Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 118: Chương 118: Chương 128




68128.

Trong khoang miệng,phút chốc dày đặc mùi tanh của máu.

Chiến Mặc Thần chỉ là xử lý,giống như là không phải bản thân mình bị thương vậy,vẫn cứ tiếp tục vướng mắc vào,hầu như cơ bản không sợ Cố Phi Yên lại đối với anh như vậy.

Cố Phi Yên cũng quả thực là không có cắn anh ấy lần thứ 2.

Nước miếng ở trong mồm cô đều bị mút sạch sẽ,bao gồm cả máu vừa xong,khi trong khoang mồm lại một lần biến thành sạch sẽ,chỉ có mùi tanh của máu lờ mờ lúc có lúc kkhông vương vấn không rời,hơn nữa là người đàn ông sạch sẽ ngửi thấy mùi hương bạc hà và mùi của thuốc lá,cô thoáng chốc cảm thấy rất tủi thân.

Sự hứng thú này đến rất nhanh,làm cho người ta không thể xử lý được.

Lông mi dài đậm cong đang run rẩy,một chuỗi giọt nước mắt lóng lánh từ trong đôi mắt của cô rơi xuống.

Khi vị mặn của nước mắt ẩm ướt pha trộn vào trong mồm,trong đó đem theo một chút vị đắng chát để cho con thú ở trong Chiến Mặc Thần bừng tỉnh,trong phút chốc dừng lại,đâygần như có thể dùng sự hoang dã đến miêu tả nụ hôn,đôi mắt rủ xuống,nhìn về phía Cố Phi Yên đang lặng lẽ rơi nước mắt.

Nước mắt không ngừng rơi,Cố Phi Yên cũng dùng đôi mắt đỏ lên nhìn thẳng Chiến Mặc Thần.

“ Anh thỏa mãn rồi chứ?” cô hỏi, giọng có chút nấc nghẹn, “nếu như không có hài lòng,thì đợi chút nữa chắc là kéo tôi lên giường để thỏa mãn sự thú tính của anh rồi,như vậy mới có thể chứng minh anh là một người đàn ông?!”

Đương nhiên là không phải như vậy!

Chiến Mặc Thần hít nở nặng nề,trầm lắng đáp,trong đôi mắt như sâu hơn không thể nào đo được với biển.

“hai ngày nay,anh đứng ở cửa phòng tôu giả vờ như thật lòng ư?”

“anh quan tâm Cố Minh Châu,thì ãy thật tâm đi quan tâm cô ta,tôi không thể trách móc anh cái gì được,cũng không thể yêu cầu quá đáng với anh.Anh muốn ở bên cạnh tôi,thì hãy dứt khoát và chỉ ở bên cạnh tôi thôi,đừng đợi đến lúc tôi cuối cùng muốn lòng mình rõ ràng để trả lời anh rồi, thì anh lại bỏ rơi tôi mà đi,để quay về bên cạnh Cố Minh Châu,rồi cho tôi một cú đánh thật tàn bạo!”

Anh cuối cùng cũng lên tiếng, “anh đồng ý với em,lại cũng không thể lơ là em được.”

“không cần nữa rồi!” Cố Phi Yên lau nước mắt,giọng nói to hơn rất nhiều, “ Chiến Mặc Thần,bây giờ anh có nói cái gì cũng đều không cần nữa rồi!”

“chỉ cần em tin anh,thì có cần!’

“không phải ai cũng đều có cơ hội ăn năn hối hận,không phải ai cũng đều có cơ hội mất bò mới lo làm chuồng!tôi hối hận bản thân đối với anh lại lần nữa yếu lòng,cho anh cơ hội lần nữa làm tổn thương tôi,nhưng không cần nữa rồi,tôi không có cách nào để thay đổi cái gì được,tôi cũng chỉ có thể chấp nhận sự đau khổ của hiện tại!anh của bây giờ cũng giống vậy,anh để bỏ lỡ cơ hội đã từng cầm đến tay rồi,anh để sự gan dạ đó trái tim run rẩy đi tín nhiệm đã giết chết Cố Phi Yê của anh rồi,bây giờ nghĩ muốn lại tiếp tục,xin lỗi,tôi không thể đồng ý tiếp đãi được!”

“Tiểu Yên……’

“Mặc dù chúng ta cũng chưa có thời gian đẹp bên nhau nhưng như vậy chúng ta mới dễ dàng rời xa hơn,được không?” Cố Phi Yên nói hỏi.

Chiến Mặc Thần, “……”

“tôi thấy không thoải mái,muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Trầm lắng rất lâu, Chiến Mặc Thần cố gắng kiềm chế đối với cô,khuôn mặt có chút trầm lắng nhìn cô từng bước từng bước đi vào trong phòng bệnh,cho đến khi bóng dáng gầy yếu của cô mất dần sau cánh cửa.

Sau đó,anh lại bắt đầu chờ đợi giống như lúc trước.

Anh trầm mặc lạnh lùng đứng bên ngoài phòng bệnh,vẫn đứng ở chỗ đó,vẫn ở góc đó nhìn hướng vào trong phòng bệnh,dừng như có thể nhìn được một nửa qua kính thủy tinh nhìn tình hình bên trong.

Dường như,phải đợi thời gian dài đằng đẵng.

……..

Ngồi trên giường,Cố Phi Yên cố ý ngòi ở gần đầu giường,bởi vì ở đây nhìn không thấy được bên ngoài hình dáng của người đàn ông cao to anh tuấn kai,anh cũng không có cách nào quấy rầy được tâm trạng của cô.

Lau nước mắt trên mặt,cô lấy cái gương nhỏ nhìn bản thân mình,phát hiện mắt của mình đỏ đỏ giống như là một con thỏ,không biết phải là sao để kéo đôi môi của mình.

Ánh sáng là nhìn như vậy,cô nói bản thân mình không quan tâm Chiến Mặc Thần,ai tin được chứ?

Bản thân cô không tin…..

Nhưng,cô bắt buộc phải làm vậy!

Yên lặng ngồi xuống một lát,Cố Phi Yên lấy điện thoại ra gọi cho Du Diễm Phong.

“Chiến Thiếu Gia,tôi có chút việc làm phiền anh,không biết anh có thể giúp tôi được không….”

Bị nhân viên giả mạo tối tăm “áp giải” đến xuống dưới tầng, Du Diễm Phong chỉ có thể dùng hình thức nổi cơn tam bành.

Nhưng,trong lòng anh chỉ có Chiến Mặc Thần có thể động tay như vậy với anh,anh còn kéo không được mặt xuống và bị một vài nhân viên bình thường đánh,cho nên luôn phải nhẫn nhịn,không nghờ rằng,vừa mới đi đến chỗ bãi đỗ xe lúc anh đang chuẩn bị lên xe,bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cố Phi Yên.

Anh có chút tò mò.

Muốn biết,mấy ngày nay sống chung với nhau,khoảng cách giữaCố Phi Yên và anh kéo gần lại rất nhiều,mặc dù không đến mức không nói lời nào,nhưng cũng là có thể mở lời nói bạn bè vài câi rồi,cơ bản đều là gọi họ tên của anh.

Bây giờ,một câu chính thức”Chiến thiếu gia”, anh cảm thấy có thể phải ra chuyện lớn rồi.

“có chuyện gì” anh lên tiếng, “chỉ cần tôi có năng lực,thì đảm bảo ở trên người tôi.”

“tôi muốn chuyển viện.” Cố Phi Yên nhẹ nhàng nói bốn chữ.

…….

Thu dọn đồng đạc xong,Cố Phi Yên đi ra khỏi phòng bệnh.

Vừa mới mở cửa phòng,cô đối diện với đôi măt đen láy sâu thẳm,cô rất nhanh rủ đôi mắt xuống,đôi mắt đó vẫn còn nhìn chằm chằm cô, hoặc nói…… hành lý trên tay cô.

“em muốn đi? Chiến Mặc Thần đi lên phía trước,nắm lấy tay của Cố Phi Yên, “bởi vì tôi mua lại bệnh viện này,em muốn trốn khỏi tôi,chuẩn bị đi sao?”

“đúng.” Cố Phi Yên ngẩng cao nở nụ cười rực rỡ,mắt vẫn còn chút đỏ nhìn anh ấy,cười dịu dàng, “Chiến Tổng,nếu như ngài muốn tôi ở trước mặt tôi bày ra cái tài lực lớn mạnh,không bằng tôi đi bệnh viện,thì anh thu mua bệnh viện như thế nào?”

“thật sự muốn đi?”

“đúng.”

Lại một lần nữa lên tiếng kiên định,Cố Phi Yên nhìn Chiến Mặc Thần vẫn kéo tay anh ấy không buông,thẳng thắn nói, “cho dù anh có thể ngăn cản tôi tạm thời,cũng không có cách nào ngăn cản được tôi cả đời.ví dụ,đợi anh ngày mai lúc anh ở bên Cố Minh Châu,tôi sẽ nhân cơ hội trón đi.”

‘Tiểu Yên, em đừng cố ý làm vậy với anh?” nghiêm túc chuyên tâm nhìn người con gái nhỏ bé yếu đuối trước mặt,Chiến Mặc Thần trong lòng để lộ ra một nỗi ưu tư hỗn loạn, “ở đây em có thể được chữa trị tốt nhất,không cần vì chuyển viện mà phải bôn ba.”

“bác sĩ còn nói tôi phải đảm bảo tâm trạng tốt,càng có lợi cho sự bình phục của tôi,nhưng ngày ngày nhìn thấy anh,tâm trạng của tôi có thể tốt được không?”

“em đừng đi,tôi ngày mai sẽ không đến đây nữa?”

“thật ngại quá,tôi cũng không muốn ở lại bệnh viện của anh.’

“em….rốt cuộc muốn tôi phải làm như thế nào?” trong đôi mắt có chút lẩn tránh trông rất thảm hại,Chiến Mặc Thần giọng nói trầm mặc hỏi, “ em thật sự không thể lượng thứ cho tôi được sao?Minh Châu cô ấy……”

Anh nghĩ muốn nói bệnh tình của Cố Minh Châu nghiêm trọng,chỉ có thể sống được thêm hai ba năm nữa thôi,nếu như cô chậm trễ tìm không được tim phù hợp.nhưng,nghĩ đến Cố Minh Châu khóc cầu xin.đừng tiết lộ bệnh tình của cô ấy ra,anh lại mím môi kìm nén.

Anh trầm mặc như vậy xảy ra bất ngờ,trong mắt nhìn Cố Phi Yên là không biết phải làm sao.

Tự hiểu trong lòng cô càng sâu hơn.

Không có nói thêm gì nữa,cô dứt khoát nhanh gọn kéo tay mình ra,đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế bước đi.

…….

Đêm xuống,Cố Phi Yên chuyển đến một bệnh viện khác.

Bệnh viện này mặc dù không phải là tài sản của nhà họ Du,người góp vốn lại là bạn tốt của Du Diễm Phong,nhờ vào một lần quan hệ,Cố Phi Yên vẫn như cũ là ở trên tầng cao nhất phòng vip,độ dễ chịu thoải mái không có một chút giảm giá.

Cố Phi Yên cho rằng,lầm này có thể thoát khỏi Chiến Mặc Thàn rồi.

Nhưng…….

Rất rõ ràng cô vẫn là quá ngây thơ rồi.

Ngày thứ 2,cô nghe thấy một tin tức làm cô kinh ngạc vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.