Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 128: Chương 128: Chương 138




68138.

Nước hoa quả ngọt đến phát ngấy hất lên mặt, lên người Cố Phi Yên.

Đá lạnh làm cô cực kỳ khó chịu!

Bởi vì nước hoa quả không ngừng nhỏ giọt, cô ngay cả mắt không mở ra được, chỉ có thể dùng tay lau đi.

Đợi cô nhẹ nhàng xử lý xong, mở mắt nhìn mình trong gương, cơn phẫn nộ trong lòng trào lên, hận không thể xé nát hai người trước mặt mình thành nhiều mảnh!

Cả người cô đều bị nước hoa quả dính nhớp nháp, ướt cả mặt, áo trước ngực bị lộ ran thấy cả nội y, cực kì nhếch nhác.

Tất cả cái này, đều nhờ Cố Minh Châu và Đinh Uyển ban tặng!

Không chút do dự, từ trong đống quần áo treo trên giá bị làm bẩn ấy rút lấy một bộ, Cố Phi Yên chẳng cần vào phòng thay đồ, trực tiếp mặc vào che chỗ khó xử trên người, lại lấy bộ khác lau mặt và tóc, để mình thoải mái một chút.

“Tiểu Yên, cô sẽ không trách Đinh Uyển chứ?” Cố Minh Châu ra mặt giảng hòa, giọng nói ôn hòa không biết làm sao, “Đinh Uyển vốn nhanh mồm nhanh miệng, tính cách hay bị kích động, tôi đã nói cậu ta bao lần rồi nhưng vẫn trứng nào tật nấy. Hôm nay xảy ra chuyện này ai cũng không muốn thấy, như này đi, tiền quần áo để tôi giả, cô đừng tức giận nữa, được không?”

“Nhanh mồm nhanh miệng? Ý của cô là cô ta nói tôi đã ngủ cùng nhiều đàn ông đến nỗi mắc bệnh phụ khoa, cũng là nhanh mồm nhanh miệng sao?” Cố Phi Yên đôi mắt lạnh lùng, hỏi lại, “Nhưng tôi nhớ là, lúc tôi đau bụng kinh đến phát khóc, không phải là cô đi cùng tôi đến bệnh viện sao? Cô không biết tình hình cụ thể?Tại sao về sau lại truyền ra tôi lăng loàn, không giữ mình trong sạch, đi bệnh viện khám bệnh phụ khoa này nọ?”

“Đây….” Cố Minh Châu lắc đầu khó khăn, con ngươi hốt hoảng, “Tiểu Yên, tôi biết cô nghi ngờ tôi nhưng những lời đó thật sự không phải tôi truyền ra. Cô ở ngoài quen mấy bạn trai, lúc ở ký túc xá trường đêm không thấy quay về, tôi trước giờ không nói cho một ai biết, thật sự! Được rồi, chúng ta không nên ở bên ngoài nói mấy lời này, được chứ?”

Không phủ nhận thì chính là thừa nhận.

Không chỉ thừa nhận, còn lôi ra thêm vài chuyện.

Điều này ngay cả nhân viên phục vụ ánh mắt nhìn Cố Phi Yên đều thay đổi, cực kỳ hiềm khích và không chịu nổi.

Cố Minh Châu!

Cố Phi Yên tức đến cả người phát run.

Cô ta Cố Minh Châu đích xác không nói những chuyện này, đó là bởi vì, cô căn bản không có bạn trai, căn bản không có chuyện đêm không quay về ký túc xá ở trường, Cố Minh Châu nói gì mà hay vậy?

Nhưng, Cố Minh Châu lúc này bịa như vậy cứ như cô đã làm những chuyện đó mà cô ta đã che giấu cho cô!

Cố Phi Yên tức giận muốn phản bác lại, ngay đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, nói chắc nịch, “Tiểu Yên không phải là loại người đó, mong các người đừng suy nghĩ lung tung! Nói vớ vẩn là phải chịu trách nhiệm pháp luật!”

Thân ảnh cao lớn từ bên ngoài bước vào, đến bên cạnh Cố Phi Yên, kéo cô ra phía sau bảo vệ dường như chắn giúp cô cơn bão tố này.

Cố Phi Yên ngẩng đầu nhìn, có chút sững sờ, “Lục Tu Chi?”

Anh ta tại sao lại ở đây?

Nhìn về hướng cô, khuôn mặt Lục Tu Chi tràn đầy lo lắng, ôn hòa giải thích, “Tôi hôm nay khó mà xuất hiện một lần, không ngờ lại gặp tình huống này, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Cố Phi Yên lắc đầu.

“Anh lại là ai, từ chỗ nào ra đây, thấy anh đối với Cố Phi Yên căng thẳng như vậy, không phải là nô lệ bám váy cô ta chứ?” Đinh Uyển lập tức điều chỉnh cơn tức, nhẹ nhàng che môi nhìn sang Lục Tu Chi chế giễu, “Vừa nãy Cố nhị tiểu thư nói tự mình trong sạch, kết quả a, bây giờ lộ nguyên hình rồi!”

“Tôi là bạn của cô ấy.” Lục Tu Chi lên tiếng.

“Bạn gì cơ. Tôi thấy là ‘bạn tình’ đúng hơn! Cứ coi anh là bạn cô ta, thậm chí là bạn trai, nhưng ngay cả người thân đều không dám nói hoàn toàn hiểu đối phương, anh làm sao chắc chắn Cố nhị tiểu thư không như loại người mà bọn tôi nói?”

“Tôi….” Lục Tu Chi mặt đỏ lên, rõ ràng không có sở trường cùng người khác tranh chấp.

“Đinh Uyển, cô tự mình trong sạch lắm sao? Tôi có thể đường đường chính chính nói tôi chỉ có một người đàn ông, cô dám không? Cô nếu như trong sạch, cô dám đi bệnh viện kiểm tra chứ?” Cố Phi Yên không nhịn được nhìn Lục Tu Chi bởi vì mình mà bị sặc, lạnh lùng chất vấn.

“Tôi không dám, cô dám chắc? Không lẽ, Cố nhị tiểu thư muốn nói cô đến bây giờ vẫn còn trinh?”

Ngay lúc này, Tề Vân Vân đứng bên cạnh xem kịch rất lâu mới lên tiếng, “Uyển Uyển, cô không biết sao, chính vị Cố nhị tiểu thư này đã cưới chồng chưa cưới của Minh Châu, cùng anh rể của mình…Cái đó, cô ta sớm không phải trinh nữ rồi, đi bệnh viện cũng không chứng minh mình trong sạch…”

Cô không thích xông pha chiến đấu nhưng rất thích giậu đổ bìm leo.

“Oh? Điều này tôi thật sự không biết….” Đinh Uyển trợn tròn mắt, liếc Cố Phi Yên một vòng, “Không ngờ rằng Cố nhị tiểu thư nhìn giản dị đơn thuần, thực tế không có lòng tự trọng như vậy, lại là tiểu tiện nhân trèo lên giường anh rể của mình! Minh Châu, cô ta đối với cậu như vậy, cậu tại sao vẫn nói đỡ cho cô ta chứ? Cô qua lương thiện rồi!”

“Tôi…dù sao chúng tôi là chị em…..” Cố Minh Châu cười trong đau khổ, lắc đầu.

Một cảnh đau lòng chỉ bời vì em gái mà không thể không tủi thân nhẫn nhục, làm người ta cũng phải thương cảm.

Mấy người ở trong tiệm ồn ào rất lâu, bên ngoài người đứng một vòng quanh cửa ra vào, đều chỉ chỉ điểm điểm xem náo nhiệt, mà Cố Phi Yên nhếch nhác càng làm tiêu điểm.

Lục Tu Chi cau mày đứng đó, muốn nói gì đó nhưng không biết nói kiểu gì.

Cố Phi Yên sớm không còn kích động như trước.

Đối mặt với đống nước bẩn bị hất tới, cô ngược lại vẫn bình tĩnh, lãnh đạm đứng đó, mặc dù cả người nhếch nhác, đôi mắt đen lay láy tựa như được rửa qua nước suối, lạnh lùng nhìn Cố Minh Châu.

Ánh mắt cô u tối lại, làm người ta đoán không ra cô đang nghĩ gì.

“Xin hỏi, tôi bây giờ có thể đi lấy hóa đơn được không?” nhân viên phục vụ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện của mình, hỏi Cố Minh Châu, “Cố tiểu thư, là cô thanh toán phải không?”

“Vâng.” Cố Minh Châu gật đầu, “Chỉ cần em tôi không tức giận nữa, tôi thanh toán là nên làm….”

“Cô ta không tức giận, bổn thiếu gia tôi tức giận!”

Đột nhiên, mọi người vây quanh tiệm bị đám hộ vệ mặc áo đen được huấn luyện có tố chất tách ra, một nam nhân cao lớn anh tuấn ánh mắt bước vào.

Đến bên cạnh Cố Phi Yên, anh ta lập tức ôm cô vào lòng, cũng không hiềm khích cô đang bẩn, trọng lượng nửa cơ thể thân mật ép lên người cô, chớp hai mắt đào hoa, nhìn Cố Minh Châu, “Cố đại tiểu thư, cô cũng rất tận tâm với chuyện người khác nhỉ, mặc dù chỉ là tiểu minh tinh 18 tia, đáng thấy thiên nhi đem cuộc sống làm sân khấu mà lên diễn, cô không mệt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.