Lâm Hinh sửng sốt: "Không có khả năng."
A nam rõ ràng nói với cô ta là tăng ca , nhưng lại không nhận điện thoại của bản thân mình, làm sao có thể...
Tính nghĩ đến mỗ ta khả năng, phảng phất cả người lâm vào giữa hầm băng , khuôn mặt nháy mắt trắng bệch.
Bà Tần cũng mặc kệ cô ta, thậm chí liên liếc nhìn cô ta một cái đều cảm thấy lãng phí, trực tiếp lắc mông đi đến trước mặt chồng dịu dàng nói: "Ông xã, a Nam nói đợi lát nữa con nó sẽ tới đây."
"Vậy là tốt rồi, tôi đi vào thư phòng trước, a Nam đến bảo con nó tới gặp tôi."
Tần bằng bỏ lại câu nói đầu tiên xoay người đi rồi đi ra ngoài.
...
Tần Thư Nam tắt điện thoại sửng sốt thời gian rất lâu sau đó mới cuối cùng hạ quyết tâm xoay người rời đi.
Nếu không phải là điện thoại gọi đến , thì anh ta căn bản liền không nhớ rõ hôm nay phải về nhà cùng ba mẹ ăn cơm .
Nghĩ đến gần nhất bởi vì người kia xuất hiện mà làm cho cuộc sống của bản thân mình trở nên loạn thất bát tao, Tần Thư Nam lại là tức giận lại là bất đắc dĩ, lên xe sau lại phát ngốc thời gian rất lâu tồi mới lái xe rời đi.
"Đi rồi đâu."
Lam Phong Ngữ đưa điện thoại di động giáp ở lỗ tai cùng bả vai trong lúc đó, đem rèm cửa sổ hơi hơi xốc lên một ít, nhìn chiếc xe Ferrari kia dần dần chạy xa, trêu tức nói.
"Xem ra có người lại bị bảo bối nhà ta làm cho mê hoặc đâu. Bảo bối, sự tình nhưng là trở nên càng ngày càng thú vị nga."
Randall cũng là cười xấu xa.
"Mà cũng không hiểu rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ cái gì , đúng rồi, thân ái , anh chừng nào thì lại đây?"
"Máy bay buổi sáng ngày mai , chờ đến về sau anh cùng bảo bối trực tiếp đi đến công ty tìm em . Tỏ rõ một chút quyền sở hữu cũng là hẳn là , nói cách khác có vài người nhưng là hội mơ ước nhưng căn bản không thuộc về chính mình ."
Randall cười tủm tỉm nói.
Lam Phong Ngữ sửng sốt, sau đó rất nhanh cười ứng : "Tốt, nhưng bất quá anh đừng đem nhân viên nữ trong công ty em bị mê hoặc, đừng không xử lý tốt hoa đào bên người em mà lại cho bên người mình chọc một đống. Mà bảo bối thế nào, cục cưng có ở bên cạnh không ?"
"Mẹ ~~ "
Một cái thanh âm mềm yếu nhu nhu theo điện thoại bên kia truyền đến, vừa nghe được cái thanh âm nãi nãi kia , tâm Lam Phong Ngữ đều say, trên mặt tràn đầy thế nào cũng che dấu không được tươi cười hạnh phúc .
"Cục cưng ~~~ "
"Mẹ, cục cưng rất nhớ mẹ ~~~ cha nói rõ sáng mai sẽ mang cục cưng đi gặp mẹ, mẹ phải hảo hảo chờ cục cưng nga."
Điện thoại bên kia, một cậu bé trai hai tuổi đang cầm điện thoại thanh nãi nãi nói.
Bộ dáng của cậu bé dị thường tinh xảo đáng yêu, tóc của bé không phải là màu vàng cũng không phải màu đen, Mà là màu rám nắng thiên màu cà phê . Ánh mắt là ngọc lục bảo giống nhau mặc lục sắc, ngập nước đáng yêu cực kỳ. Ánh mắt viên viên , mặt cũng trắng non mềm ,miệng quyệt phấn phấn như là đang làm nũng giống nhau.
Bé được một người đàn ông tuấn mỹ cao lớn ôm vào trong ngực, người đàn ông cũng có một đôi mắt thâm thúy mê người mặc lục sắc . Khí chất cao quý như đế vương, chính là thời điểm đang nói chuyện đáy mắt liền không che dấu được ôn nhu.
Lam Phong Ngữ đã mấy ngày không thấy được bảo bối nhà mình , hiện tại nghe được thanh âm của bé thì càng là luyến tiếc buông điện thoại. Tuy rằng biết cục cưng tuổi còn nhỏ phải đi ngủ sớm một chút thì mới tốt, lý trí đang nói cho cô nhanh gác điện thoại, nhưng cô chính là luyến tiếc, nghe cục cưng ở bên kia dùng thanh âm mềm yếu nhu nhu kêu bản thân mình , sau đó cùng chính mình nói chuyện tình gần đây của bé . Tuy rằng đều là việc nhỏ rất đơn giản , nhưng cô lại cảm thấy loại cảm giác này thật sự là hạnh phúc đến không được.
"Mẹ, cha không ngoan, không ăn cơm cho tốt."
Cậu bé bắt lấy thời gian chạy nhanh cáo trạng với mẹ.
Lam Phong Ngữ sửng sốt , liền ngay cả Randall cũng ngây ngẩn cả người: "Cục cưng con nói cái gì?"
"Cha mấy ngày nay mỗi ngày làm việc, đều không có ăn cơm, cục cưng nhìn thấy a di bưng đồ ăn lên cho ba ,mà ba cũng không hề ăn. Mẹ, cha không ngoan, mẹ không cần thích cha , thích cục cưng thì tốt rồi. Cục cưng mỗi ngày đều ăn cơm rồi ngủ , còn nghe lời mẹ nói giúp đỡ chiếu cố cha ."
Lam Phong Ngữ nhịn không được nở nụ cười, liền ngay cả Randall cũng là nhịn không được khóe miệng hơi hơi run rẩy.
"Cục cưng như vậy ngoan nha, kia cục cưng là thế nào chiếu cố cha đâu?"
"Thời điểm cha không ăn cơm con sẽ bảo a di chuẩn bị đồ ăn cho cha , còn đem miếng bánh ngọt nhỏ a di làm cho cục cưng chia cho ban một khối. Mẹ, là bánh ngọt mà cục cưng thích ăn nhất nga, chờ nhìn cha ăn xong rồi cục cưng mới đi ."
Cậu bé đắc ý nói.
Lam Phong Ngữ rốt cuộc nhịn không được cười ha ha ra tiếng, tiếng cười trong suốt thông qua điện thoại truyền đến bên tai người đàn ông cùng bé trai , bộ dáng hai người đều là một mặt thật cao hứng .
"Cục cưng ngoan, làm cho mẹ nở nụ cười, đợi lát nữa cha sẽ cho con một khối bánh ngọt to hơn . Bất quá phải gạt a di cùng mẹ không thể để cho bọn họ biết nga."
Randall nghe được tiếng cười mềm yếu của bảo bối trong điện thoại , ánh mắt mặc lục sắc hiện lên tinh quang , ôm bảo bối con ghé vào lỗ tai bé thấp giọng nói.
Ánh mắt bé trai sáng ngời, rõ ràng thật hưng phấn giải quyết xong còn giả bộ một bộ một bộ nghiêm trang bộ dáng. Nhìn con nỗ lực giả dạng làm bộ dáng lạnh nhạt , Randall cũng nhịn không được khẽ cười mị ánh mắt.
"Cục cưng, cha ôm con đi ngủ có được hay không ?"
Randall cười tủm tỉm nói.
Những năm gần đây, Randall là càng ngày càng có thói quen nở nụ cười, đương nhiên anh tươi cười chỉ có hai bảo bối quan trọng nhất mới có cơ hội nhìn thấy.
"Được. Cha còn có cùng mẹ giảng điện thoại đúng hay không?"
Cậu bé quyệt miệng đô đô hỏi.
"Uh, mẹ không ngoan, muốn cha dỗ mới bằng lòng ngủ. Cục cưng khẳng định so với mẹ thì ngoan hơn đúng hay không?"
Cậu bé đắc ý ngang đầu: "Đương nhiên , cha , cha nhanh đi dỗ mẹ ngủ đi, cục cưng bản thân mình có thể ngủ."
Nói xong, vui vẻ chạy ra ngoài.
"Bảo bối..."
Một lần nữa cầm lấy điện thoại, điện thoại vẫn là không có cắt đứt, đây là một thói quên của bọn họ . Nếu không có nói rõ lời nói, ai cũng sẽ không thể chủ động gác điện thoại. Liền tính như vậy sẽ chuyển được cả một ngày điện thoại không có người nói chuyện, bọn họ cũng sẽ không thể cảm thấy lãng phí. Cái loại cảm giác này, giống như là đối phương còn tại bên người mình hoàn toàn liền không có tách ra giống nhau.
"Ân ~~~ "
Ánh mắt Lam Phong Ngữ ánh mị thành trăng non.
"Anh rất nhớ em."
Lời nói như vậy đã nói không biết bao nhiêu lần , nhưng là thời điểm mỗi lần nghe thấy cảm giác đều không giống với. Đặc biệt theo màn đêm buông xuống, loại này trầm thấp khàn khàn thanh âm liền bịt kín ái muội hơi thở, Lam Phong Ngữ nghe, trắng nõn trên mặt rất nhanh nhàn nhạt phấn hồng lấp kín .
" Em cũng vậy."
Đương nhiên nghe ra những lời này của Randall đại biểu cho cái gì, Lam Phong Ngữ tuy rằng cảm thấy thẹn thùng nhưng vẫn là thật thành thật gật đầu.
Ba năm đến, cô sớm đã thành thói quen mỗi ngày nằm ở trong ngực người kia ngủ say cảm giác an toàn , hiện tại thật sự xem như cô đơn khó ngủ .
"Bảo bối, anh đói bụng thật lâu . Chờ anh đến , đầu tiên chuyện thứ nhất là ăn cho đến no , bảo bối em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nga."
Trong thanh âm của Randall tràn đầy ái muội ám chỉ.
Lam Phong Ngữ đỏ mặt tiếp tục gật đầu: "Được."
Hai người cứ như vậy anh một lời em một lời, mảy may không có cảm giác được thời gian trôi qua.