Cô với bộ dạng này, làm sao có thể vui vẻ ra ngoài đây?
Cố Bình An sầu não, lén lén lút lút mở cửa, từ khe cửa nhìn ra ngoài, ngoài ý muốn nhìn thấy trên cửa ghế đẩu có một bộ quần áo hoàn toàn mới, Cố Bình An như nhặt được báu vật, chắc chắn là thím Lâm để ở đó, cô cầm quần áo nhanh chóng chạy về phía nhà tắm tắm nước nóng, trong nháy mắt cả người đều cảm thấy thoải mái hơn.
Cô thay quần áo xuống lầu, Lâm quản gia nở nụ cười thân thiết chờ cô.
Thiếu phu nhân, bữa sáng muốn ăn cái gì?
Bà xã, chào buổi sáng. Mục Lăng ngồi ở trên ghế salông, vểnh chân, đọc báo, ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, lại cúi đầu, trên đầu băng một vòng băng gạc, nhìn hơi buồn cười, một chút cũng không giống dáng vẻ của Mục đại bình thường quyết đoán.
Ăn gì cũng được. Cố Bình An nói, bụng đói đến mức bụng trước dán vào sau lưng, cũng lười khách khí, thím Lâm bày một đống thức ăn ngon lên bàn, Cố Bình An ăn bánh bao nóng hổi, trong lòng xúc động đến mức không nhịn được, tay nghề rất tốt, cô khen ngợi đến mức con mắt cũng không chớp, thím Lâm được cô khen ngợi đến nở gan nở ruột, liều mạng mời cô ăn nhiều một chút, Mục Lăng cười một cái, không khí hoà thuận vui vẻ này thật giống như Cố Bình An mới là chủ nhân ở đây.
Hắn rất khó chịu.
Mục đại rất rất khó chịu, trong lòng liền biến thái.
Bà xã, mấy ngày nay em ở lại chăm sóc anh đi. Mục Lăng vui vẻ ra quyết định để Cố Bình An ở lại.
Dựa vào cái gì? Cố Bình An súyt chút nữa đã phun sữa bò ra ngoài, bất mãn nhìn hắn.
Mục Lăng chỉ chỉ đầu mình, vô cùng bình tĩnh nói, Nhìn thấy máu trên băng gạc không? Không nhìn thấy vẻ mặt mất máu quá nhiều của chồng em sao? Em còn không thấy ngại hỏi lại sao?
Có bệnh thì anh đi bệnh viện đi, anh tìm tôi làm gì? Cố Bình An phản bác trở lại.
Nha, anh có nên hỏi ngược lại Cố thị trưởng dạy con gái thế nào không, thuận tay làm người ta bị thương, còn không ở lại chăm sóc, gia giáo không tệ lắm.
Anh đừng nói với ba a. Cố Bình An cảm giác mặt mũi của mình không thể ném đi được.
Vậy em biểu hiện đi. Mục đại nghiêm mặt, một mặt xơ xác tiêu điều.
Thím Lâm che miệng cười, Thiếu gia, cậu đừng hung hăng trách thiếu phu nhân, nếu không phải cậu quá gấp gáp, thiếu phu nhân cũng không đánh cậu.
Cố Bình An liều mạng gật đầu, thím Lâm thím nói đúng, chính là cái lý này, nhưng mà, mới vừa nghĩ như vậy, khuôn mặt Cố Bình An đã đỏ lên, hóa ra mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, Lâm quản gia và thím Lâm đều biết hết?
Nhưng mà, bọn họ đều làm bộ không biết?
Vây xem toàn bộ quá trình?
Mẹ nó, đây là nơi quái quỷ gì vậy, cái bánh bao này có vẻ đã không còn ngon như vậy nữa.
Thím Lâm dường như đã nhìn ra được sự nghi hoặc của cô, mỉm cười nói, Tối hôm qua thím và ông nhà không ở nhà, sáng sớm nhìn thấy thiếu gia bị thương, vừa hỏi cậu ấy nói là thiếu phu nhân đập, nên thím mới đoán được.
Nha, xem ra là phạm nhân chuyên nghiệp. Cố Bình An nhìn Mục Lăng một chút, từ khóe mắt bày tỏ sự khinh bỉ của bản thân mình.
Im lặng, ăn cơm thật tốt đi, ăn xong đến hầu hạ anh. Đầu Mục đại bị quấn buồn cười như thế tuyệt đối sẽ không ra ngoài để người ta cười nhạo.
Tôi không muốn.
Vậy em cũng không được phép. Mục Lăng bình tĩnh nói, Trong nhà anh khắp nơi đều có camera, không biết ngày hôm qua có quay lại được cái gì đặc sắc không, chà chà, một xíu anh phải đi thưởng thức một phen.
Hạ lưu! Cố Bình An giận!!
Ý tứ uy hiếp trong lời Mục Lăng quá rõ ràng, chỉ cần không phải là đứa ngốc đều có thể nghe được, Cố Bình An thực sự rất tức giận, đồng thời cũng cảm thấy khó mà tin nổi, da mặt này, rốt cuộc là dày bao nhiêu? Đối phó với một cô bé như cô, hạ lưu như vậy, hắn thực sự không biết xấu hổ sao?