Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 120: Chương 120: Chương 130




68130.

“A… Cái gì đó? Tôi còn lâu mới coi trong Úc Thiên Thần!” Vì để chứng minh cho mình, gương mặt xinh xắn của Sở Điềm Điềm ửng đỏ, kích động đến mức thiếu chút nữa là được nhảy lên, “Anh ta khăng khăng một mực với bạn gái trước, dù bị người ta bỏ mặc nhưng vẫn như cũ kiên trinh một lòng không đổi, tôi còn lâu mới thích loại đàn ông không có tiền đồ thế đâu!”

“Đối với tình yêu kiên trinh lẽ nào không phải là chuyện tốt sao?” Cố Phi Yên hiếu kỳ hỏi, “Kiểu đàn ông tốt như vậy đốt đèn cũng khó mà tìm, cậu còn ghét bỏ cái gì?”

“Chiến Mặc Thần cũng rất kiên trì, vì sao cậu không chấp nhận anh ta?” Sở Điềm Điềm hỏi lại.

Hai người đàn ông cao to vốn đang định đi vào phòng bệnh, nghe được đối thoại bên trong, liền dừng bước chân, im lặng đứng trước cửa.

“Cậu cảm thấy anh ta rất kiên trì?” Cố Phi Yên mím môi cười một tiếng, lắc đầu, “So với sự kiên trì của anh ta với tôi, tốt hơn nên nói anh ta đang tìm điểm phán đoán cao thấp thì hơn. Anh ta đối với tôi không thuộc về sự hứng thú của đàn ông với phụ nữ, mà là muốn chứng mình năng lực nhẫn nại của mình thôi, hoặc có thể là không cam tâm.”

“Không đúng, anh ấy đối với cậu đâu có thế, có thể là…”

“Là gì?”

“…” Sở Điềm Điềm nháy nháy mắt, “Thật muốn tôi nói thẳng sao?”

“Nói đi!” Cố Phi Yên không quan tâm nhún vai, mắt cười, “Kỳ thực, tôi đại khái có thể đoán được cậu muốn nói cái gì.”

“Ừ, cậu cũng biết, anh ta chỉ là chưa đủ yêu cậu.”

Anh ta chỉ chưa đủ yêu cậu!

Cố Phi Yên luôn cho rằng mình đã nghĩ thông suốt, nghĩ rất thấu triệt, thế nhưng, khi câu ấy được nói ra từ miệng của Sở Điềm Điềm, trái tim cô vẫn như cũ bị đâm sâu một nhát, tia đau đớn truyền đến từ khắp các chi, khiến cô đau đến mức không thở được.

Thì ra, vẫn chưa thể tiêu tan hết được.

Cô giương khóe môi, “Tôi biết, tôi cũng không yêu hắn, tôi đã sớm có lựa chọn…”

Chính là, cách người đàn ông kia càng xa càng tốt!

Cô vẫn luôn cố gắng!

Cố Phi Yên hít sâu một hơi, muốn làm lắng lại sự chua xót trong lòng, cô gắng cười, chí ít giờ phút này không ai nhìn ra được trong tim cô có bao nhiêu khó chịu.

Thế nhưng, cô không biết rằng, lúc cô nói cô không yêu anh, cô đã sớm có lựa chọn, người đàn ông đứng ngoài cửa trong mắt lóe lên một tia quang mang, không khí quanh thân đột ngột giảm đi mấy độ.

Đã sớm có lựa chọn…

Ý cô là, cô chọn Du Diễm Phong, và bỏ anh sao?

Cảm giác thất bại như thủy triều cuốn tới, vô tình nuốt trọn Chiến Mặc Thần.

Anh rất bất lực, không biết mình phải làm thế nào.

Tim người phụ nữ này tựa như ý chí sắt đá, cho dù anh biểu đạt lòng kiên quyết của mình đến đâu, ở trong mắt cô đều chỉ là sự dây dưa không quan trọng, nỗ lực của anh trong mắt như trò cười.

Cô khinh thường nỗ lực của anh.

Nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, Chiến Mặc Thần ánh mắt âm trầm, ko quay đầu lại, đi xa.

Bước chân của anh cực kỳ nhanh, giống như một trận gió lốc quét qua hành lang, dáng người cao lớn tràn đầy áp bách, trên khuôn mặt rõ ràng sự tức giận, người đi đường đụng phải anh đều tự động lui lại, như sợ chọc phải vị sát thần này.

Chìa khóa anh cầm trong tay, chính là chìa khóa cho ngôi nhà Vân Thiên Uyển.

Anh biết bây giờ Cố Phi Yên không có chỗ đặt chân, phòng làm việc ở quán bar vì một lần nữa khai trương nên không thể ở tiếp được, cô muốn tìm phòng một lần nữa là chuyện rất phiền phức.

Anh vốn muốn để cô dọn về ở cùng với anh, muốn để cô san sẻ với anh, đương nhiên, nếu cô không muốn anh, anh cũng có thể không ở lại đó, chỉ cần bản thân cô thoải mái là được.

Nhưng hiện tại, anh biết dù cho anh có tặng đi bộ chìa khóa này, cũng sẽ bị cự tuyệt không chút lưu tình.

Cô ấy thật sự không còn yêu anh nữa, giờ cô ấy đã thuộc về một người đàn ông khác.



Thu dọn hết đồ đạc, dưới sự giúp đỡ của ý tá, Cố Phi Yên rất nhanh hoàn thành thủ tục ra viện.

Rất thuận lợi.

Chỉ là, khi cô bước xuống bậc thang của bệnh viện Nhân dân Thành phố số 3, trái phải xem xét lại không thấy bóng hình bắt mắt của người đàn ông cố chấp kia, trong lòng có tia thất vọng mất mát.

Đêm qua Chiến Mặc Thần vẫn ở lại nghỉ ngơi trong bệnh viện, trước khi tắt đèn, anh còn hỏi cô lúc nào thì xuất viện, cô cũng ma xui quỷ khiến nói cho anh ta biết, vậy mà hôm nay anh ấy lại vắng mặt?

Cô… đang chờ người đó ư?

Bởi vì anh không đến, nên cô mới hụt hẫng sao?

Không đúng.

Có thể cô chưa thích ứng.

Cố Phi Yên tự nói với mình, cũng không nghĩ quá lâu.

Cô không quen thương xuân buồn thu, trong lòng đã chuẩn bị không còn liên quan đến Chiến Mặc Thần, cô bắt mình không nghĩ nữa, tâm trạng rất nhanh trở về ban đầu.

Quán bar không còn ở lại được, điểm này Cố Phi Yên đã sớm chuẩn bị, khi nằm viện, cô liền nhờ Sở Điềm Điềm tìm giúp cô một phòng ở.

Phòng trọ cô mới thuê là một căn phòng nhỏ, tổng cộng có diện tích chưa đầy 30 mét vuông, sau khi mang đồ dùng trong nhà đến lại càng chật chội, nhưng với Cố Phi Yên, vẫn là đủ.

Quan trọng nhất chính là, giá thuê nhà rất rẻ!

Thả đồ bên tay xuống, Cố Phi Yên đứng trong căn phòng nho nhỏ, cả người tràn đầy ý chí phấn đấu!



Chiến Mặc Thần chưa có đi xa.

Anh im lặng ngồi trên xe, đôi mắt lặng yên nhìn cửa bệnh viện, thẳng đến khi thấy Cố Phi Yên xuất hiện, lãnh ý trong mắt mới bớt đi một chút, nhưng trong lòng nhiều hơn là bát đắc dĩ.

Dư vị tự an ủi trước đó của anh, cũng chỉ còn là dư vị.

Đợi đến khi Cố Phi Yên và Sở Điềm Điềm hai người đi xa, anh đón lấy ánh mặt trời khô nóng, ngồi trong xe rất lâu, hút hết bốn năm điếu thuốc mới khởi động xe đi.

Xe vừa nổ máy, điện thoại lại vang lên.

“Chiến tổng, ngài mau đến đây nhanh lên, nếu như ngài không tới, tiểu thư Minh Châu sẽ bị khi dễ đến chết mất, ô ô ô…” Vừa tiếp cuộc gọi, bên kia liền truyền đến tiếng khóc lóc cuống cuồng, khiến cho chân mày Chiến Mặc Thần hung hăng nhíu lại.

Anh lạnh giọng hỏi, “Có chuyện gì xảy ra?”

Người gọi là Diêu Lan, là y tá chuyên nghiệp anh gọi đến cho Cố Minh Châu, xuất thân học viện y danh tiếng, thường tính tình coi như khá trầm ổn, không biết hôm nay bị cái gì kích thích trở nên bối rối như thế.

“Có người đến đây, dắt tay tiểu thư Cố Minh Châu nói cô ấy là hung thủ, trách cô ấy giết con của nhà họ, còn không chịu nhận nợ gì đó… Tiểu thư Minh Châu không thừa nhận, bọn chúng liền ra tay rất thô lỗ! Chiến tổng, ngài mau đến đây đi, y tá của bệnh viện và bảo vệ đều không thể chế trụ nổi đám người này, tôi sợ rằng Cố Minh Châu tiểu thư sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Diêu Lan nức nở, nhưng vẫn kể mọi chuyện có trật tự.

Có điều, cô cũng chỉ là suy đoán từ lời hùng hùng hổ hổ của kẻ gây chuyện, nguyên nhân rõ ràng hơn cô không biết được, cho nên không thể nói cụ thể được.

“Tôi lập tức tới.” Không chút do dự, Chiến Mặc Thần đạp chân ga phóng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.