68116.
Thiếu những lời chửi rủa khó nghe,cửa quán bar cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Cố Phi Yên không có gọi điện cho cảnh sát, muốn xem xem Lã Tiểu Trúc muốn nói cái gì.
Cô cho là, cho Lã Tiểu Trúc sự thể diện cuối cùng.
“Tiểu Yên......” Lã Tiểu Trúc dùng đôi mắt đang khóc đỏ lên nhìn về phía cô, Viên Tiến nói, “ cậu làm sau một việc rồi,tôi hy vọng cậu có thể nhận cái trách nhiệm của mình, có được không? Chúng ta là bạn với nhau, tôi khuyên Viên Tiến rất lâu,để anh ấy không kiện cậu, anh ấy trả lời tôi rồi.nhưng, tình trạng vết thương của anh ấy thật sự không thể để trễ được, cậu hãy nghe lời khuyên của tôi,cũng nhường một bước, trả tiền viện phí tiền thuốc cho anh ấy được không?”
“Không thể được.” Cố Phi Yên nghĩ cũng không muốn từ chối, vẫn là cái ý của ngày hôm qua, “ vết thương của anh ta không có liên quan gì đến tôi, tôi không có nghĩa vụ phải trả tiền viện tiền thuốc cho anh ta,cũng không có tiền để đưa cho anh ta.”
“Làm sao lại không có liên quan gì đến cậu chứ? Cho dù không phải cậu ra tay, thì cũng là gian phu của cậu làm! Cậu gọi người đàn ông đó ra đây cho tôi, Để chúng tôi đưa anh ta đến đồn cảnh sát!” Mẹ của Viên Tiến dẫm chân, chửi bở kêu gọi, “ cô là đồ con đĩ lòng dạ độc ác, tôi nguyền rủa cho cô chết cũng không thể yên ổn được.”
“Tiểu Yên, cậu là nhị tiểu thư nhà Cố Gia, nhà to thế lực lớn, làm sao lại không thểcó tiền cơ chứ? Cậu đưa tiền viện phí tiền thuốc của Viên Tiến ra đây đi, không thì người nhà của Viên Tiến sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.” Lã Tiểu Trúc cũng khuyên nhủ.
Cố Phi Yên nhìn lướt qua bọn họ kẻ xướng người hoạ, trong đôi mắt lành lạnh kia đầy sự lạnh lẽo.
Một kẻ vai tốt, một kẻ vai phản diện, thì có thể để tội danh lên người cô, để cô làm một kẻ phá của ư? Lã Tiểu Trúc và người nhà của Viên Tiến, vẫn thật sự cho rằng cô là người dễ bị ăn hiếp ư!
“Mấy người đã lên tiếng nói tôi ra tay với Viên Tiến, vậy thì trực tiếp báo cảnh sát đi!” Cố Phi Yên lạnh lùng nói, “ vừa hay,tôi vẫn còn giữ chứng cứ âm thanh của Viên Tiến quấy rối tôi, có thể đưa cho một bản được rồi!”
Cô cúi đầu mở khoá điện thoại, chuẩn bị báo công an.
Nhân lúc Cố Phi Yên cúi đầu,Lã Tiểu Trúc kéo mẹ của Viên Tiến, đưa cho bà ấy ánh mắt khó hiểu.
“Trời ơi!”mẹ Viên Tiến lập tức kêu lên một tiếng chói tai, nhào lên Cố Phi Yên đang đứng trên bậc thềm, “ Cô hại Viên Tiến nhà tôi thành ra như vậy, còn muốn kiện nó ư,cô mất cái lương tâm của cô rồi,bây giờ tôi phải trừng trị cô.”
“Bụp.” Một tiếng, điện thoại của Cố Phi Yên rơi xuống đất, màn hình điện thoại vỡ nứt ra.
“Bà làm cái gì vậy?”cô dùng tay ngăn mẹ Viên Tiến đang khua tay, trong con ngươi nổi lên sự tức giận uất hận, bà nghĩ xong rồi, bà muốn động tay với tôi, thì đợi cảnh sát đến, ít nhất cũng bị tạm giam 5 đến 10 ngày! Bà không sợ tôi, lẽ nào vẫn không sợ cảnh sát sao?”
“Cô uy hiếp tôi ư? Hừ!pháp luật sẽ không đổ lỗi, tôi mới không sợ cô, chuyện là cảnh sát có để chúng tôi cả một nhà đều bị bắt vào đấy không! Hôm nay tôi sẽ trừng trị cô con đĩ kia ạ, nhất định sẽ trừng trị!”
Người phụ nữ trong thôn không biết gì cao lớn thô kệch, cho dù không hiểu đạo lý cũng không có tố chất, nhưng lại có một nhóm sức lực.
Mẹ Viên Tiến túm lấy tóc của Cố Phi Yên, bàn tay như quạt hương bồ đánh lên người Cố Phi Yên tới tấp,Cố Phi Yên nghĩ phải giãy giụa để thoát khỏi, tay của bà ta giống như một con hổ đang kẹo chặt, bóp chết cô mất.
Bị đáng rất đau,Cố Phi Yên cũng sinh ra bị nghẹt thở, vừa hay trong tay cô cầm một cái bút viên ngọc tròn, khi đó ra sức đân lên người mẹ Viên Tiến,đau quá bà ta phát ra tiếng kêu la hét.
Nhìn thấy Viên Tiến bị chịu thiệt,cùng với Người nhà Của Viên Tiến đến bạo động.
“Hồng Hương, tôi đến giúp cô đây!”
“Đồ đê tiện này lại còn dám động tay, đánh chết cô ta!”
Người của Viên Tiến đến đây đều lên hết, vây Cố Phi Yên trong giữa cùng nhau thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Bác thợ làm ở trong quán Bar nghe thấy việc bị mất kiểm soát liền vội chạy ra, nhưng không chen vào được, chỉ có thể đứng một bên kéo người nhà Viên Gia ra, một bên rất sốt ruột lo lắng. Tiểu sư phụ vừa mới báo tin cho Cố Phi Yên vội vàng mắt đã đỏ lên rồi, nhanh chóng lấy điện thoại gọi báo công an.
Hai tay đấu với bốn tay của địch.
Cố Phi Yên lúc bắt đầu còn phản kháng lại,đỏ hết cả đôi mắt phải để bản thân chịu tốn thương toàn bộ vẫn quay trở về,nhìn phía sau, cô chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy đầu, thảm hại vô cùng ngồi bệt xuống dưới đất.
Tay đầu và chân không ngừng đánh đạp lên thân thể nhỏ bé gầy gò của cô, còn có người đang kéo lấy tóc của cô, không chịu nổi những lời chửi rủa vào tai, không còn là tai nữa rồi.
Đau.
Càng nhiều hơn nữa là sự phẫn nộ tức giận.
Cố Phi Yên cắn đôi môi của mình, đôi mắt đỏ lên, thần sắc trong ánh mắt càng ngày càng lạnh, tuyệt vọng và không có sự giúp đỡ chiếm đoạt lấy lý trí của cô, để trong lòng cô hận vô cùng.
Cô bắt đầu hối hận,cảm thấy bản thân mình vẫn còn quá ngây thơ.
Nếu như ngay lúc bắt đầu không vướng mắc phải mấy người kia, trực tiếp gọi công an, thì cũng không thể có chuyện như bây giờ! Hôm nay mấy người này, cô một mình cũng sẽ không thể bỏ qua được, cô sẽ để cho bọn họ biết thế nào là đau.
“Dừng tay, dừng tay lại cho tôi!”
Lúc Cố Phi Yên sắp chống đỡ không nổi được, một giọng nói tức giận quát to vang lên.
Mặc bộ đồ cảnh sát, kéo mấy người nhà Viên Gia đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bước chân giẫm dứt khoát đi lên, “kêu mấy người dừng tay lại, còn đánh người ư?rõ như ban ngày, lòng dũng cảm của mấy người đủ lớn rồi!”
Mấy người khác nhìn thấy tình hình vậy, không dám động tay.
Vừa xong người nhà Viên Gia sắc mặt còn hung ác dữ tợn, bây giờ từng người từng người trông hiền lạnh vô cùng, giống như là người nông dân lương thiện an phận vậy, đứng sang một bên.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi mới là người khổ.” Mẹ Viên Tiến ngồi bệt xuống đất, vỗ vỗ vào chân rồi khóc, “ Viên Tiến nhà chúng tôi bị người phụ nữ độc ác kia hại, cô ta cố ý gây ra tai nạn ô tô, là muốn Viên Tiến nhà tôi chết! Viên Tiến nhà tôi về sau đến đàn ông cũng không làm nổi nữa rồi, phải làm sao đây.......”
“Cố Tiểu Thư, cô không sao chứ?”
Tiểu sư phụ báo tin cho Cố Phi Yên biết từ dưới đất đỡ dậy, nhìn người cô trông rất thảm hại, trong mắt đầy sự phẫn nộ không chịu được.
“Tôi không sao, cảm ơn bác.”
“Tôi cũng không có giúp cô được gì cả.”
“Vẫn là cảm ơn bác.”Cố Phi Yên vỗ vỗ vào sau vai bác,tóc tai bù xù rối tung cũng được buộc lên gọn gàng, đi đến trước mặt người cảnh sát, “ chào anh, đồng chí cảnh sát,vừa xong mấy người ngày hành hung đánh tôi, tôi yêu cầu được đi bệnh viện để xem vết thương, tốt nhất hãy giam bọn họ lại.”
Đầu tóc cô bị lôi kéo loạn hết cả lên, được lưu lại trên khuôn mặc trắng của cô vài vết tay đỏ tươi, môi rướm rướm máu, trên người có thể nhìn rõ ràng vài vết chân đạp....... nhìn xem, chịu thiệt không ít.
“Được rồi.....”
“Tiểu Yên!” Cảnh sát không kịp cúi đầu,hoảng hốt đột ngột kêu lên.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy màu trắng từ chiếc bentley màu đen bước xuống, thoáng chốc thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô ấy bước vội vã đến trước mặt Cố Phi Yên, nhìn cô, đôi mắt long lanh thoáng chốc tràn đầy nước mắt,ân cần cầm lấy tay cô hỏi han, “ Tiểu Yên, em làm sao có thể để bản thân thành ra như vậy?”
“Cố Minh Châu.” Cố Phi Yên chớp chớp mắt, thần sắc trong đôi mắt lạnh lẽo.
“Là chị đây.” Chìa tay ôm lấy Cố Phi Yên. Giọng nói u ám vang lên bên tai của cô,không giống với sự lo lắng vừa xong, “ em gái yêu quý của tôi, chị tặng em phần quà tặng này, em vẫn còn thích chứ?”