỏi bệnh viện, đến việc qua thăm Lý Hoan Tình cũng quên mất, cô hận không thể mọc thêm đôi cánh, bay khỏi bệnh viện, Mục Phàm ở trong lòng cô chỉ cùng đẳng cấp với ruồi bọ, Mục Lăng chết tiệt, cái tên lòng dạ hẹp hòi, tuyệt đối là cố ý.
Cô dứt khoát không đợi Mục Lăng, trực tiếp đón xe đi, mới vừa đi được nửa đường, Mục Lăng đã gọi điện tới, Cố Bình An phẫn nộ từ chối.
Mục Lăng không buông tha mà tiếp tục gọi điện thoại tới, Cố Bình An bất đắc dĩ nhận điện thoại, “Em chạy tới chỗ nào rồi hả?”
“Về nhà.”
Mục Lăng dừng một chút, “Cố Bình An, em sợ hắn làm gì hả? Hôm nay anh mang em tới thị uy, em liền chạy, thật không có cốt khí.”
“Tôi một chút cũng không muốn thị uy.” Cố Bình An lạnh nhạt mà nói, thị uy cái em gái nhà anh, cái này có chỗ nào là thị uy, rõ ràng chính là khiến cô nhớ lại ác mộng, cô không muốn dính dáng một chút nào tới Mục Phàm nữa.
..................
“Cố Bình An, em sớm muộn gì cũng phải gặp mặt hắn, tuy rằng không phải dưới một mái nhà, nhưng dù sao cũng đều là họ Mục, ngày lễ ngày tết đều phải gặp, trốn cũng không thoát, so với trốn tránh, không bằng đối mặt, em chỉ có đối mặt, hắn mới có thể để em vào mắt.” Mục Lăng ý vị thâm trường nói, ở trong mắt Mục Phàm có lẽ một Cố Bình An cũng chẳng là gì với hắn, bằng không, hắn cũng sẽ không có lá gan động đến Cố Bình An.
“Tôi với hắn một chút quan hệ cũng không có, tôi cũng không muốn liên quan gì tới hắn, càng không muốn đối mặt với hắn.” Cố Bình An trầm giọng nói.
Một người mà cô cực kì ghét, vì sao phải đi nhìn mặt hắn?